Anh nghiến chặt răng, tung nắm đấm vào thẳng mặt đối phương!
Một cú trời giáng!
Gã côn đồ hoảng hốt, không hiểu tại sao anh vẫn chưa ngã xuống.
Gã chưa kịp nghĩ gì nhiều đã thấy nắm đấm của anh đang dí sát vào mặt mình!
Bốp!
Tiếng đánh đấm trầm đục vang lên!
Mũi gã côn đồ chảy máu ròng ròng, cơ thể nặng nề ngã rầm xuống đất!
Hự!
Tiếng hít khí lạnh bỗng nhiên vang lên!
Tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt!
Chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, Trương Minh Vũ đã đánh bại được ba tên côn đồ!
Lâm Kiều Hân cũng ngơ ngác!
Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy kinh hãi!
Từ bao giờ… anh trở nên lợi hại như vậy?
“Tốt lắm! Trương Minh Vũ đánh tốt lắm! Quá giỏi!”, chỉ mình Hàn Thất Thất vẫn phấn khích vẫy tay hò reo!
Long Tam đứng ở ngoài cổng cũng thầm tán thưởng.
Anh ta không ra tay là vì muốn cho Trương Minh Vũ một cơ hội rèn luyện.
Anh đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ.
Ngay sau đó, một dòng máu ấm nóng chảy dọc từ trên đỉnh đầu anh.
Tầm mắt anh bị máu làm nhoè đi nhưng vẫn kiên định bước từng bước về phía trước.
Lửa giận trong lòng lại càng dâng trào!
Khí thế khủng bố quét tới thẳng chỗ anh Quân!
Ừng ực!
Anh Quân gian nan nuốt nước bọt, ánh mắt tràn đầy hãi hùng!
Gã ta không ngờ Trương Minh Vũ trông có vẻ gầy yếu lại mạnh mẽ như vậy!
“Mày… mày định làm gì! Tao nói cho mày biết, tao… tao chính là người của cậu hai nhà họ Dịch đấy!”
Gã ta hoảng loạn lùi ra sau, run rẩy nói.
Cậu hai nhà họ Dịch là Dịch Thanh Tùng sao?
Trương Minh Vũ híp mắt lại: “Tao nói rồi. Kể cả mày có là ông trời cũng vô ích!”