Chị ba...
Khóe miệng Trương Minh Vũ từ từ nở ra nụ cười.
Chị ba thật giỏi!
Hoàng Thái Hằng giống như bị sét đánh, đứng chết lặng như trời trồng!
Truy tố sao?
Sao lại...
Thật lâu sau, khóe miệng của Hoàng Thái Hằng co giật kịch liệt, nói nhỏ: “Tổng giám đốc Phùng, ông... thực sự muốn kiện tôi sao?”
Tổng giám đốc Phùng quát lớn: “Nếu không thì sao?”
Một bụng tức giận... nhưng không có chỗ trút!
Hoàng Thái Hằng lập tức như rơi xuống đáy vực!
Nhưng...
Hoàng Thái Hằng nắm chặt tay, nói: “Tổng giám đốc Phùng, chẳng lẽ ông chịu để cho cô ta điều khiển sao?”
“Cô ta nói gì thì là cái đó hả?”
“Ông làm như vậy... không sợ sẽ làm mất mặt tập đoàn Tinh Mang chúng ta sao?”
Nếu đã không thể thay đổi....
Thì muốn làm gì cứ làm!
Mọi người xung quanh đều gật đầu!
Bà Chương nhanh chóng hùa theo: “Đúng vậy, tổng giám đốc Phùng, chuyện này... Thực sự sẽ làm mất mặt tập đoàn Tinh Mang”.
“Chẳng lẽ việc nhậm chức của tập đoàn Tinh Mang đều do người ngoài quyết định hay sao?” . Đọc 𝙩гuyệ𝑛 𝙩ại { 𝙩гu𝓂 𝙩гuy𝗲𝑛.VN }
Lục Thiên Long nặng nề gật đầu!
Đây là hy vọng cuối cùng!
“Đúng vậy, tập đoàn Tinh Mang tùy ý như vậy sao?”
“Tôi không ngờ một trong mười tập đoàn lớn hàng đầu thế giới, mà cứ như trò đùa vậy....
“Nói sa thải là sa thải ngay sao? Không có quy trình gì? Thật sự....”
...
Tiếng thảo luận ồn ào vang lên từ xung quanh.
Hoàng Thái Hằng cau mày.
Có hy vọng!
Bà Chương và đám người Lục Thiên Long rất phấn khích!
Thấy vậy, Hoàng Thái Hằng tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Phùng, chuyện này... sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của tập đoàn Tinh Tinh chúng ta!”
“Ông có đảm đương được trách nhiệm không?”
Mọi người xung quanh gật đầu!
Ngay sau đó, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về tổng giám đốc Phùng.
Đang chờ phản hồi!
Nhưng...tổng giám đốc Phùng chỉ mỉm cười chế giễu, lắc đầu.
Mọi người đều sững sờ.
Chuyện gì vậy?
Trương Minh Vũ cau mày.
Trong đôi mắt đẹp của Lâm Kiều Hân cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Rốt cuộc... Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra?
Trần Thắng Nam nắm chặt tay chờ kết quả!
Hoàng Thái Hằng cau mày hỏi: "Sao vậy? tổng giám đốc Phùng không có gì để nói ư?"
Danh tiếng của tập đoàn Tinh Mang...là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của ông ta!
Bà Chương hùa theo nói: “Tổng giám đốc Phùng, theo tôi... hay là bỏ qua đi, dù sao cũng sẽ... ảnh hưởng không tốt”.
Lục Thiên Long vội vàng nói: "Đúng vậy, đúng vậy”.
Ha ha...
Tổng giám đốc Phùng lắc đầu cười nhẹ, trong mắt tràn đầy vẻ bất lực.
Mọi người đều sửng sốt.
Tại sao... không nói gì hết?
Sốt ruột chết mất!
Thấy vậy, Hoàng Thái Hằng lại một lần nữa cảm thấy hoảng sợ!
Ông ta thúc giục: "Tổng giám đốc Phùng, nói đi!”
Nói ư?
Tổng giám đốc Phùng ngẩng đầu lên nói: “Mấy người đúng là có mắt như mù”.
“Chủ tịch Tô... chính là chủ tịch của tập đoàn Tinh Mang”.
Cái gì?
Vừa dứt lời, mọi người lập tức sững sờ.
Câu này... Có nghĩa là gì?
Tập đoàn Tinh Mang... chủ tịch Tô?
Còn có tập đoàn Tinh Mang khác nữa sao? Hay là.... tập đoàn Tinh Mang có chủ tịch khác?
Hoàng Thái Hằng cau mày, ngơ ngác hỏi: “Tổng giám đốc Phùng, ông có biết mình đang nói gì không vậy?”
Tổng giám đốc Phùng thu lại nụ cười, lạnh lùng nói: “Ông không hiểu thì có!”