Hà Gia Hoa chỉ có thể nhắm mắt nhắm mũi nuốt cục tức này vào bụng.
Quân tử trả thù mười năm không muộn!
Hắn đang định nhấc chân bỏ đi thì lại nghe thấy giọng nói giễu cợt của Trương Minh Vũ vang lên: “Đi vội thế?”
Chung Tử Kính dừng bước, tức tối hét lên: “Mày còn định làm gì nữa?”
Anh ta đã bị mất mặt lắm rồi.
Anh ta không thể ở lại đây thêm một phút nào nữa!
Anh nhếch miệng cười đáp: “Vừa rồi hai người đã nói là sẽ đãi toàn bộ người đến đây ăn cơ mà?”
Chung Tử Kính thầm thở phào một hơi, lạnh lùng ra lệnh: “Hà Gia Hoa, mau đi thanh toán đi!”
Nghe thấy vậy, Hà Gia Hoa giật mình kinh hãi!
Đúng là lời này… do anh ta nói ra…
Nhưng mà… tại sao lại bảo anh ta trả tiền cơ chứ?
Hồi lâu sau, anh ta đành phải đen mặt bước tới, sẵng giọng hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới.
Trương Minh Vũ liếc thử, nhìn thấy con số chín trăm năm mươi nghìn trên hoá đơn.
“Chín triệu năm trăm nghìn”, anh bật cười lên tiếng.
Hà Gia Hoa tức thì trợn trừng mắt, kinh ngạc hỏi lại lần nữa: “Bao nhiêu?”
Anh ra vẻ thản nhiên như không đáp lại: “Chín triệu năm trăm nghìn”.
Hà Gia Hoa căm tức siết chặt nắm đấm, nổi giận hét ầm lên: “Chúng mày ăn cái mẹ gì mà hết tận chín triệu năm trăm nghìn?”
Anh lúng túng cười đáp: “Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi mới gọi không ít rượu ngoại. Hoá đơn của tôi cũng phải tính vào trong này chứ”.
Hà Gia Hoa nổi trận lôi đình: “Mày…”
Đột nhiên Chung Tử Kính lạnh giọng nhắc nhở: “Nhanh lên!”
Hà Gia Hoa hít sâu một hơi, cố gắng đè xuống lửa giận đang sôi sục trong lòng.
“Quẹt thẻ!”
Nghe như anh ta đang rít từng chữ qua kẽ răng!
Nhân viên phục vụ cung kính nhận lấy thẻ ngân hàng.
Chẳng mấy chốc chín triệu năm trăm nghìn đã được chuyển vào tài khoản của anh!
Hà Gia Hoa giật lấy thẻ, tức tối bỏ đi!
Nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ lịch sự nói: “Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau!”
Anh ta vấp chân tí thì ngã nhào ra đất!
Xung quanh lập tức vang lên một tràng cười ngặt nghẽo!
Nhân viên phục vụ không khỏi ngạc nhiên.
Sao thế nhỉ?
Đám người Chung Tử Kính và Hà Gia Hoa nhanh chóng rời đi.
Mọi ánh nhìn lại đổ dồn về phía Trương Minh Vũ. Ai cũng nhìn anh bằng ánh mắt khiếp sợ!