Sáu Người Chị Gái Cực Phẩm Của Tôi

Long Thất cũng vội vàng lớn tiếng đáp lại: “Được!”

Nói rồi hai người lập tức xông lên chắn lại hai lối ra!

Trương Minh Vũ cũng cuống quýt dẫn theo Lâm Kiều Hân chạy đi!

Lý Phượng Cầm lại càng hoảng loạn mất phương hướng, thất tha thất thểu lao tới bên cạnh rừng cây, vẻ mặt tràn đầy sợ sệt.

Một lúc lâu sau, khói mù trên mặt đất mới dần tản ra!

Thế nhưng ở giữa đã không còn một bóng người nào!

Người đâu rồi?

Anh trợn tròn mắt nhìn theo.

Long Tam và Long Thất cũng nhíu mày.

Anh và hai người họ nhanh chóng vọt tới bên cạnh sườn núi!

Nương theo ánh trăng le lói, bọn họ có thể nhìn thấy một cái dù lớn đang chậm rãi xoè ra giữa không trung…

Mẹ nó!

Trương Minh Vũ thầm mắng một câu!


Anh không ngờ người của Thần Ẩn còn chuẩn bị cả chiêu này!

Thế nhưng anh chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều đã nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo vang vọng giữa núi rừng: “Trương Minh Vũ, lần sau anh sẽ phải chết!”

Giọng nói vang dội không dứt.

Chẳng biết tại sao trong lòng anh lại xuất hiện một cảm giác khiếp sợ.

Nghĩ gì thế hả?

Anh lắc đầu thật mạnh, nội tâm cũng trở nên bất đắc dĩ.

Long Tam trầm giọng lên tiếng: “Chắc đây chính là nguyên nhân khiến người của Thần Ẩn hay chọn nơi hiểm yếu. Bọn họ sẽ chuẩn bị tốt phương án bỏ chạy”.

Anh ngờ vực hỏi: “Thế tại sao vừa nãy cô ta không dẫn theo Lý Phượng Cầm cùng nhảy xuống luôn đi?”

Anh ta bình thản đáp: “Ô nhảy dù loại nhỏ giấu được trong người thì không thể cho hai người nhảy cùng lúc được”.

Trương Minh Vũ lập tức giật mình kinh ngạc.

Anh ta lại lạnh giọng nói: “Sau này cậu phải cẩn thận hơn đấy”.

“E là lần tiếp theo sẽ gặp phải đối thủ càng lợi hại hơn”.


Anh lặng lẽ gật đầu, trong lòng đột nhiên xuất hiện âu lo.

Giọng nói đay nghiến của người phụ nữ kia vẫn cứ quanh quẩn trong tâm trí anh.

Thế nhưng bỗng có một giọng nói chanh chua vang lên: “Trương Minh Vũ, đồ vô dụng nhà mày! Mày muốn hại chết tao phải không?”

Trong giọng nói ấy tràn ngập lửa giận ngùn ngụt!

Lâm Kiều Hân lập tức hốt hoảng.

Trương Minh Vũ cau mày.

Anh quay đầu lại, đúng lúc trông thấy Lý Phượng Cầm đang xắn tay áo xông tới!

Hai tay chống nạnh!

Trông bộ dạng của bà ta như đang chuẩn bị xén môi lên chửi rủa!

Haiz.

Anh lặng lẽ thở dài một hơi, lòng thấy buồn bực.

Cứu người còn bị mắng oan, chuyện quái gì không biết…

Lý Phượng Cầm lại giận dữ gào lên: “Tại sao tao bảo cút mày lại không chịu cút hả? Có phải mày muốn cô ta ném tao xuống mới vừa lòng không hả?”

“Tao đã nguy hiểm tới vậy rồi mà mày còn… còn muốn kết hôn với cô ta sao?”

“Trương Minh Vũ, sao mày… mày lại không biết xấu hổ như vậy?”

“Đồ ăn hại bạc tình bạc nghĩa nhà mày! Tại sao người bị bắt không phải là mày? Sao mày không bị ném xuống dưới chết quách đi cho rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận