Ngay cả cụm từ bà già cũng bị mọi người bỏ qua!
Bà Triệu tức đến ngứa răng!
Một lúc sau mới quay người tức giận nói: "Ông Trần, ông nghe thấy chưa? Cậu ta quen ông nên kiêu ngạo như vậy đó, thế này rõ ràng là đang khiêu khích ông!"
Lời này vừa dứt, ánh mắt Hàn Thất Thất dầy vẻ lo lắng.
Cô bất giác nhìn Hàn Thiên Hoa.
Dù sao nếu như Trần Đại Phú định nhằm vào Trương Minh Vũ, cô cũng không có cách nào bảo vệ anh!
Triệu Khoát cười khẩy, ánh mắt lóe lên vẻ âm hiểm!
Bà Triệu không ngừng nở nụ cười rét lạnh!
Trần Đại Phú mỉm cười nói: "Tôi nghe thấy rồi, có điều cậu ấy đâu có khiêu khích tôi, việc người anh em của tôi quen tôi...!sao lại thành khiêu khích được?"
Một câu nói khiến cả căn phòng lặng im như tờ!
Mọi người đều đờ người ra!
Trần Đại Phú nói gì vậy?
Trương Minh Vũ ...!là anh em của ông ta?
Triệu Khoát cũng sững sờ! Hàn Thất Thất trợn tròn mắt há hốc mồm!
Dù là Hàn Thiên Hoa từng trải cũng không nhịn được mà khiếp sợ!
Bà Triệu thì càng khỏi nói, nụ cười khẩy trên mặt bà ta lập tức đông cứng, ánh mắt hoang mang!
Cả căn phòng chỉ có mình Chu Cửu Yến nhìn anh một cách đầy ẩn ý.
Một lúc sau, mọi người mới từ từ hoàn hồn.
Bà Triệu trố mắt nghẹn họng hỏi: "Ông Trần, ông...!ông nói gì vậy? Cậu ta...!là anh em của ông?"
Trần Đại Phú cũng chẳng thèm để ý, cười nói: "Cậu Minh Vũ, mấy ngày rồi cậu không tìm tôi, ở đâu phát tài mà không đưa tôi theo thế".
Mặc dù không trả lời, nhưng nói như vậy còn kinh khủng hơn là trả lời!
Trần Đại Phú...!lại được Trương Minh Vũ dẫn đi kiếm tiền à?
Thế giới này...!điên thật rồi!
Triệu Hải Thần không thể tin vào mắt mình!
Ừng ực!
Trong căn phòng chỉ còn sót lại tiếng nuốt nước bọt!
Hàn Thất Thất như khám phá được chân trời mới, cô ta cứ nhìn anh!
Trương Minh Vũ ngượng ngùng cười: "Chủ tịch Trần nói gì vậy, khách sạn ông cho tôi, tôi còn bận chưa làm xong hết việc đây..."
Anh không ngờ Trần Đại Phú lại nể mặt anh đến vậy...!
Mọi người xung quanh đều thẫn thờ, không hiểu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra!
Trần Đại Phú tiếp tục cười nói: "Cậu Minh Vũ, cậu xem, lời bà ta vừa nói...!có được coi là đang khích bác mối quan hệ giữa hai ta không?"
Trương Minh Vũ ngẩng người, mất một lúc mới hiểu, EQ của Trần Đại Phú thật đáng khen ngợi.
Một câu nói nhưng khiến quyền lực nằm hết trên tay Trương Minh Vũ!
Bà Triệu ngớ cả người!
Người nhà họ Hàn cũng trợn tròn mắt!
Câu nói này của Trần Đại Phú giống như giúp Trương Minh Vũ tấn công nhà họ Triệu vậy!
Trương Minh Vũ cười nói: "Cũng được, dù sao bọn họ cũng không có giáo dục, không biết thì không đáng trách".
Dù sao chỉ có nhiệm vụ làm bia đỡ đạn, Trương Minh Vũ không cần thiết phải sống mái với họ một phen.
Triệu Hải Thần lập tức thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trương Minh Vũ
Lồng ngực bà Triệu phập phồng lên xuống, mất mặt quá đi!
Trần Đại Phú gật đầu, quay người lạnh lùng nói: "Mấy người nghe rõ chưa, hôm nay tôi được mấy người mời đến đây để giải quyết mọi chuyện".
"Có điều trong chuyện này, nhà họ Triệu các người thực sự quá đáng rồi đấy".
"Người ta là thiên kim đại tiểu thư, có tính công chúa cũng là chuyện bình thường".
Nói xong, bà Triệu và Triệu Khoát lộ vẻ vô cùng tủi thân!
Đúng là kiểu gì cũng nói được mà!
Người bọn họ mời đến để giành lại lẽ phải cho họ, bây giờ lại...!
Nghĩ đến đây, bà Triệu càng tức giận hơn, bà ta chỉ muốn xé xác Trương Minh Vũ ra!
Trần Đại Phú híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không muốn quản chuyện của mấy người, nhưng nếu đã liên quan đến người anh em của tôi thì tôi vẫn phải nói mấy câu".
"Cuộc hôn nhân giữa hai nhà, nếu cô Hàn đây cam tâm tình nguyện tôi nhất định không xen vào".
"Nhưng nếu cô Hàn yêu người anh em của tôi, chuyện này có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được!"
Mấy chữ cuối cùng đã khiến bầu không khí nơi đây lập tức bùng nổ!
Khí thế mạnh mẽ lan ra khắp căn phòng!
Đây là loại khí thế của người đã ở địa vị cao rất lâu rồi mới có!
Ngay cả Trương Minh Vũ cũng khiêp sợ, anh phát hiện ra mình đã hơi coi thường Trần Đại Phú rồi.
Hàn Thất Thất nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.
Cô như một con mèo con hiếu kì nhìn ngắm Trương Minh Vũ!
Nhà họ Triệu im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nói được gì!
Chanh chua như bà Triệu cũng không dám đối đầu với Trần Đại Phú.
Còn mắt Chu Cửu Yến càng ngày càng sáng...