Hả?
Trong mắt mọi người lại lần nữa hiện lên vẻ hoang mang.
Cục cảnh sát… dễ nói chuyện như vậy à?
Trương Minh Vũ từ từ nở nụ cười. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Ừng ực!
Ba người khó khăn nuốt nước bọt.
Trợn mắt há mồm!
Chẳng mấy chốc, người của cục cảnh sát ở phía sau đã bắt đầu thao tác.
Đại sảnh lại lần nữa trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt ba người trắng bệch, vô cùng hoảng sợ!
Dù sao….
Bọn họ đúng là có nhận tiền!
Chẳng mấy chốc, hai người cảnh sát đi vào, cung kính nói: “Sếp Tần, tài khoản của bọn họ quả nhiên có vấn đề”.
Ôi trời!
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh lập tức hít sâu một hơi!
Lại là… thật?
Khó trách bọn họ…
Mọi người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ sợ hãi!
Ba người đều ngơ ngác, sắc mặt tái nhợt!
Trương Minh Vũ nghiền ngẫm mỉm cười, hỏi: “Sếp Tần, nếu lời tôi vừa nói là thật, các cô định xử lý thế nào?”
Chuyện này…
Mọi người xung quanh lập tức trợn tròn hai mắt.
Vô cùng ngạc nhiên!
Tần Minh Nguyệt thản nhiên nói: “Để xem tình hình có nghiêm trọng hay không, tối thiểu ở tù ba năm trở lên, tối đa…thì khó nói lắm”.
Vãi...
Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ớn lạnh!
Tối thiểu… ba năm?
Đây…
Trong mắt mọi người đều đầy vẻ hoảng sợ!
Cũng rất vui mừng!
May mà… không nghe lời của bọn họ!
Nếu không thì…
Trương Minh Vũ nhìn lướt qua một vòng, chậm rãi nở nụ cười.
Đã đạt đươc mục đích rồi.
Ngay sau đó, Tần Minh Nguyệt lãnh đạm nói: “Dẫn cả ba người họ đi cho tôi”.
Vừa dứt lời, mấy người cảnh sát bước tới.
Ba người hoàn toàn trọn tròn mắt.
Cô gái kia há miệng, nhưng không nói lười nào!
Vô cùng sợ hãi!
Cuối cùng, ba người bị dẫn ra khỏi công ty.
Khuôn mặt của mọi người xung quanh đều hiện lên vẻ thẫn thờ.
Tần Minh Nguyệt nhìn Trương Minh Vũ, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Ngay sau đó, người đều đã rời đi.
Nhưng trong đại sảnh lại yên tĩnh lạ thường.
Trương Minh Vũ chậm rãi hỏi: “Còn có ai cùng một giuộc với bọn họ không? Bây giờ đứng ra thì tôi có thể nhẹ nhàng xử lý”.
Chuyện này…
Mọi người xung quanh nhìn nhau.
Yên lặng một cách khác thường!
Trương Minh Vũ lãnh đạm nói: “Tôi tin chắc rằng trong số các người vẫn còn có người bị mua chuộc để lật đổ tập đoàn Chu Thị”.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ giao cho vài người trong số các người phụ trách giám sát”.
"Nếu tôi phát hiện ra ai đó có vấn đề trong công việc, thì...”
Dứt lời, anh giơ ra một ngón tay!
Trương Minh Vũ lạnh lùng quát: “Tôi đảm bảo sẽ để cho các người… đi tù mười năm trở lên!”
Chuyện này…
Vừa dứt lời, trong mắt mọi người lập tức lộ ra vẻ sợ hãi!
Vô cùng căng thẳng!
Trương Minh Vũ híp mắt lại, lạnh lùng quát: “Nghe rõ chưa?”
Cơ thể mọi người đều căng chặt, cung kính đáp: “Nghe rõ rồi”.
Trong mắt Trương Minh Vũ thoáng hiện lên vẻ lạnh lẽo, hô lớn: “Nói to lên!”
Lần này, vẻ mặt tất cả mọi người đều nghiêm nghị, vô cùng nghiêm túc hét lớn: “Nghe rõ rồi!”
Âm thanh vang khắp đại sảnh.
Vang vọng một lúc lâu!
Trương Minh Vũ hài lòng gật đầu, thờ ơ nói: “Mọi người có thể đi làm việc được rồi, tôi sẽ bí mật thông báo cho người được sắp xếp để giám sát”.
Tất cả mọi người đồng thanh đáp: “Rõ!”
Dứt lời, họ bước nhanh về vị trí của mình.
Chăm chỉ làm việc!
Thấy vậy, Trương Minh Vũ nở một nụ cười đầy ẩn ý…
Hồi lâu sau, Trương Minh Vũ xoay người đi ra khỏi công ty.
Các nhân viên trố mắt nhìn nhau.
Nhưng cuối cùng... không ai dám nói gì thêm.
Mọi người làm việc chăm chỉ!
Chẳng mấy chốc, Trương Minh Vũ đã bước ra khỏi công ty.
Anh biết rằng Chu Vân Đình và Triệu Khoát vẫn đang nghiên cứu tìm cách loại bỏ anh.
Nhưng dù sao công ty vẫn phải vận hành.
Trước tiên anh phải giải quyết các vấn đề nội bộ của công ty, sau đó nghiên cứu các vấn đề của Chu Vân Đình và Triệu Khoát.
Hơn nữa... vẫn còn rất nhiều việc phải làm.
Đột nhiên, giọng nói êm tai của Tần Minh Nguyệt vang lên: "Âu Dương Triết được thả rồi”.
Trương Minh Vũ sửng sốt.
Theo hướng phát ra âm thanh, anh thấy Tần Minh Nguyệt đang dựa nhẹ vào tường.
Rất thanh lịch.
Trương Minh Vũ im lặng gật đầu nói: "Tôi biết, không giữ được chân bọn chúng”.
Tần Minh Nguyệt nhướng mày, chậm rãi nói: "Nhưng người của Thần Ẩn vẫn còn ở lại”.