Mộ Hàn tỉnh dậy trên chiếc giường thân quen.
Bên cạnh cậu trống không, cậu quay người hít lấy hít để hơi ấm còn xót lại.
“Dậy sớm thế, xót lại một chút hơi ấm, không thích...” Mộ Hàn phụng phịu, cậu càng thêm giận dỗi, anh bỏ cậu bệnh muốn liệt giường mà đi đú đởn ở đâu rồi.
“Cạch” tiếng cánh cửa bật mở, Duệ Khải bưng khay thức ăn bước vào.
Nhìn Mộ Hàn lườm mình, anh nhẹ giọng ôn tồn hỏi: “Em lại giận anh nữa rồi?”
Mộ Hàn bĩu môi, gật đầu: “Phải, giận rồi.”
Đặt khay thức ăn lên đầu kệ, Duệ Khải ngồi xuống bên cạnh Mộ Hàn, ôm chặt lấy cậu nũng nịu: “Đừng giận anh mà, đừng giận nữa.” Dụi dụi vào bụng cậu, hướng đôi mắt long lanh ánh nước nhìn chằm chằm gương mặt với hai chiếc má bánh bao đang phồng lên giận dỗi của cậu, anh hạ giọng yểu yểu hỏi: “Em giận anh vì anh không gọi em dậy sao? Hay em giận vì sáng dậy không thấy anh bên cạnh?”
Mộ Hàn im lặng không nói, nhưng trên gương mặt hiện rõ hai chữ “đúng vậy!”, nhìn trông rất đáng yêu.
“Em à...đừng có giận nữa mà.” Anh tiếp tục nũng nịu, đầu không ngừng dúi vào ngực cậu.
Luồn tay vào trong lớp áo thun mỏng, Duệ Khải ngước mắt nhìn cậu thành khẩn: “Em cho anh nhé?”
Mộ Hàn đẩy anh ra xa, lắc đầu: “Hiện tại em không có tâm trạng.”
“Em chán anh rồi? Anh không còn sức hút với em nữa sao?” Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi vì sao và vì sao được đặt ra.
Duệ Khải liếc nhìn cậu, gương mặt câu vẫn không chút biến sắc.
Cậu chán anh rồi? Anh gạt phăng đi suy nghĩ ấy, anh vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời, không làm gì phật ý cậu.
Muốn làm cũng phải nhịn, hỏi dò ý kiến của cậu.
Rốt cuộc cậu không hài lòng chỗ nào?
Mộ Hàn vuốt nhẹ mái tóc, đôi mắt hướng về phía anh, đanh giọng: “Em đang bệnh, đừng nghĩ lung tung.
Chán anh? Trời sập cũng đừng hòng.”
Duệ Khải thở phào nhẹ nhõm, thật may đều ngược với những gì anh nghĩ.
Cậu không hề chán anh, chỉ là bệnh, mệt không làm được.
Mộ Hàn mỉm cười, cậu xoa đầu anh, giọng cũng dịu hẳn: “Em đói rồi, ngồi ngay ngắn lên.”
Duệ Khải ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, quay ngoắt sang bưng lấy khay thức ăn, cẩn thận dè dặt để lên chân mình.
Anh nhìn cậu trìu mến, không kìm được nhỏ giọng thành khẩn: “Anh đút cho em ăn nha.”
Mộ Hàn chỉ cười bất lực, cậu không dại gì từ chối dịch vụ này, khẽ gật đầu đồng ý.
***
Mộ Hàn dùng xong bữa sáng, dù không muốn nhưng dưới sự thúc giục của Duệ Khải, ngoan ngoãn nằm xuống đánh thêm một giấc.
Thức dậy với một tâm trạng thoải mái, cậu sảng khoái ưỡn ngực, tay vắt chéo về phía sau dãn cơ.
“Ngài đã dậy rồi, chủ tịch Mộ?” Duệ Khải diện trên người nguyên set đồ y tá hai mảnh.
Anh từ từ tiến về phía cậu, hai tay giữ chắc thanh cầm của chiếc xe đẩy, đẩy về phía cậu.
“Chủ tịch Mộ, ngài đã đói chưa?” Duệ Khải hoàn toàn nhập vai, giọng cung kính hỏi cậu: “Ngài ăn pudding nhé? Sẽ không ảnh hưởng gì đến bệnh tình của ngài đâu ạ.”
Mộ Hàn cũng nhanh chóng nhập vai, hóa thân thành khách “vip” của bệnh viện một thành viên này.
Cậu vơ lấy tách trà bằng không khí, đưa lên miệng uống một ngụm, thần thái cực kì tao nhã.
Đưa mắt nhìn anh y tá đẹp trai với cơ bụng sáu múi, đôi con ngươi chuyển hẳn sang mắt miêu, giọng tà nịnh: “Anh đến gần chút nữa đi, xa quá tôi nghe không rõ.”
Duệ Khải khẽ cười, buông thanh cầm của chiếc xe đẩy ra, đẩy hờ hững sang một góc.
Anh tiến gần về phía cậu: “Hôm nay, món tráng miệng của ngài là tôi.”
Mộ Hàn cười khẩy: “Đừng quá sức, tôi đang bệnh.
Khoảng năm lần đổ lại vẫn còn dư sức, đừng vắt kiệt.”
Duệ Khải gật đầu đồng tình.
Anh vốn không muốn vắt kiệt sức lực của cậu, nhất là lúc này, lúc cậu đang mệt mỏi với cơn sốt dài hạn.
Mộ Hàn chợt nghĩ ra trò gì đó liền lên tiếng: “Nằm xuống, tôi muốn thưởng thức từ từ, từng chút một.”
“Vâng.” Duệ Khải nằm xuống, gương mặt đầy sự mãn nguyện.
Anh muốn thử xem cậu còn hứng thú với anh không, và tất nhiên mọi thứ đều ngoài mong đợi.
Mộ Hàn đè lên người anh, từ từ nhấm nháp “từng chút một”.
Cậu không bỏ thiếu dù chỉ một milimet trên cơ thể anh.
Mơn trớn từ dưới lên, cậu dừng lại trước cây xúc xích bigsize của anh.
Vén tà váy mỏng màu hồng nhạt, bên trong anh chẳng mặc gì, hoàn toàn trần trụi.
Cậu như bị kích thích, lao đến chiếm lấy anh như một con thú lâu ngày đói khát.
Mùi cơ thể anh thật thơm, cậu tranh thủ hít hà hương thơm nhè nhẹ từ người anh.
Anh là người cậu không thể khước từ.
Duệ Khải bắt đầu thở dốc trước những trò đùa đầy kịch tính và kích thích của cậu.
“Ngoan ngoãn phục vụ cho tốt, tốt tôi sẽ thưởng thêm cho cậu.” Mộ Hàn cười đểu, cởi phăng chiếc áo thun trắng.
Đôi bàn tay thuần thục cởi sạch đồ trên người mình và anh, hai người đều trần như nhộng.
Không thể thoát khỏi cám dỗ, Duệ Khải vịn chặt eo cậu, xoay người đè lên trên.
“Những việc còn lại vẫn nên để tôi làm cho ngài.”.