Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Mọi người xung quanh kinh ngạc.

Tần Minh Nguyệt cũng mờ mịt.

Chuyện này...

Đôi mắt của Tần Minh Nguyệt đột nhiên lóe sáng!

Thông minh!

Vương Siêu nhíu mày, trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén.

Chỉ lát sau, bốn chiến sĩ đã đầm đìa mồ hôi!

Vẻ mặt Trương Minh Vũ thoải mái, trong ánh mắt còn lộ vẻ phấn khích!

Kiểu tránh né này... Thật tuyệt!

Đã qua mười phút!

Vương Siêu nghiến răng, khẽ quát: “Lên hết cho tao! Nhanh chóng bắt hết bọn chúng!”

Hắn cũng không biết kế hoạch của Tần Minh Nguyệt.

Nhưng... Không thể tiếp tục phí thời gian ở đây!

Chỉ trong chốc lát, sáu chiến sĩ còn lại cũng lao tới Trương Minh Vũ.

Hả?

Tần Minh Nguyệt nhíu mày.

Vẻ phấn khích trong mắt Trương Minh Vũ lại tăng thêm một chút!

Bốn người đã không đủ thử thách.

Mười người!

Sáu người lao vào tham gia chiến đấu.

Trương Minh Vũ tiếp tục né tránh, bước chân lùi ra sau cũng nhanh dần!

Nhưng dù sao cũng tận mười người...

Dù Trương Minh Vũ né tiếp cũng rất khó tránh hết được nhiều đòn công kích vậy!

Cuối cùng... Trương Minh Vũ bị ép phải ra tay!

Nhưng Trương Minh Vũ vẫn không có ý đánh trả, chỉ bắt đầu ra đòn đỡ!

Mười người dần dần ép sát!

Trương Minh Vũ lập tức lùi về sau, bắt đầu đi vòng quanh sân thượng!

Có người vòng ra sau.

Trương Minh Vũ ung dung đỡ đòn, đẩy thẳng người đó ra xa!

Phù!

Tần Minh Nguyệt thấy thế, thở phào nhẹ nhõm.

Tốt, không sao cả.

Ánh mắt Vương Siêu tràn đầy vẻ nghiêm trọng.

Tên nhóc này... khó giải quyết vậy sao?

Nhưng trong lòng hắn cũng đã xác định chắc chắn, mục đích của Trương Minh Vũ khi tới đây không hề đơn giản!

Không được, không thể để bọn họ thành công!

Thời gian từ từ trôi.

Mười chiến sĩ đã đầm đìa mồ hôi, nhất là bốn chiến sĩ đầu tiên đã sắp đi không nổi.

Khó khăn đuổi theo, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay!

Thể lực Trương Minh Vũ cũng đã không theo kịp.

Quá mệt mỏi!

Lại qua mười phút nữa.

Phù!

Trương Minh Vũ thở dốc, cánh tay đỡ đòn cũng đau!

Nhưng...

Ánh mắt Trương Minh Vũ cũng đầy nghiêm trọng.

Vương Siêu híp mắt, chợt quát lên một tiếng: “Người đâu!”

Hả?

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng lộ ra tia sắc lạnh.

Chỉ một chốc, tiếng bước chân nặng nề vang lên.

Chuyện này...

Trương Minh Vũ nhíu mày.

Không bao lâu sau, mười mấy chiến sĩ ở cửa lại lao tới!

Trương Minh Vũ nghiêm túc hơn.

Hơi hai mươi người!

Vương Siêu không chút do dự, quát: “Lên cho tao! Đừng cho hắn có cơ hội được thở!”

Vừa dứt lời, mười mấy chiến sĩ cũng tham gia chiến đấu!

Vẻ mặt Trương Minh Vũ nghiêm trọng.

Không kịp dùng đòn đỡ, Trương Minh Vũ phải ra tay đánh trả!

Bụp bụp bụp!

Tiếng va chạm nặng nề vang lên liên tiếp!

Vài người đàn ông to lớn văng ra!

Vương Siêu lập tức mở to mắt nhìn!

Hắn mới phát hiện Trương Minh Vũ vừa rồi chỉ là đang đùa giỡn!

Đây mới là thực lực của người này sao?

Trong nháy mắt, mấy chiến sĩ kiệt sức ngã xuống!

Nhưng...

Trương Minh Vũ cũng đã mệt lả!

Hai tay Tần Minh Nguyệt trắng bệch siết chặt.

Không được!

Trong chốc lát, Tần Minh Nguyệt vô thức bước đi...

Vương Siêu nhướng mày, hỏi: “Sếp Tần, cô... muốn làm gì?”

Tần Minh Nguyệt hơi chần chừ!

Sắc mặt Trương Minh Vũ lộ vẻ nghiêm trọng!

Làm sao bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui