Chương có nội dung bằng hình ảnh
Không biết tại sao anh lại thấy chột dạ.
Anh cứ cảm thấy ánh mắt cô ấy nhìn mình có gì đó giống như… oán giận vậy…
Anh lắc đầu tỏ vẻ bất lực.
Chẳng mấy chốc đã có hai chiếc xe phóng tới.
Đám người chưa kịp ngồi vào xe đã nghe thấy tiếng còi cảnh sát hú inh ỏi.
Phía sau có không ít xe cảnh sát đang tức tốc đuổi tới.
Anh buồn bực trừng mắt.
Ánh mắt Tần Minh Nguyệt cũng loé lên tia lạnh lẽo!
Chuyện kết thúc rồi mới mò tới!
Xe cảnh sát nhanh chóng đỗ lại, mười mấy anh cảnh sát đồng loạt lôi súng ra chĩa thẳng vào người anh!
Thấy thế, Tần Minh Nguyệt giận dữ gào thét: “Thật mất mặt! Còn không mau buông súng xuống?”
Đám cảnh sát giật nảy mình, bấy giờ mới đứng thẳng người dậy.
Đội phó lúng túng lên tiếng: “Đội trưởng Tần, chúng tôi… bị người ta chặn lại…”
Tần Minh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi quát: “Đi xử lý sạch sẽ đi!”
Đám cảnh sát cung kính đáp lại một tiếng rồi vội vàng chạy vào trong rừng cây.
Bấy giờ cô gái kia mới lạnh lùng cất giọng nói: “Đi thôi”.
Cô ấy vừa dứt lời, Long Tam và Long Thất liền chạy đến chiếc Mercedes màu đen ở đằng xa.
Trương Minh Vũ đang định dẫn theo Lâm Kiều Hân đuổi theo.
Thì cô ấy chợt lên tiếng ngăn lại: “Hai người đi cùng với tôi”.
Hả?
Trương Minh Vũ sửng sốt nhìn cô ấy.
Hành động bất chợt này khiến cô ta choáng váng!
Nhịp tim tăng vọt!
Trương Minh Vũ vội vàng khuyên nhủ: “Ấy ấy ấy, làm gì thế? Đều là người mình mà, mau thu súng lại đi…”
Anh vừa nói vừa tươi cười lấy lòng đè súng của cô gái kia xuống.
Mặc dù anh không biết cô ấy là ai nhưng cô ấy đã cứu Lâm Kiều Hân thì chắc chắn là người cùng phe.
Cô gái kia cất súng đi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay nó không thể theo cô về được, cô tự nghĩ lý do đối phó đi”.
“Những người này đều có tên trên danh sách truy nã quốc tế cấp một. Coi như cô lời to”.
Dứt lời, cô ấy quay sang mở cửa ghế sau ngồi vào trong.
Lâm Kiều Hân đang định ngồi vào theo.
Lại nghe thấy giọng nói thanh thuý của cô ấy vang lên bên tai: “Để nó ngồi vào trước”.
Hả?