Mỗi thành phố chưa chắc có lấy một người người đẹp như này, mà ở đây có đến bốn người?
Có điều, Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại, cô ta lạnh lùng nói: "Là con người thì phải thuộc quyền quản lý của luật pháp, em trai cô không phải người sao?"
Vừa dứt lời, Liễu Thanh Duyệt lạnh lùng nói: "Vớ vẩn!
Mặt ba chị gái lộ vẻ tức giận!
Sỉ nhục em trai bọn họ tức là đạp lên lòng tự tôn của họ!
Lâm Kiều Hân mím môi, cũng sững sờ.
Một giây sau, ánh mắt ba người đều nhìn về phía Tần Minh Nguyệt!
Tần Minh Nguyệt lập tức cảm thấy hơi chột dạ.
Cô ta không dám nhìn thẳng!
Nhưng Tần Minh Nguyệt nhanh chóng phản ứng lại!
Mình sợ cái gì chứ?
Tần Minh Nguyệt lạnh lùng nói: "Còn nói nữa là mấy người đang gây trở ngại cho người thi hành công vụ đấy!"
Tô Mang cười khẩy nói: "Gây trở ngại cho người thi hành công vụ thì sao?"
Cảnh sát cả nước đều do quân đội quản lý!
Chị cả ở trong quân đội!
Nếu chị cả biết em trai mình bị người ta sỉ nhục, hậu quả rất nghiêm trọng!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe sáng, cô ta lạnh lùng nói: "Hừ! Thì sao? Đưa bọn họ..."
Nhưng còn chưa kịp nói xong, Trương Minh Vũ vội vàng đi ra nói: "Cái đó cái đó cái đó..."
"Đừng đừng, mọi người bình tĩnh lại đi, em đi với họ một chuyến là được mà!"
Nói xong Trương Minh Vũ vội vàng đánh mắt với đám Tô Mang!
Không đắc tội họ được đâu!
Tô Mang nói: "Em trai, không sao đâu,..."
Nhưng chưa nói hết đã bị Hạ Hâm Điềm ngăn lại.
Tô Mang khó chịu nói: "Chị hai, cô ta sỉ nhục em trai!"
Hạ Hâm Điêm cười mỉm nói: "Bây giờ dù sao chúng ta cũng đuối lý, thôi đi vậy, đợi sau khi em trai đi ra, chúng ta dạy cô ta một bài học sau".
"Nếu không chúng ta đi rồi, em trai sẽ gặp phiền phức".
Nghe thấy vậy, Tô Mang cũng không nói gì nữa!
Nhưng cô ấy vẫn nổi giận đùng đùng! . Đọc 𝘵ruyệ𝐧 chuẩ𝐧 khô𝐧g quả𝐧g cáo ( 𝘵 rùm𝘵ruyệ𝐧.𝗩𝘕 )
Liễu Thanh Diệt hít sâu một hơi, hung ác trừng mắt nhìn Tần Minh Nguyệt.
Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.
Mấy chị này... đúng là... hung dữ quá...
Lâm Kiều Hân dường như mất đi cảm giác tồn tại.
Mắt cô lóe lên vẻ lo lắng, nhưng không biết phải nói gì.
Bất tri bất giác, cô phát hiện ra cô không thể nào xen vào chuyện của Trương Minh Vũ được!
Mắt Tần Minh Nguyệt lóe lên tia rét lạnh!
Giáo huấn mình?
Dựa vào bọn họ?
Mắt Tần Minh Nguyệt nổi lửa giận, nhìn chằm chằm vào Trương Minh Vũ!
Bọn họ không vi phạm pháp luật, Tần Minh Nguyệt chỉ có thể đổ hết lửa giận lên người Trương Minh Vũ!
Anh nên cầu cho mình không rơi vào tay tôi đi!