Gỡ bàn tay anh ra khỏi eo, cậu nghiêm giọng: “Duệ Khải, đừng quấy.”
Anh sững người, hai chữ “đừng quấy” làm anh đau điếng.
Đừng quấy là thế nào? Anh nào có quấy, tại sao đối với người đó lại bảo anh đừng quấy.
Không muốn skinship? Trước giờ anh và cậu còn làm ra những hành động thân mật hơn thế, ôm eo nào có quá đáng.
Anh ấm ức ra mặt, im lặng không nói.
“Anh đừng để ý, người yêu em hay giận thế ấy.
Hệt như thằng Khang vậy đó.”
Mạc Phạn cười phì: “Em ấy không thường giận dỗi như vậy, toàn đánh tôi.”
***
Duệ Khải ngồi lì trên ghế chờ đợi Mộ Hàn đến dỗ dành, đến cuối cùng nửa tiếng vẫn chẳng thấy đâu.
Cậu bận thiết kế hỉ phục rồi.
Nửa tiếng nữa lại trôi qua, Mộ Hàn bước ra khỏi phòng thiết, tự hào với bản thiết kế của mình: “Ê Khang, nhớ làm cho đúng nha mày, trông cậy hết vào mày đó.”
“Ờ ờ, tao thế nào mày cũng biết rồi, tao giúp được gì là tao giúp hết sức mình, chắc chắn giống.
“Vậy thôi, tao đi trước, còn nhiều việc lắm.”
Chào tạm biệt người anh em lâu ngày, Mộ Hàn quay người rời đi.
“Em ấy tin tưởng cậu, tôi không phản đối, nhưng đừng hòng có ý đồ với người yêu tôi, đừng trách.”
Anh lẻo đẻo theo sau cậu, phút cuối vẫn không quên cảnh cáo Phan Khang và Mạc Phạn.
***
Cả một ngày trời, mọi thứ cần chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, không gian tiệc cưới cũng đã được cậu sơ lược lại tất cả cho quản gia.
“Em thật sự không dỗ anh?”
“Sao, lại giận việc gì? Em không làm gì có lỗi, hay ghen bóng ghen gió với thằng Khang? Hai người vừa rồi anh gặp chính là một đôi.
Dù không gặp sớm nhưng yêu lâu hơn chúng ta hơn những chục năm trời đó, ngốc ạ.”
***
Một tháng nữa trôi qua, đã đến thời điểm trời thu mát mẻ, tiết trời đã dần dịu nhẹ, rất dễ chịu, bấy giờ, hôn lễ của cậu và anh cũng sắp bắt đầu.
Khoác lên người bộ hỉ phục đỏ thắm, anh và cậu không còn gì để bàn cãi, nhìn trông quá đẹp đôi.
Theo truyền thống Đạo gia, hôn lễ được diễn ra không mấy cầu kì.
Nắm tay nhau bước lên lễ đường, tiếng chuông ngân vang chính là khắc giờ lành đã điểm.
Với bao tiếng hò reo, bảy nhân vật quan trọng bước vào.
“Ông đã thấy chưa, hai đứa đúng nó thật sự rất đẹp đôi.”
Hàng ghế đầu luôn chào đón họ, họ ngồi xuống vị trí của mình, vị trí không ai thay thế được.
“Em nguyện cả đời bên cạnh anh, chăm sóc, vỗ về anh những lúc anh đau ốm, bảo vệ, che chở anh.
Thiên đạo chứng giám, em dùng mạng ra thề với Đạo gia, đời này nếu dám trái nửa lời, thiên lôi đánh chết, thiên hỏa thiêu thân!”
“Anh nguyện cả đời bên cạnh em, bảo vệ, chở che em, nửa phần đời còn lại của anh dành cho em, dâng hiến tất cả những thứ anh có, những gì anh sở hữu đều nằm trong tay em.
Thiên đạo chứng giám, anh dùng mạng ra thề với Đạo gia, đời này nếu dám trái nửa lời, chết không toàn thây, tan hồn nát phách.”
Khi lời thề được hai bên thốt ra, từng câu từng chữ đều được Thiên đạo ghi phép trong cổ thi, trên trán là hai vết được Thiên đạo để lại như minh chứng cho tình yêu đôi lứa.
***
Sau khi hôn lễ được cử hành, mọi việc đều diễn ra thuận lợi, bây giờ là lúc tiếp đãi khách khứa.
“Anh Hàn, hôm nay anh chuẩn đẹp.
Hai người làm tao hết sức ngưỡng mộ, tao cũng muốn kết hôn.
Nhưng dù sao, người anh em, một đời bình yên, hạnh phúc.” Phan Khang sụt sùi, ôm lấy Mạc Phạn, gục đầu vào ngực như muốn che giấu gương mặt đương đẫm nước mắt của mình.
Mộ Hàn bật cười: “Mạc ca, em tưởng hai người cưới lâu rồi mà giấu, thì ra là chưa cưới thật.
Thằng bạn em không bao giờ ngõ lời trước, anh chịu khó mở lời chút chớ để nó chờ nó đợi anh nha.”
Mạc Phạn bật cười: “Tôi còn tưởng em ấy không muốn, thực chất lại là e thẹn không dám ngõ lời.”
“Mẹ có làm phiền các con không? Lại đây uống với mẹ vài ly nào, còn cả cha con, ông bà nội, ngoại cũng tới, thêm cả cụ cũng tới chung vui đây này.”
G.Arimako Theo mỉm cười tiến về phía anh và cậu đang đứng cùng với những thành viên còn lại.
Huých vai anh, cậu bảo: “Anh, đến mời rượu cha mẹ với...Ừm...mau đi đi.”
“Mộ Hàn, sao con không đến đây.
Hay con mệt rồi? Thôi, đợi ta chút, vài giây là đến được chỗ con rồi.”
“Cô cứ để cháu sang đó, đợi cháu một chút ạ.”
Theo trau mày: “Sao lại gọi là cô, gọi ta một tiếng mẹ xem nào.
Về làm dâu rồi ai lại gọi mẹ chồng là cô, con xem có được hay không.”
“Khụ, cháu dâu, mau lại đây để lão già này nhìn cháu rõ hơn.”
Tiến về phía họ, Mộ Hàn cười ngượng: “Mọi người ăn có vừa miệng không ạ?”
“Ngon.” Họ đồng thanh đáp.
Tiên Hiệp Hay
Mộ Hàn bây giờ mới hiểu, thái độ thay đổi là vì họ đã chấp thuận.
Bấy giờ, cậu mới mỉm cười, nụ cười hạnh phúc vạn phần.
Hình ảnh đại gia đình hạnh phúc là kết thúc viên mãn nhất cho tất cả, cả anh, cả cậu và cả những người nhà của anh.
...– End –....