Sáng hôm sau, Mộ Hàn mở mắt ngồi bật dậy, cậu túm lấy cổ áo mình, bầu ngực phập phồng lên xuống.
Chỉ một chút nữa thôi cậu đã bị anh đè đến ngộp thở chết.
Duệ Khải nằm kế bên cùng bị động tĩnh lớn vừa rồi mà tỉnh dậy.
Anh mơ mơ màng màng loáy hoáy tứ phương, giọng mớ ngủ hỏi cậu: “Đâu, trộm đâu?! Trộm đâu?”
Đạp thẳng vào lưng anh một cái, Mộ Hàn nghiến răng, mặt tối sầm, quát: “Trộm cái đầu nhà anh! Trên hòn đảo quỷ quái xung quanh đầy cá mập này thì lấy đâu ra thằng trộm nào? Đói khát cũng không rảnh mà chèo xuồng ra đây cướp nhà anh đâu.
Cướp trúng nhà anh chính là nghiệp tụ mười kiếp đó!”
Duệ Khải xoa xoa chỗ vừa bị cậu đạp trên lưng, cười khì khì, nhìn cậu cười tít mắt đáp lại: “Cũng đúng, nhà anh thì lấy đâu ra tiền để cướp! Anh đúng là toàn nói những lời vô căn cứ.”
“Anh cũng biết điều đó hửm?”
“Biết chớ, cho dù không biết thì cũng đã có em nói cho anh biết! Em nói thì đều đúng, anh khẳng định điều đó!”
“Cốc” gõ vào trán anh một cái, khóe miệng cậu nhoẻn lên nhè nhẹ, chống tay lên hông, phồng má trợn tròn hai mắt: “Bớt nịnh hót em đi! Sớm muộn gì em cũng sẽ tan chảy vì anh!”
***
Chơi hết buổi sáng, Mộ Hàn dọn đồ về căn biệt thự giữa đảo.
Cậu dự tính ở lại đây nốt tối nay rồi bay về đất liền tiếp tục lo cho sự nghiệp đương trên đà hưng thịnh của mình.
Vì lúc đến đây anh và cậu đều không mang theo thứ gì nên cũng đỡ được một phần sức lực.
“Em...hay ở lại đây chơi thêm vài hôm nữa đi.”
Vừa nghe lời này của anh, Mộ Hàn liền cau mày phản bác: “Không, ở đây hơn hai tháng rồi.
Bây giờ em rất nhớ nhà, ngày mai nhất định phải về!”
Duệ Khải cúi đầu, tầm nhìn đối diện với sàn nhà, ủ rũ: “Anh biết rồi...”
***
Chiều hôm ấy, Mộ Hàn quyết định làm một chuyến lặn biển trước khi ra về.
Tuy nhiên, không chỉ là lặn biển thông thường, cậu muốn lặn biển với bầy cá mập đen vây trắng bên dưới!
Có lẽ đây là một những những quyết định táo bạo nhất trong những quyết định táo bạo từ thưở nằm bò đến lúc bấy giờ.
Mộ Hàn đương đầy háo hức chuẩn bị cho chuyến lặn biển sắp tới, từ bình dưỡng khí, đồ bảo hộ đến những thiết bị chuyên dụng của người lặn biển chuyên nghiệp đều có hết trong phòng kho đa di năng của căn biệt thự.
Duệ Khải rất muốn ngăn cản ý định này của cậu, nhưng khi anh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cậu anh liền gạt phăng đi ý nghĩ đó.
Cùng lắm thì cùng cậu chiến với bầy cá mập đó tới cùng.
Cậu không sợ chết, anh cũng không sợ! Được chết cùng cậu chính là điều anh mãn nguyện, chỉ cần chết cùng một lúc với cậu thì có chết thật anh cũng cam lòng.
Nghĩ một hồi, Duệ Khải liền lắc đầu, tự anh phải dập tắt những suy nghĩ xui xẻo đó của bản thân.
Dù sao cũng từng chơi đùa với lũ cả mập đó cả thời thơ ấu, anh vốn không sợ! Nếu có chuyện gì nhất định anh sẽ bảo vệ cậu, chắn trước cậu như một tấm bia chắn.
Duệ Khải gần nữa gạt phăng đi những suy nghĩ đen như nhọ nồi của mình.
Lúc nào cũng chết chóc, đúng là quá xui xẻo.
Óc anh đâu có bị đổ mực vào, toàn nghĩ những chuyện xàm xí.
Đập mạnh tay xuống bàn, Mộ Hàn hỏi: “Nè, anh đang nghĩ gì mà cứ ngơ ngơ ra thế?”
Duệ Khải như bị lời đó của cậu kéo ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ, anh cười cười lắc đầu: “Nghĩ chút chuyện xàm xí, không quan trọng.” - Đưa tay lên vuốt ve gương mặt cậu, anh nói tiếp: “Em chuẩn bị xong rồi? Xong rồi thì chúng ta đi.”
“Anh không chuẩn bị gì à? Không sao, em thuận tiện chuẩn bị sẵn hết cho anh rồi nè.”
Vừa dứt câu, Mộ Hàn giơ chiếc túi đầy thứ đồ dùng thông dụng chuyên lặn lên đối diện tầm nhìn của anh.
“Em không biết đó thôi, ở quê anh được mệnh danh là rái cá của sông đó.
Anh vốn không cần những thứ vướn víu này.”
Mộ Hàn nghe thế liền vứt phăng túi đồ đó sang một góc nào đó.
Anh không cần thì cậu cũng không cần, đừng tưởng chỉ được gọi là “rái cá” của sông là hay ho.
Cậu lúc trước luôn được gọi là “cá vàng mồ côi”!
Chuẩn bị từ lúc giữa trưa đến bốn giờ chiều, kết cục một mớ đồ đắp lên người đều bị Mộ Hàn tàn nhẫn vứt lăn lóc một góc.
Bước ra khỏi nhà, Mộ Hàn hồ hởi tung tăng lên xuống.
Không phải cậu gan dạ, là do có anh đi cùng nên cậu mới có lá gan lớn mà lặn biển cùng với bầy cá mập dưới đó!
Ngước nhìn sắc trời nắng roi rói chiếu rọi, lòng cậu dạt dào bao cảm xúc, mới có lạ có.
Bây giờ, phải nói ngoài cảm giác vừa mừng vừa lo cậu còn có thêm một loại khoái cảm khó tả.
Cậu tự hào về quyết định táo bạo này của bản thân, nếu không có quyết định này của cậu chắc chắn bây giờ anh và cậu còn đang thẳng cánh cò bay!
“Mộ Hàn, từ từ, đợi anh chút! Đi từ từ thôi! Đợi anh, đợi anh theo với...”.