Hai người còn chưa đi vào, anh đã cảm thấy có người khoác tay lên tay mình.
Anh quay đầu lại nhìn thử, đúng lúc trông thấy gương mặt ửng đỏ của Lâm Kiều Hân…
Trương Minh Vũ trợn tròn mắt, toàn thân như có một dòng điện xẹt qua.
Anh ngỡ ngàng nhìn cô hồi lâu, không biết nên nói điều gì.
Hai người kết hôn lâu như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên anh được cô đối đãi như thế.
Cô hết giận rồi sao?
Nhưng anh không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, nhân viên phục vụ đã mở cửa ra.
Anh đi theo Lâm Kiều Hân đi vào trong phòng.
Giây phút cánh cửa bị đẩy ra, tiếng nói chuyện ồn ào bên trong lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên hai người họ.
Trong phòng đã có khoảng mười bảy, mười tám người cả nam và nữ.
Người ngồi ở ghế của chủ tọa bữa tiệc là một chàng trai trẻ ăn mặc sang trọng, đầu tóc chải chuốt gọn gàng vuốt ngược ra sau.
Vừa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Kiều Hân, tất cả đều ồ lên kinh ngạc!
Chàng trai kia mắt tròn mắt dẹt nhìn cô, mê mẩn vẻ đẹp của cô.
Nhưng sau khi nhìn thấy Trương Minh Vũ, mọi người đều im bặt.
Nhất là khi trông thấy Lâm Kiều Hân đang khoác tay anh, không ít chàng trai đều tỏ vẻ khó chịu ra mặt!
“Kiều Hân tới rồi à? Hôm nay cậu đến muộn, phải bị phạt uống ba ly mới được!”
Một cô gái đứng dậy trêu chọc.
Cô cười đáp: “Cậu biết mình không uống được rượu mà Trương Tuyết”.
Chàng trai tóc vuốt keo nheo mắt lại, điều chỉnh cảm xúc rồi mới đứng dậy lên tiếng: “Ha ha, hoa khôi của trường chúng ta tới rồi.
Thật là vinh hạnh!”
Lâm Kiều Hân chỉ cười không đáp.
Chàng trai tóc vuốt keo hơi khó xử, nhưng vẫn kiên trì kéo chiếc ghế còn trống ở bên cạnh.
“Kiều Hân qua đây ngồi đi.
Bọn mình chờ cậu lâu lắm rồi đấy”.
Hắn nhiệt tình nói.
Đám bạn học cũng hùa theo phụ hoạ.
Sự xuất hiện của cô khiến mọi đàn ông đều trở nên phấn khích!
Ngược lại mấy cô gái tỏ ra ghen ghét, ngồi im như thóc không nói một lời, hứng thú quan sát Trương Minh Vũ.
Anh và Lâm Kiều Hân chậm rãi đi tới chiếc ghế còn sót lại kia.
Sau khi đến gần, cô mới nhìn thấy rõ ràng.
Chiếc ghế được đặt sát bên cạnh anh chàng tóc vuốt keo, hơn nữa chỉ có một chỗ ngồi duy nhất.
Cô cau mày, lập tức hiểu được ý đồ của hắn.
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười khẽ, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Anh chàng tóc vuốt keo cười lạnh một tiếng, giả tạo nói: “Cậu thấy không? Bọn mình đều dành riêng một chỗ cho cậu đấy.
Thế còn anh chàng này là…”
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Anh hé miệng định lên tiếng.