Khoé miệng Long Tam hơi co giật, lạnh lùng nói: “Nắm đấm cũng không phải thích là đánh bừa mà phải học được cách phát lực và dùng sức”.
“Điều này cần cậu phải tự mình tìm tòi”.
“Hơn nữa sau này khi gặp được kẻ địch mạnh hơn, cậu sẽ phát hiện nắm đấm của họ còn cứng hơn hình nộm này nhiều”.
Trương Minh Vũ hít một hơi thật sâu, tâm trí rối bời vì nỗi kinh sợ, khó mà bình tĩnh lại!
Ngay sau đó, Long Tam lập tức quay người rời đi.
Ánh mắt đờ đẫn của Trương Minh Vũ cũng dần trở nên kiên định.
Nếu Long Tam đã làm được thì tại sao anh lại không thể?
Trước kia việc tránh năm đòn liên tiếp của Long Tam cũng là điều không tưởng đối với anh, thế nhưng… chẳng phải bây giờ đã làm được rồi sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh cũng dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt!
Anh nhớ lại lời Long Tam vừa nói.
Cách phát lực và dùng sức!
Anh không do dự thêm nữa, cắn răng đấm liên tiếp lên người hình nộm kia!
Chẳng mấy chốc bàn tay anh đã đỏ lựng!
Thế nhưng anh cũng dần dần mày mò được chút mạnh mối. Sau nắm đấm tiếp theo, hình nộm hơi lắc lư một chút.
Anh nhếch miệng mỉm cười thoả mãn.
Có hy vọng rồi!
Thế là anh lại điên cuồng tung đấm, không ngừng thử nghiệm các cách phát lực khác nhau!
Long Tam lặng lẽ đứng trong góc tối, hai mắt sáng rực. . truyện tiên hiệp hay
“Nghị lực của cậu ta… không đơn giản”.
Nói rồi anh ta chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi bàn tay của Trương Minh Vũ đau không chịu nổi nữa anh mới từ bỏ.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh quay về phòng ngủ.
Bôn ba mệt mỏi cả ngày trời nên vừa nằm xuống hai mắt anh đã nặng trĩu, nhanh chóng chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, anh chậm rãi tỉnh dậy.
Thức dậy rồi anh mới giật mình phát hiện bàn tay đã sưng vù…
Đúng là tự làm tình làm tội!
Anh lắc đầu thở dài một tiếng, đứng dậy đi đánh răng rửa mặt.
Đến khi ra khỏi biệt thự, anh thấy chiếc Mercedes màu đen đã chờ sẵn ngoài cổng.
Chiếc xe đưa anh đến thẳng khách sạn Hồng Thái.
Vừa vào phòng làm việc, anh đã trông thấy cả ba cô gái đều đang có mặt.
Vương Vũ Nam ngồi ở vị trí của mình.
Trần Thắng Nam ngồi ở vị trí của Hàn Thất Thất.
Còn Hàn Thất Thất… lại ngồi trên ghế của anh.
Anh giả vờ tức giận mắng: “Cô định âm mưu chiếm đoạt khách sạn của tôi đấy à?”
Cô ta kiêu ngạo đáp hừ lạnh một tiếng: “Cái khách sạn bé tí như thế này mà cũng phải âm mưu chiếm đoạt cơ à? Anh cho tôi còn chẳng thèm lấy”.
Khoé miệng của anh lập tức co quắp mấy cái.
Thế nhưng anh biết cô ta không nói giỡn…