Sầu Triền Miên

Sở Tiêu Lăng khập khiễng bước vào phòng, bên cạnh còn có Cầm nhi đang dìu nàng. Nhìn thấy Nhan Hâm đang ở bên trong. Nàng đầu tiên là sửng sốt,sau đó thần sắc rất nhanh lại ổn định lại, đến trước giường Lưu Vân Lạc Kỳ khom người chào, giọng điệu tràn ngập sự thân thiết:

"Nô tì thỉnh an Vương gia, nghe nói Vương gia bị nhiễm phong hàn, bây giờ đã tốt lên chưa?"

Thật lâu không thấy hắn đáp lại, Sở Tiêu Lăng không khỏi ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt hắn thâm trầm, giống như đang bị một đám mây đen dầy đặc bao phủ. Đặc biệt đôi mắt đen láy thâm thúy, hướng tới mình tỏa ra những tia sắc bén lạnh như băng .

Hắn. . . . . . Bị làm sao vậy chứ? Buổi sáng hôm nay cũng không như thế này, vì sao trong nửa ngày ngắn ngủn cả người lại thay đổi? Hay là do thật sự bệnh vô cùng nặng?

Ngăn nỗi lo lắng trong lòng xuống, Sở Tiêu Lăng tiếp tục quan tâm hỏi:

"Vương gia, đại phu nói thế nào? Ngài. . . . . . Không có việc gì chứ?"

Không hề có lời đáp lại, cả phòng vẫn yên tĩnh, chỉ có phía sau Nhan Hâm thoáng nhìn đến tỏ vẻ hèn mọn cùng khinh thường!

Khuôn mặt đang cười ngay tức khắc hiện lên một tia xấu hổ, Sở Tiêu Lăng nghĩ rằng mình đã đến không đúng lúc, phá hủy khung cảnh ấm áp của họ, liền cáo từ:

“Vương gia hãy nghỉ ngơi thật tốt đi, nô tì xin được phép cáo lui trước!" dứt lời, nàng xoay người, cầm tay Cầm nhi, chuẩn bị bước ra phía ngoài . Vừa đi ra được vài bước, lại nghe tiếng Lưu Vân Lạc Kỳ vang lên: "Đứng lại!!"

Sở Tiêu Lăng nghe thấy hắn gọi mình, bất giác dừng bước, quay trở lại trước giường.

"Ngươi khoe với Hâm nhi nói bổn vương tối hôm qua. . . . . . Sủng hạnh ngươi? Còn nói. . . . . . Bổn vương yêu ngươi?" Lưu Vân Lạc Kỳ thần sắc vẫn lạnh lùng .

Sở Tiêu Lăng vừa nghe xong, cả người bất giác run lên từng hồi, dần dần hiểu ra được hắn vì sao trở nên khác thường. Nguyên nhân là do Nhan Hâm mách lại!!

Chính là, nàng không thể tưởng được mình chỉ nhất thời nói nhảm không ngờ là lại bị trừng phạt!!

Hắn yêu mình sao? Thật sao? Nhan Hâm rốt cuộc đã nói gì với hắn, đã nói xấu mình ra sao trước mặt hắn??

"Ngươi phải biết, Hâm nhi ở trong lòng bổn vương không người nào có thể so sánh được, chỉ có Hâm nhi mới là người bổn vương yêu thương che chở, bổn vương quyết không để cho nàng ta phải chịu nửa điều ủy khuất hay đau xót, lại càng không cho phép ngươi thị phi với nàng và lộng ngôn!"

Sâu thẳm nhìn vào đôi mắt tràn đầy sự tức giận, tiếng nói phảng phất băng giá ngàn năm. Lộng ngôn đặt điều thị phi? Khoe khoang? Đã muốn gán tội danh cho người khác, sợ gì không có lý do?

Chính mình chẳng qua chỉ nói ra sự thực, đổi lấy lại là một tội danh!

"Đừng tưởng rằng ngươi là chính phi thì có thể tự cao tự đại. Không sai, bổn vương tối hôm qua đúng là muốn ngươi, nhưng việc này chỉ là để phát tiết, không có bất cứ cảm tình nào! Ngươi là nữ nhân của bổn vương, cũng giống như các thị thiếp khác thôi, có nghĩa vụ hầu hạ cho bổn vương. Nhớ kỹ, ngươi chỉ là công cụ cho ta phát tiết thôi, ngoài ra không là gì cả!! Chỉ có Hâm nhi mới xứng đôi cùng bổn vương linh nhục kết hợp!"

Từng câu nói vô tình, tựa như ngàn mũi đao nhọn đâm xuyên qua tim nàng, không chỉ mang theo đau đớn, còn cả sự nhục nhã nữa! Nếu không đứng vững từ trước Sở Tiêu Lăng chỉ sợ đã ngã xuống đất đến nơi!

Lồng ngực đau đớn như bị hàng vạn mũi châm đâm vào, đưa tới tột đỉnh nỗi đau đớn. Đêm qua triền miên hoan ái vẫn hiện rõ ở trong tâm trí nàng. Chính mình mới vừa rồi vẫn còn nhớ lại, còn đang khát khao. . . . . . Ai ngờ, sự ôn nhu, che chở yêu thương của hắn, tất cả đều chỉ là giả dối!!

Sở Tiêu Lăng ơi là Sở Tiêu Lăng, ngươi rốt cuộc đến khi nào mới có thể tỉnh ngộ, mới có thể rút ra được bài học kinh nghiệm? Biết rõ chuyện không có khả năng xảy ra, vì sao lại còn si tâm vọng tưởng. Đã nghe thấy chưa? Chính mình chỉ là công cụ để hắn phát tiết mà thôi!! Không hề có bất cứ cảm tình nào!! Không có thương yêu, chỉ có xâm phạm!! Giữ lấy lại chỉ là sự nhục nhã và bị nói xấu!!

Nhan Hâm, nhìn thấy Sở Tiêu Lăng bị tổn thương, nội tâm lúc này vô cùng thoải mái . Nhưng nàng vẫn giả vờ hiền đức săn sóc, nhẹ nhàng đi đến trước giường, nhỏ nhẹ an ủi Lưu Vân Lạc Kỳ: "Vương gia xin bớt giận, ngài cảm phong hàn vẫn chưa khỏi hẳn, không nên tức giận ."

Trong lòng đau đớn, càng thêm mãnh liệt, giống như bài sơn đảo hải, làm cho Sở Tiêu Lăng quả thực không thể hô hấp, thúc đẩy nàng phải nhanh chóng rời đi, rời đi khỏi nơi này nhanh một chút sẽ làm cho nàng bớt đi một phần thống khổ!!

Cấp bách, nàng nhanh chóng hướng tới Lưu Vân Lạc Kỳ khom người, chẳng hề quan tâm đến cái chân đau, hướng cửa bước đi.

"Bổn vương cho phép ngươi đi chưa?" Lưu Vân Lạc Kỳ quát. Hắn cảm thấy buồn bực, về phần vì sao buồn bực, chính hắn cũng không rõ.

Sở Tiêu Lăng đành phải ngừng lại, quay đầu lại cũng không đi chưa tới gần, chỉ nhìn hắn từ phía xa.

“Không nhớ rõ bổn vương đã từng nói gì sao? Về sau hiểu được nên thế nào rồi chứ?"

Làm như thế nào? Nàng có thể làm như thế nào? Mọi chuyện đều là do hắn chủ động, là hắn thực hiện, căn bản không hề bị mình khống chế dù chỉ là một chút!!

"Còn dám quyến rũ bổn vương không?"

Hắn có ý muốn chất vấn! Câu dẫn? Nghe thế, Sở Tiêu Lăng trong lòng dâng lên một nỗi chua sót, còn có cả sự xấu hổ và giận dữ.

Đúng vậy, tối hôm qua chứng thật là quyến rũ, nhưng là hắn quyến rũ mình! Đây là đạo lí gì chứ, đã ăn cắp mà lại còn la làng nữa!!!

Nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ sắc mặt ngày càng khó coi, Cầm nhi vẫn đang dìu Sở Tiêu Lăng, không khỏi âm thầm nhéo mạnh tay Sở Tiêu Lăng nhắc nàng trấn tĩnh lại.

Hít vào sâu một hơi, ổn định sự kích động trong lòng, rốt cục Sở Tiêu Lăng bình tĩnh nói:

"Nô tì biết tội! Nô tì về sau không dám nữa. . . . Quyến rũ Vương gia, nô tì tự biết thân phận mình thấp kém, chỉ là một công cụ để Vương gia phát tiết! Vương gia chỉ yêu một mình thứ phi, nô tì về sau sẽ tự biết an phận thủ thường, không dám làm ra việc gì vượt quá khuôn phép! Không dám si tâm vọng tưởng!! Không dám không biết tự lượng sức mình!!"

Nếu điều hắn muốn là việc này, thì nàng sẽ làm thỏa mãn hắn, chỉ cần hắn để nàng rời đi! Bởi vì nàng thật sự trụ lại không nổi nữa rồi!

Nghe được câu trả lời, Lưu Vân Lạc Kỳ vốn dĩ nên cao hứng mới đúng. Nhưng ngược lại, khuôn mặt của hắn, vẫn là một áng mây đen bao phủ.

"Xin hỏi. . . . . . Nô tì có thể đi được chưa ạ?"

Mặc dù trong lòng đang rất đau đớn, Sở Tiêu Lăng vẫn âm thầm tự nhủ với chính mình, trăm ngàn lần đừng khóc ở chỗ này .


Lưu Vân Lạc Kỳ không hề lên tiếng, thân mình cứng nhắc, nhắm mắt lại, đơn giản bỏ mặc nàng.

Nhan Hâm bước đến gần Sở Tiêu Lăng khuôn mặt giả dối

"Muội muội đưa tỷ tỷ đi ra ngoài nha!"

Sở Tiêu Lăng không hề để ý tới nàng, chỉ phân phó Cầm nhi dìu mình đi. Ra đến cửa phòng, bước lên thềm đá, Nhan Hâm bước đến trước mặt nàng khinh bỉ ra mặt

"Như thế nào rồi? Mùi vị của sự thất bại rất khó chịu, rất thống khổ đúng không? Đừng tưởng rằng Vương gia sủng hạnh ngươi một lần là có thể tự mình kiêu ngạo nha! Những nữ nhân trong phủ này, người nào mà không được Vương gia sủng hạnh qua chứ? Nhưng người mà Vương gia yêu thì chỉ có ta, duy nhất chỉ có mình ta mà thôi!"

Nhìn nàng ta đang đắc ý ra mặt, nhớ tới lời nói dối vô liêm sỉ của nàng. Sở Tiêu Lăng hận không thể xé rách cái miệng của nàng ta. Cuối cùng, nàng vẫn cố nhịn xuống, lạnh lùng nói:

"Như vậy thì ta sẽ chúc phúc ngươi được cùng vương gia, bách niên giai lão, yêu nhau đến vĩnh viễn!!"

Dứt lời, nàng xoay người kiên cường rời đi, để lại Nhan Hâm kinh ngạc đứng tại chỗ thật lâu vẫn không thể hoàn hồn. . . . . .

Bước đi quá nhanh, đến nỗi chân đau rát buốt, Sở Tiêu Lăng vẫn không hề có cảm giác, vết thương đau, cũng không thể so sánh bằng nỗi đau trong lòng nàng!

Nhục nhã, bi phẫn, thất vọng tất cả cảm xúc, làm nàng xấu hổ vô cùng, bi thương muốn chết!

"Tiêu Lăng tỷ, tỷ ngừng lại nghỉ một lát đi, nếu cứ đi tiếp chân của tỷ sẽ đau thêm đó!" Cầm nhi lên tiếng, thấy nàng không hề phản ứng, đành phải dùng sức giữ chặt nàng lại, đỡ nàng đến bên cạnh băng đá ngồi xuống, nói tiếp:

"Muội biết trong lòng tỷ rất khó chịu,rất phẫn nộ, . . . . . Không bằng cứ khóc ra đi!"

Khóc? Khóc cái gì chứ? Khóc vì bản thân mình tự đa tình tự chuốc lấy đau thương sao? Khóc vì mình bị nói xấu, lăng nhục? Khóc vì mình đã bị tổn thương? Cho dù là vì sao, đó cũng là do chính mình tự rước lấy nỗi nhục mà thôi!!

Nàng vẫn còn nhớ rõ khi vừa được gả vào Vương Phủ, tại rừng hoa đào, hắn đã cảnh cáo với mình! Vậy mà giờ đây lại khóc lóc thì..., sẽ chỉ làm mình càng tự khinh bỉ bản thân hơn!

"Rõ ràng là bị Nhan Hâm nói xấu, tại sao tỷ lại không chịu giải thích?" Cầm nhi phẫn nộ, cảm thấy bất bình thay cho nàng!

Giải thích? Giải thích thì sẽ có tác dụng gì hay sao? Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng chỉ có mình Nhan Hâm thập toàn thập mỹ, còn chính mình lại là một nữ nhân hèn mọn.

Cho nên, giải thích ngược lại sẽ càng thêm nhiều sự cười nhạo và lăng nhục mà thôi! Huống hồ, việc này cần phải giải thích sao? Hắn chỉ vì an ủi Nhan Hâm mà không tiếc lật ngược phải trái. Rõ ràng là hắn giở thủ đoạn cưỡng bức mình, cuối cùng lại đem tội danh quyến rũ đặt lên người mình, nói mình quyến rũ hắn!!

Chính mình cũng tự thấy buồn cười, còn tưởng rằng hắn là một trang nam tử vĩ đại, mới vừa nghe tin hắn bị nhiễm phong hàn liền lo lắng không thôi, còn khẩn cấp chạy tới thăm hắn xem sức khỏe của hắn như thế nào!!

Kết quả dĩ nhiên là. . . . . . Trầm mặc nghĩ ngợi một hồi, nàng đột nhiên đứng lên,

"Cầm nhi, chúng ta mau trở về đi!"

Cầm nhi gật đầu, tâm tình vẫn là đang vô cùng bi thương. Hai bóng dáng nhỏ nhắn kéo dài theo tia nắng mặt trời soi rọi. Mang vẻ cô độc, buồn bã!!!

Những ngày tiếp theo đối với Sở Tiêu Lăng mà nói là một chuỗi dày vò tâm can. Lời của Lưu Vân Lạc Kỳ ngày hôm đó đã để lại nàng thương tổn quá sâu, đến nỗi không thể quên được, nàng chỉ cần yên tĩnh một chút, trí óc liền tự giác hiện ra tình cảnh hôm đó hắn đã sỉ nhục nàng như thế nào.

Nàng thậm chí mấy đêm liên tục đều mơ thấy cùng một giấc mộng. Lúc đầu là mơ thấy đang cùng hắn triền miên hoan ái, mỗi khi đến đoạn cao trào nhất, hình ảnh lập tức chuyển hướng sang khuôn mặt hắn nham hiểm hung ác, lời nói châm chọc giáo huấn mình.

Mấy ngày nay nàng tiều tụy hẳn, gầy đi không ít, không có cảm giác thèm ăn, tinh thần uể oải. Nàng không đi thăm hắn thêm lần nào nữa, chỉ nghe lại lời Cầm nhi mới biết được hắn phát bệnh đến ngày thứ ba thì hồi phục hoàn toàn.

Nhan Hâm xấu xa, vẫn thường hay dắt theo một đám nô tỳ đi đến trêu đùa châm chọc nàng. Mỗi lần nói ra đều là những câu rất khó nghe. Sở Tiêu Lăng tuy tức giận trong lòng, cũng không phản bác hoặc chửi lại, chỉ vì trong lòng luôn ghi nhớ rõ lời Lưu Vân Lạc Kỳ đã cảnh cáo.

Cho đến ngày lão Vương phi kết thúc chuyến thăm viếng hồi phủ, phái người gọi nàng đi qua Gợn Lan Các dùng bữa, nàng mới chuẩn bị, bước ra khỏi Thúy Đọng Các.

Đến đó nàng mới phát hiện ra Lưu Vân Lạc Kỳ và Nhan Hâm cũng đang ở đó. Nàng bỗng nhiên vội quay đầu đi cố nén cảm xúc trong lòng xuống. Cuối cùng kiên trì bước về phía đó.

Lão Vương phi vẫn chưa hay biết sự tình mấy ngày trước, mỉm cười nắm chặt đôi tay lạnh cóng của Sở Tiêu Lăng thân thiết hỏi:

"Tiêu lăng, con gầy quá, gần đây thân thể không được tốt sao?"

“Mẫu phi vạn phúc, con dâu hết thảy rất mạnh khỏe! Chỉ là do gần đây thời tiết có hơi oi bức, đến nỗi khẩu vị cũng thay đổi ăn không ngon miệng." Sở Tiêu Lăng khuôn mặt tái nhợt mỉm cười, cảm kích nhìn bà.

Lão Vương phi vừa nghe xong, chợt vui mừng

"Khẩu vị thay đổi? Vậy có cảm thấy buồn nôn không? Hay là. . . . . . Con đã có tin vui?"

"Ách, không phải, không phải vậy đâu!"

lão Vương phi đang vui mừng tự dưng giống như là bị công dã tràng, trên mặt hiện rõ nỗi thất vọng, một hồi lâu mới bình thường lại, phân phó mọi người bắt đầu dùng bữa.

Đang ăn, bà lại nhìn qua Sở Tiêu Lăng nói:

"Đúng rồi, mấy ngày nữa là sinh nhật của hoàng thượng chúng ta sẽ được tiến cung để chúc mừng cho ngài, con. . . . . .Có muốn cùng đi không?"

Kỳ thật, căn cứ theo cấp bậc lễ nghĩa, Sở Tiêu Lăng thân là chính phi của Kỳ Vương Phủ theo lẽ tự nhiên bắt buộc phải đi. Nhưng sau yến hội lần trước, lão Vương phi cũng không muốn bắt buộc nàng nữa. Quyết định hỏi qua ý kiến của nàng trước.


Sinh nhật của Hoàng thượng? Sở Tiêu Lăng lập tức nhớ đến ngay một khuôn mặt dịu dàng ôn hòa thân thiết. Về tình về lý, nàng cũng nên đi chúc mừng hoàng thượng, nhưng vạn nhất lại xảy ra việc ngoài ý muốn, thì sẽ phải xử trí ra làm sao? Chính mình chịu nhục không quan trọng, nhưng phá hỏng không khí lịch sự tao nhã của bữa tiệc mới là đại sự đó!

"Nghe nói hoàng thượng lần này đích thân nói là muốn tỷ tỷ tham gia, tỷ tỷ sẽ không thể không đi đó chứ?" Nhan Hâm bỗng nhiên xen vào nói một câu! Rất rõ ràng không hề có ý tốt.

Hoàng thượng muốn mình đi đến đó sao, Sở Tiêu Lăng trong lòng khẽ rung động.

"Đúng vậy, khó khăn lắm mới được hoàng thượng ưu ái, con không bận việc gì quan trọng nên có thể cùng đi được chứ!" Lão Vương phi cũng thêm vào.

"Một khi đã như vậy, con dâu xin nghe theo lời mẫu phi nói!" Sở Tiêu Lăng rốt cục cũng quyết định,

"Đúng rồi mẫu phi, chúng ta phải mang đến thứ gì để tặng cho hoàng thượng đây?"

"Vấn đề này, hoàng thượng cái gì cũng có, lễ vật của chúng ta cho dù có cao sang quý phái mấy cũng sẽ rất bình thường! Bất quá con cũng đừng quá lo, về phần lễ vật ta sẽ tự nghĩ!"

Sở Tiêu Lăng hơi giật mình, lập tức nói:

"Mẫu phi, con. . . . . . Con nghĩ mình…!"

"Sao? Hay là con muốn đưa tặng cái gì à?"

"Con còn chưa nghĩ ra, bất quá con còn đang thật sự rất lo lắng, con nghĩ là nên tự mình làm cái gì đó dâng lên cho hoàng thượng!"

Lão Vương phi nghe xong, gật đầu: "Được rồi!! Vậy con nghĩ ra điều gì hãy nói cho ta biết!"

Nhan Hâm, vẻ mặt tỏ ra khinh miệt, nàng cho rằng, loại người như Sở Tiêu Lăng làm sao có thể đưa ra vật gì tốt đẹp hay ho được chứ. Đến lúc đó nhất định lại có trò hay để xem.

Trái lại Lưu Vân Lạc Kỳ, toàn bộ quá trình không hề lên tiếng, tuấn nhan như đang bao phủ một tầng mây đen, thâm trầm lo lắng, ánh mắt lạnh lùng, miệng đang ra sức nhai đồ ăn, tia nhìn sắc bén ánh lúc ẩn lúc hiện. Đại khái chỉ có chính hắn mới hiểu được trong lòng đang nghĩ đến điều gì!!!

Sau khi quay trở lại phủ của mình, Sở Tiêu Lăng đem việc này nói cho Cầm nhi nghe. Cầm nhi biết được nàng đã được hoàng thượng mời tham gia ngày sinh nhật, vừa cảm thấy cao hứng vừa lo lắng thay cho nàng rất nhiều,

"Tiêu Lăng tỷ, Vương gia phản ứng ra sao??"

Lưu Vân Lạc Kỳ? Sở Tiêu Lăng chau lông mày lại. Nói thực khi dùng cơm từ đầu tới cuối, nàng hoàn toàn không để ý tới Lưu Vân Lạc Kỳ và Nhan Hâm. Chỉ biết là hắn không hề tham gia nói chuyện, không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì.

"Ngài có thể ghen hay không?" Cầm nhi lại hỏi.

"Ngài làm sao có thể ghen được, tuy ta không phải là người trong lòng của ngài nhưng ta vẫn còn là Kỳ Vương Phi, hoàng thượng coi trọng ta, cũng là vinh dự của ngài mà!" Sở Tiêu Lăng suy nghĩ, không đồng ý với Cầm nhi.

Nghe nàng nói như thế, Cầm nhi đáy lòng đang lo nghĩ đã lắng xuống, bắt đầu bàn luận về lễ vật,

"Vậy tỷ tính mang cái gì ra để làm lễ vật cho hoàng thượng?"

"Hoàng thượng cao quý như vậy, có thể nói là toàn diện, dù sao ta cũng không có năng lực để đem tặng vật gì quý giá cao sang được, chi bằng sẽ vẽ ra 1 bức tranh tặng cho chàng ta!"

Đây là điều mà Sở Tiêu Lăng mới nghĩ đến khi đang trên đường từ Gợn Lan Các trở về!

"Tỷ tự mình vẽ tranh để tặng cho hoàng thượng? Tốt quá!"

Cầm nhi lập tức vỗ tay. Nàng biết rõ, Sở Tiêu Lăng từ nhỏ đã cùng phụ thân học vẽ tranh, còn từng nhìn thấy những bức tranh mà Sở Tiêu Lăng đã vẽ, cảm thấy rất đẹp.

Sở Tiêu Lăng ngược lại không hề thấy tự tin, phụ thân nàng là hoạ sĩ quả thật vẽ rất đẹp nàng học hỏi được không ít. Đáng tiếc mình học nghệ không tinh, cùng phụ thân so sánh với nhau, quả thực kém xa.

"Đúng rồi, vậy tỷ chuẩn bị vẽ bức tranh về cái gì?"

Chủ đề của bức tranh?

Sở Tiêu Lăng cúi đầu, thoáng suy tư, vui vẻ nói:

"Một bức tranh phong cảnh, có núi non trùng điệp, giang sơn nghìn trùng, có đạo quân tinh nhuệ đứng vững, khí thế bàng bạc, khắp thiên hạ đều là quốc thổ của chàng ta, quả thực ngụ ý thâm hậu."

"Wow, quá tuyệt vời, hoàng thượng mà nhìn thấy bức họa này, nhất định tâm tư sẽ cực kỳ vui mừng, cười đến không thể khép miệng lại!!" Cầm nhi cố phụ họa theo.

Sở Tiêu Lăng cũng bị nàng làm cho vui vẻ, ha ha cười không ngừng, "Trong lòng cực kỳ vui mừng nhưng cũng không dám hy vọng xa vời rồi, chỉ hy vọng hoàng thượng đừng giận dữ!"

"Ai nha, tỷ yên tâm, hoàng thượng coi trọng ưu ái tỷ như vậy, sẽ không giận tỷ đâu!!"

Quả thực, Lưu Vân Lạc Trinh không chỉ là một vị hoàng đế anh minh,mà còn là một người tốt bụng tử tế.

Hắn không vì xuất thân thấp hèn của nàng mà tỏ ra khinh thường. Nhớ tới lần yến hội đêm đó ở hoa viên cùng hắn nói chuyện dù chỉ một lát, Sở Tiêu Lăng vì thế bình tĩnh thêm không ít, trong lòng ý tưởng càng thêm kiên định.


Những ngày tiếp theo, nàng đều tập trung vào việc vẽ tranh. Sau 10 ngày cố gắng, cuối cùng đã vẽ xong.

Trong đêm sinh nhật của Hoàng đế, khắp nơi náo nhiệt, xa hoa và long trọng. Toàn bộ nơi nơi đều có ánh đèn Huy Minh, giăng đèn kết hoa, không khí vui mừng hân hoan.

Văn võ bá quan mang theo vợ và hài nhi đến tham dự,khuôn mặt mỉm cười vui mừng.

Hậu cung phi tần người nào cũng trang điểm xinh đẹp, tranh giành khoe sắc. Nhìn khắp nơi có thể thấy được nhiều cung nô đang rất bận rộn .

Kỳ Vương Phủ đại diện gồm có lão Vương phi, Lưu Vân Lạc Kỳ, Sở Tiêu Lăng và Nhan Hâm. Bọn họ trước tiên đi đến, đưa lễ vật trình lên hoàng đế .

Lão Vương phi tặng cho hoàng thượng là một đôi bình hoa, Lưu Vân Lạc Kỳ tặng một bộ quân cờ làm bằng ngà voi, nghe nói là mua từ dị quốc với số tiền lớn, trong thiên hạ độc nhất vô nhị.

Nhan Hâm lễ vật là đôi vòng mã não vô giá. Đến phiên Sở Tiêu Lăng thì Nhan quý phi rồi đến Tần phi, còn có cả Tuệ Tâm Thái Hậu đều háo hức để chờ đợi có "trò hay" để xem.

Sở Tiêu Lăng cảm nhận được không khí ở phía sau nhưng vẫn thong dong bình tĩnh, cực lực ổn định sự hoảng hốt trong lòng, thản nhiên cười, nhìn đến Lưu Vân Lạc Trinh trước mặt nhẹ nhàng cúi đầu:

"Nô tì chúc hoàng thượng phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn, đây là một chút tâm ý của nô tì hy vọng hoàng thượng có thể vui lòng nhận cho!"

Nhìn thấy nàng, Lưu Vân Lạc Trinh đã thấy rất vui trong lòng, lúc này lại càng khẩn cấp tự mình bước xuống đài, tiếp nhận lễ vật trong tay nàng.Vừa mở ra nhìn, lập tức lộ ra tia kinh ngạc và khen ngợi, qua mới hồi lâu mới bỏ xuống và dời tầm mắt tới nàng, ngạc nhiên hỏi:

"Đây là do nàng tự mình vẽ sao?"

"Bẩm hoàng thượng, đúng là do nô tì tự vẽ, chỉ là một hoạ sĩ nghiệp dư, xin hoàng thượng thứ tội!"

"Đâu có đâu có, bức tranh rất đẹp, rất hay, đây là lễ vật mà đêm nay trẫm ưng ý nhất!" Lưu Vân Lạc Trinh tâm tư cực kỳ vui mừng, khen không dứt miệng.

Những người khác đều nhìn Sở Tiêu Lăng với ánh mắt ngưỡng mộ, lên tiếng chúc mừng nàng.

"Kỳ Vương Phi rốt cuộc đã tặng lễ vật gì, mà khiến cho hoàng thượng vui vẻ đến như vậy?" Bỗng nhiên, Tuệ Tâm Thái Hậu hỏi một câu, giọng nói bình thản, nhưng nếu chú ý nghe kỹ, có thể phát hiện ra bà đang hờn giận không vui.

"Mẫu hậu người xem, mở mang ranh giới, núi non trùng điệp, tường thành đứng vững, dân cư an lạc, khí thế bàng bạc, đây chẳng phải muốn nói rằng rằng khắp thiên hạ đều là quốc thổ của trẫm? Còn nữa người vẽ bức họa này ngòi bút dũng cảm, cứng cáp hùng hậu, Kỳ Vương Phi thật sự là có một suy nghĩ độc đáo, tài nghệ hơn người!" Lưu Vân Lạc Trinh nhân cơ hội này lại tiếp tục tán thưởng nàng .(đáng iu quớ đi)

Nhìn bức họa kia, Tuệ Tâm Thái Hậu cũng không thể không âm thầm bội phục cho sự tài hoa và suy nghĩ độc đáo của Sở Tiêu Lăng .

Nhan quý phi sắc mặt tối sầm, đôi mắt tràn ngập sự đố kỵ nhìn qua Nhan Hâm!

Nhan Hâm cũng đang tức giận tới mức muốn bùng phát ra. Vốn đêm nay muốn nhìn xem Sở Tiêu Lăng sẽ bị xấu mặt như thế nào, không ngờ lại không được như mong muốn.

Tiện nhân kia đã không bị mang tiếng xấu, còn được khen thưởng tôn vinh. Quả thực làm cho nàng tức chết mà!!!

Lão Vương phi trong bụng vui mừng, cầm tay Sở Tiêu Lăng vừa có hàm ý cổ vũ vừa là tán thưởng.

Còn có một người nữa, là Lưu Vân Lạc Kỳ. Hắn đêm nay cũng đã bị Sở Tiêu Lăng làm cho rung động đến tâm can. Nữ nhân của mình được hoàng thượng tán dương rồi lại tán thưởng, hắn lẽ ra phải cảm thấy vinh dự và may mắn, vui sướng mới đúng.

Nhưng không biết vì duyên cớ gì, trong lòng hắn đầy dẫy lửa giận, hắn tình nguyện để lễ vật của nàng bị chán ghét và phê phán, chứ không phải là như bây giờ, được người khác sùng bái khen ngợi, đặc biệt là Lưu Vân Lạc Trinh!!(uống dấm ngon nhá LK ca hắc hắc)

Kế tiếp, là lúc Lưu Vân Lạc Trinh đáp lễ . Hắn ban cho Sở Tiêu Lăng một đôi hoa tai bằng thủy tinh!

Nhìn Lưu Vân Lạc Trinh thân thiết vô cùng, khuôn mặt luôn tươi cười. Hắn lại còn tự mình trao đôi hoa tai cho nàng, Sở Tiêu Lăng ngoài sự vui mừng ra còn có kinh ngạc không ít.

Không thể tưởng tượng được là chàng ta quý trọng mình đến như thế lại còn ban cho lễ vật quý giá. Dù trước kia chưa từng nhìn thấy nhưng nàng chắc chắc, đây là một đôi hoa tai có giá trị tuyệt đối xa xỉ.

Dù sao, lễ vật từ hoàng đế trăm phần trăm là vô cùng cao sang quý báu!

"Như thế nào, không vui sao?" Lưu Vân Lạc Trinh giọng nói vẫn nhu hòa như cũ.

"Ách. . . . . . Nô tì. . . . . . Nô tì. . . . . ." Sở Tiêu Lăng lúng túng không biết phải nói sao cho phải. Mồ hôi trong lòng bàn tay ứa ra, nàng theo bản năng nhìn về phía lão Vương phi.

Lão Vương phi cũng bị hành động của Lưu Vân Lạc Trinh làm kinh ngạc không ít, khi thấy Sở Tiêu Lăng nhìn bà cầu cứu. Bà mới từ từ định thần suy nghĩ, mỉm cười nhắc nàng nhận lễ:

"Khó khăn lắm được hoàng thượng ưu ái, con bước qua nhận đi!"

Sở Tiêu Lăng nghe xong mới cung kính quỳ xuống, tiếp nhận đôi hoa tai từ trong tay chàng, đồng thời bái tạ:

"Nô tì đa tạ hoàng thượng!"

Trên đài cao Nhan quý phi đố kỵ không khỏi xen vào một câu, khuôn mặt vừa tươi cười nhưng trong lòng không hề cười:

"Hoàng thượng đối với Kỳ Vương Phi quả nhiên rất là ưu ái. Đây là cống phẩm của ngoại bang tiến cống đến, chỉ có duy nhất một đôi, thần thiếp còn đang suy nghĩ không biết hoàng thượng sẽ đưa đến tặng cho người nào trong cung, không nghĩ. . . . . . Là tặng cho Kỳ Vương Phi!"

Lưu Vân Lạc Trinh quay đầu lại, nhìn thấu dụng ý của Nhan quý phi, không khỏi cười trừ nói:

"Hậu cung phi tần đông như vậy,mà hoa tai lại chỉ có một đôi. Trẫm đang đau đầu không biết nên xử lý như thế nào cho phải. Hôm nay đem nó tặng cho Kỳ Vương Phi, các ái phi sẽ không thể nói gì, cũng sẽ không trách trẫm thiên vị bên nào chứ!"

Nhan quý phi ngẩn người ra, lập tức chuyển đề tài,

"Xin hỏi hoàng thượng. Ngài đã chuẩn bị lễ vật gì để cấp cho Hâm nhi?"

Lưu Vân Lạc Trinh nâng tay lên gọi thái giám mang tới, cầm lấy một hộp gấm khác, là vòng hổ phách, trực tiếp đưa cho Nhan Hâm:

"Đây là vật trẫm ban cho Nhan thứ phi!!"

Vốn dĩ,nhìn thấy hoàng đế đêm nay không ngừng tán dương Sở Tiêu Lăng, lại còn ban cho nàng ta một đôi hoa tai hiếm có.

Trong lòng Nhan Hâm có thể nói là vừa tức giận vừa đố kỵ. Bây giờ được hoàng thượng ban cho lễ vật, mặc dù không quý trọng bằng của Sở Tiêu Lăng, nhưng cũng xem như được mát mặt. Trong lòng cho dù vẫn còn đang tức giận, nhưng vẫn vội vàng tiếp nhận, đồng thời tạ chủ long ân.


Cuối cùng, Lưu Vân Lạc Trinh ban thưởng một chiếc vòng Phỉ Thúy cho lão Vương phi, đồng thời hỏi:

"Lan thái phi đêm nay hãy ở lại trong hoàng cung đi? Trẫm đã sai người quét dọn sạch sẽ Dưỡng Tâm, giường cũng đã chuẩn bị xong!"

"Đa tạ hoàng thượng!! Hoàng thượng quá bận tâm rồi!!" Lão Vương phi trong bụng rất cảm kích, bất giác quỳ xuống đất tạ ơn.

Nguyên lai, mấy ngày nay là ngày Lưu Vân hoàng triều từ trên xuống dưới đều phải chay giới .

Lão Vương phi năm ngoái cũng đã ở lại trong cung mấy ngày, bái Phật niệm kinh, thành tâm với Đức Phật.

"Không biết Kỳ Vương Phi có thể hay không cũng ở lại trong cung?" Sự chú ý Lưu Vân Lạc Trinh lại chuyển hướng đến Sở Tiêu Lăng,

"Thái phi tuổi tác đã cao, đã tới lúc cần có người ở bên chăm sóc!"

"Hoàng thượng nghĩ đến điều này thật sự là rất chu đáo!" Lão Vương phi lại càng thêm cảm kích, lập tức hỏi Sở Tiêu Lăng,

"Tiêu Lăng, mấy ngày nay con cũng không bận việc gì? Có thể ở bên cạnh mẫu phi cùng nhau tham gia ngày chay giới. Mẫu phi già rồi, qua vài năm nữa chỉ sợ phiền tới con thay mẫu phi hoàn thành nhiệm vụ!"

"Con dâu. . . . . . Con dâu trước đó không hiểu biết gì nhiều. Bởi vậy cái gì cũng không biết. . . . . ." Sở Tiêu Lăng kinh ngạc, lại không biết phải làm sao.

"Quần áo..., ngày mai cứ sai người mang đến là được, chủ yếu là con có chịu ở lại hay không thôi. Đúng rồi, con còn chưa đi dạo trong hoàng cung lần nào, nên nhân dịp mấy ngày này đi thăm ngự hoa viên và xung quanh hoàng cung nữa!"

"Lão Vương phi nói không sai!!" Lưu Vân Lạc Trinh lập tức phụ họa, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, tầm mắt nhìn về phía Lưu Vân Lạc Kỳ nãy giờ vẫn đang trầm mặc im lặng, lãnh khốc đạm mạc, giọng điệu vừa thật tình, lại mang chút chế nhạo hỏi:

"Trẫm đã quên một chuyện trọng yếu nhất, không biết vương gia có chịu hay không để nương tử ở lại đây?"

Từ lúc Sở Tiêu Lăng tặng cho Lưu Vân Lạc Trinh bức tranh Lưu Vân Lạc Kỳ đã im lặng, toàn bộ gương mặt thâm trầm bất định.

Nhưng đặc biệt mới vừa rồi, Sở Tiêu Lăng không hề hỏi qua ý kiến của hắn đã tự tiện tiếp nhận đôi hoa tai từ Lưu Vân Lạc Trinh, càng làm cho hắn không khỏi nổi giận thêm.

Nay lại thấy nàng muốn ở lại trong hoàng cung, trong lòng có thể nói rất ư là khó chịu! (ăn dấm no lun òi ha ha)

"Ha ha, xem ra Hoàng đệ không nỡ rời xa vương phi!" Lưu Vân Lạc Trinh nhìn thấy Lưu Vân Lạc Kỳ không hề vui mừng, càng không khỏi khích tướng hắn.

"Hoàng huynh giễu cợt rồi! Không phải là chuyện này!!" Lưu Vân Lạc Kỳ quả nhiên trúng phải chiêu khích tướng, lạnh nhạt nói với Sở Tiêu Lăng

"Ngươi hãy ở lại đi!"

Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên, lập tức vâng mệnh,

"Nô tì. . . . . . Tuân mệnh!"

Bốn phía nhất thời yên tĩnh trở lại, một không khí khác thường đang len lỏi nơi nơi. Mọi người đều có tâm tư riêng, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì đó. Cuối cùng khi thái giám nhắc nhở yến hội sắp bắt đầu mới từ thanh tỉnh lại, ai nấy đều tự ngồi vào vị trí của mình. . . . . .

Ngày chay giới, cũng không hề quá nghiêm trọng và khắc khe như trong tưởng tượng của nàng.

Hai ngày nay, Sở Tiêu Lăng rời khỏi giường từ rất sớm,cùng lão Vương phi đi đến hoàng từ, thật sự thành khẩn bái tế.

Vốn, tân đế sau khi đăng cơ, thân là phi tử của tiên đế lão Vương phi không được xuất hiện tại nơi này. Nhưng Lưu Vân Lạc Trinh biết bà rất nhớ tới tiên đế. Vì thế đặc biệt cho phép bà và Tuệ Tâm Thái Hậu được hưởng quyền lợi giống nhau, có thể tùy ý đi đến bái tế tiên đế.

Đến buổi chiều rảnh rỗi, lão Vương phi đưa Sở Tiêu Lăng đi dạo khắp nơi. Bước đến một ao hoa sen thì nhìn thấy Nhan quý phi và một vài phi tần cùng cung nữ đang đi đến.

Nàng ta vừa tới gần, Sở Tiêu Lăng vội hành lễ trước các nàng:

"Bái kiến quý phi nương nương, bái kiến các vị nương nương!"

Lão Vương phi được đặc cách, trừ Tuệ Tâm Thái Hậu ra, bà không cần phải thỉnh an những phi tần khác.

Đối với lão Vương phi Nhan quý phi không hề để ý tới, dù sao mục đích của nàng chính là Sở Tiêu Lăng,

"Kỳ Vương Phi hẳn là chưa thấy qua ngự hoa viên đẹp như vậy đúng không!"

"Hoàng thượng là hoàng triều tôn quý nhất, hậu cung đương nhiên là nơi lớn nhất đẹp nhất rồi!" Sở Tiêu Lăng tự đáy lòng tán thưởng, thái độ hiển thị rõ sự chân thành.

"Xem ra Kỳ Vương Phi quả thực rất thích nơi này, khó trách vui đến quên cả trời đất, hay là cứ ở lại luôn đi?" Nhan quý phi giọng điệu dần dần lộ ra sự đùa cợt và châm chọc.

"Quý phi nương nương quá lời rồi, nô tì tự biết lần này ở lại trong cung là do có mục đích, nhận được sự ưu ái của hoàng thượng, nô tì mới có thể thưởng thức được những điều tốt đẹp như vậy đó!" Sở Tiêu Lăng chỉ nói ra sự thật.

Nhưng vào tai Nhan quý phi lại thành những lời khoe khoang.

Vốn đã ghét nàng từ trước, lúc này lại càng thêm nổi giận. Vì thế, nàng ta nhìn tới phi tử bên cạnh nháy mắt.

Phi tử hiểu ý, lập tức ra tay không hề báo trước xô Sở Tiêu Lăng ra phía sau.

Sở Tiêu Lăng bất ngờ không phòng ngự, thân thể tự nhiên ngã ra phía trước,theo bản năng nàng không nghĩ ngợi gì níu vào Nhan quý phi đang đứng gần đó.

Nhan quý phi sớm đã có chuẩn bị, dùng sức vung tay lên, chỉ nghe "xoẹt" tiếng xiêm y bị rách, cả người Sở Tiêu Lăng bổ nhào vào nàng ta.

Phát hiện mình ống tay áo bị rách, Nhan quý phi tức giận hét lên:

"Xảo quyệt dân phụ lớn mật, dám mạo phạm tới Bổn cung, người đâu vả miệng nàng ta!"

Sở Tiêu Lăng chưa kịp hoàn hồn, đang muốn đứng dậy, thì vừa mới ngẩng đầu đã nghe, bốp, bốp, bốp, hai gò má đã bị vài bạt tai.

Bỗng dưng truyền đến đau đớn, làm nàng lảo đảo, một lần nữa bổ nhào té xuống. "Người đâu,đánh tiếp cho Bổn cung! Dùng sức đánh mạnh vào!!" Nhan quý phi lại ra lệnh, nghiến chặt răng, có tâm ý rất muốn giết chết Sở Tiêu Lăng .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận