Chương có nội dung bằng hình ảnh
Giọng nói trầm thấp của Long Tam vang lên: “Không phải, cô Lâm đang ở trong quán bar”.
Quán bar?
Trương Minh Vũ không khỏi sững sờ, ánh mắt tràn đầy hoài nghi.
Sau khi cúp máy, anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Kiều Hân.
“Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”
Giọng nói lạnh băng máy móc vang lên bên tai.
Xảy ra chuyện gì rồi?
Anh đang rất nghi ngờ.
Không biết tại sao lòng anh cứ bồn chồn không yên.
Chắc là… Lâm Kiều Hân cũng có nhiều tâm sự lắm. Dù sao thì scandal của anh…
Haiz.
Anh thầm thở dài một hơi, trái tim rất khó chịu.
Hàn Thất Thất nghi ngờ hỏi: “Anh bị làm sao?”
Trương Minh Vũ do dự hồi lâu mới đáp lời: “Tôi giúp cô đến đây là được rồi chứ? Tôi có việc bận phải đi trước đây, cô cứ nói là tôi bận rồi. Chắc là bố mẹ cô sẽ không nói gì đâu”.
Cô ta hoảng hốt hô lên: “Anh đừng có đi! Tôi… tôi không dám nói dối với mẹ tôi đâu… tôi sợ bị lộ lắm”.
Anh cũng đang rất rối bời.
Anh im lặng hồi lâu, bỗng hai mắt sáng rực lên, cười hỏi: “Hay là… chúng ta cùng nhau chạy trốn đi”.
“Hả?”
Hàn Thất Thất ngơ ngác hỏi.
Anh cố tình khích bác: “Cô sợ cái gì? Bình thường có cái gì cô không dám làm đâu, bây giờ bảo cô chạy trốn với tôi cũng không dám à?”
Cô ta cả giận nói: “Ai bảo tôi không dám! Chỉ là… chỉ là tại sức khoẻ mẹ tôi không tốt. Tôi không muốn… không muốn chọc giận bà ấy!”
Trương Minh Vũ nhếch miệng cười: “Hình như mẹ cô thích tôi lắm đấy. Nếu cô đi với tôi chắc bà ấy sẽ không hỏi gì đâu. Không thì cô cứ bảo là chúng ta sống riêng ở chỗ khác rồi”.
Hàn Thất Thất vẫn còn đang do dự: “Chuyện này…”
Anh hào phóng nói: “Còn sợ cái gì nữa? Chẳng lẽ cô thực sự định ngủ chung một phòng với tôi đấy à? Nói cho cô biết, lúc ngủ tôi không yên ổn lắm đâu”.
“Toàn mộng du ngáy ngủ…”
Cô ta trừng mắt nhìn anh, cuống cuồng nói: “Được rồi, tôi chạy trốn với anh!”