Không thấy bất kỳ ai!
Anh dựa người lên vách tường, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Đi cả rồi…
Anh biết chắc chắn bọn họ cũng sợ anh không nỡ xa mình nên lúc rời đi cũng không báo cho anh một tiếng.
Haiz.
Một lúc sau, anh lặng lẽ thở dài một tiếng.
Anh biết mấy bà chị thân yêu đều đang phấn đấu hết mình thay anh.
Muốn sớm ngày gặp lại bọn họ anh phải càng cố gắng hơn nữa!
Nếu bọn họ đều đã rời đi thì anh cũng nên phát triển thật tốt!
Ánh mắt anh hiện lên vẻ kiên định!
Đường đời còn dài lắm!
Anh đứng thẳng người dậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên.
Chỉ khi đủ mạnh mới có thể muốn gì được nấy.
Anh cũng không chút chậm trễ, đi thẳng ra ngoài phòng khách.
Không gian xung quanh yên ắng lạ thường.
Mặc dù đã suy nghĩ thông suốt nhưng trong lòng anh vẫn xuất hiện một cảm giác rất phức tạp.
Đột nhiên lại yên tĩnh như vậy…
Haiz.
Anh thở dài thườn thượt, ngồi bệt xuống sofa.
Nhưng đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên.
Khiến anh giật nảy mình.
Anh nghiêng đầu nhìn sang thì phát hiện Lâm Kiều Hân đang bê một cái đĩa đi ra khỏi phòng bếp.
Chuyện này…
Anh lập tức trợn tròn mắt!
Lâm Kiều Hân vẫn còn đang ở đây!
Tuy rằng nếu cô có đi cũng sẽ không đi quá xa nhưng sự xuất hiện của cô vào lúc này có một ý nghĩa rất khác!
Cô xấu hổ cười gượng nói: “Chuyện là… tôi vốn định nấu ăn… nhưng mà không ngờ… lại bị cháy sạch”.
Anh hít sâu một hơi cảm nhận một hồi mới phát hiện trong phòng nồng nặc mùi cháy khét.
“Không sao! Cái gì cũng ăn được hết!”
Anh lập tức đứng dậy, nhếch miệng cười đáp.
Những cảm xúc tiêu cực đang xâm chiếm nội tâm anh cũng biến mất sạch sành sanh!
Bấy giờ cô mới khẽ mỉm cười.
Trông rất xinh đẹp!
Vì lo Lâm Kiều Hân không có đồ ăn nên anh nấu thêm hai món nữa
Hai người họ nhanh chóng bắt đầu bữa sáng.
Cảm giác vô cùng vui vẻ, cũng ấm áp lạ thường.
Sau khi ăn xong, Lâm Kiều Hân vội vàng chạy tới công ty. Việc nấu nướng đã khiến cô bị muộn giờ rất lâu.
Chẳng mấy chốc, anh cũng đi ra khỏi biệt thự.