Lệ Mặc bỗng đứng lại, quay đầu nhìn Đường Lê.
Cặp mắt đào hoa như chứa giọt nước lấp lánh, có thể nhận ra được rằng cô đang rất vui, nụ cười như ẩn như hiện ở khóe mắt và hàng chân mày duyên dáng.
Thật ra thì mỗi lần anh tiêu tiền vì cô, cô sẽ đều như vậy.
Thấy Đường Lê như thế, Lệ Mặc cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, như thể là có một chút xíu thỏa mãn.
Dường như chỉ có anh mới có thể thỏa mãn được chú chim hoàng yến mê tiền này thôi.
Lệ Mặc nhìn cô mấy giây, đột nhiên anh đưa tay tới, ôm lấy cổ Đường Lê và cúi đầu hôn lên.
Đường Lê có hơi kinh ngạc, không phải là vì trước kia chưa từng làm qua, mọi người thường đồn đoán rằng cô chính là người mà Lệ Mặc đặt trong tim mà cưng chiều, gần như là như thế.
Lệ Mặc ở bên ngoài, chưa bao giờ anh cảm thấy ngại ngùng khi làm những hành động thân mật với cô.
Nhưng anh cùng với người phụ nữ khác, đến bây vẫn không có.
Đường Lê theo thói quen liền ôm lấy eo của Lệ Mặc và đáp lại cái hôn của anh.
Hai người không coi ai ra gì mà đứng trước cửa tiệm trang sức hôn nhau một lúc sau mới tách ra.
Gò má Đường Lê đỏ thẫm, ánh mắt quyến rũ như tơ.
Lệ Mặc giơ tay lên xoa mặt cô, "Đi thôi, còn có chỗ nào muốn đi không?"Đường Lê chớp cặp mắt vô tội, "Lễ phục cùng với phụ kiện, có cần chuẩn bị một chút không?"Ý của lời nói này, còn không phải là muốn anh tiêu tiền sao.
Lệ Mặc ừ một tiếng, "Lễ phục của em anh đã cho người làm theo yêu cầu rồi, bây giờ qua đó xem thử.
"Lễ phục của cô cũng được làm ở một cửa hàng cố định, thế nên bên phía cửa hàng cũng đã nắm được số đo của Đường Lê.
Hai người liền lên xe đi tới cửa hàng may lễ phục ở ngoại ô.
Khi xe rời đi được một lúc lâu, liền có một người xuất hiện phía trước tiệm trang sức, trên tay cầm điện thoại di động và máy chụp hình.
Anh ta cúi đầu nhìn ảnh chụp trong máy.
Vì lúc nãy hai người kia hôn nhau quá mức nồng nhiệt, nên mới tạo cơ hội cho anh ta chụp được hình rất rõ ràng.
Anh ta nhìn mỗi tấm hình, cảm thấy vô cùng hài lòng, sau đó mới cầm máy ảnh rời đi!.
Lễ phục là do chính tay Lệ Mặc lựa chọn, vô cùng nóng bỏng.
Đường Lê đối với những thứ này cũng không quá kén chọn, cầm lấy thử một chút, sau đó liền cảm thấy không tệ, trên mặt cô lập tức hiện lên vẻ mặt hài lòng.
Lệ Mặc rõ ràng là rất thích Đường Lê mặc cái váy này, so với trước khi thử thì bây giờ anh lại nhìn cô nhiều hơn một chút.
Giày cũng đã chọn xong, bên trên đều được đính đá Rhinestone, tạo cảm giác vô cùng sang trọng và lộng lẫy.
Sau khi thử đồ xong, Đường Lê đã dự đoán được rằng cô sẽ trở thành tiêu điểm của bữa tiệc vì cái giá của những món phụ kiện từ đầu tới chân của cô.
Nhưng thật ra, mỗi lần tham gia thì cô gần như sẽ trở thành tiêu điểm.
Không phải vì quần áo cô mặc, càng không phải vì đồ trang sức cô đeo.
Mà chủ yếu là vì những người đó muốn xem thử, xem rốt cuộc cô có năng lực gì mà lại có thể ở bên cạnh Lệ Mặc lâu như vậy.
Những người phụ nữ của Lệ Mặc đều thường xuyên thay đổi, anh không xem trọng tiền, phụ nữ cũng giống như vậy.
Đường Lê là người ở bên cạnh Lệ Mặc lâu nhất.
Nhà thiết kế của cửa hàng là bạn của Lệ Mặc, thế nên hai người ở trong phòng khách trò chuyện một hồi.
Đường Lê thay lại quần áo rồi ở trong cửa hàng đi dạo một chút.
Vì đây là ở ngoại ô nên chung quanh không hề sầm uất, nhưng cửa hàng này lại rất đông khách, phần lớn đều là khách đặt làm theo yêu cầu.
Đường Lê bước tới cửa, trông ra bên ngoài một chút.
Phía đối diện có một siêu thị, diện tích cũng không quá lớn, giờ đây ở cửa cũng có không ít người.
Đường Lê nhìn một lúc liền mỉm cười, trước cửa siêu thị cô nhận ra một gương mặt quen thuộc.
Tô Tình.
Người phụ nữ này đã từng qua lại với Lệ Mặc.
Cô ta tới sau Đường Lê, nhưng lại kết thúc trước cô, tổng cộng chắc được khoảng hai tháng.
Mà lý do cô ta bị Lệ Mặc bỏ chính là vì Tô Tình tìm cô gây phiền toái.
Có lẽ là do cô ta thấy Lệ Mặc nửa tháng rồi cũng không tới thăm cô, nên Tô Tình liền cảm thấy bản thân cô ta rất được cưng chiều và sẽ sớm có thể thay thế được vị trí của Đường Lê.
Đường Lê nhìn chằm chằm Tô Tình rồi cười nhạt một cái.
.