Chỉ cần Tịch Liệt ở đó, Du Khanh liền trở thành làm nền.
Mỗi lần thanh toán hóa đơn hoặc đưa tiền cho mình, Du Khanh đều cảm thấy y đang thương hại hoặc làm từ thiện cho gã.
Đối với Du Khanh luôn sĩ diện sao có thể không hận?
Càng nghĩ càng khó chịu, Du Khanh nghĩ hôm nay nhất định phải dạy dỗ Tịch Liệt một trận.
Chờ rượu tới, sắc mặt Du Khanh có chút khó coi, “Không phải tôi bảo cậu lấy loại đắt nhất sao?”
Tiểu tuỳ tùng sắc mặt khẽ biến, nhút nhát sợ sệt nhìn phía quản lý bên cạnh, người sau vội vàng cúi đầu khom lưng nhận lỗi.
“ Ngại quá Du thiếu, loại rượu đắt nhất số lượng có hạn. Chúng tôi đã cử người trong thời gian sớm nhất đem tới, phải chờ……”
“Một cái quán bar tồi tàn đến mức rượu cũng không có, trực tiếp đóng cửa được rồi!” Du Khanh trong lòng vốn đã khó chịu, quản lý tự đưa tới cửa không thể nghi ngờ thành nơi trút giận.
Đối với loại phú nhị đại có bối cảnh này, quản lý là một người bình thường tự nhiên không đắc tội nổi, chỉ có thể mỉm cười không ngừng xin lỗi.
Nhưng Du Khanh không chịu dừng, vẫn chửi mắng liên tục.
“Được rồi.”
Trong phòng riêng vang lên một thanh âm trầm khàn, không nhẹ cũng không nặng, nhưng đủ để Du Khanh nghe rõ.
Sắc mặt gã trong chớp mắt trở lên khó coi, thống hận Tịch Liệt hôm nay không chừa lại mặt mũi cho gã, nhưng vì còn nhiều mối bận tâm nên cuối cùng chỉ trừng mắt nhìn quản lý.
Tịch Liệt đứng dậy đi về phía Du Khanh, vỗ vỗ vai gã an ủi.
Nhưng trong mắt Du Khanh, việc này giống như đang dỗ dành một con chó, trong nháy mắt, sắc mặt gã có chút vặn vẹo.
Tịch Liệt dường như không chú ý đến vẻ mặt của gã, sau khi dập thuốc lá nhìn về phía người quản lý, “Đem mao phấn kim cùng nguyên thanh hoa của ông chủ các người mang tới đây.”
Đây là tên tiếng trung của hai loại rượu này nếu ai có hứng thứ có thể tra thử: 茅粉金, 元青花.
Nghe vậy, trái tim của người quản lý đột nhiên run lên.
Làm sao Tịch thiếu biết chỗ ông chủ của họ vẫn còn rượu?
Tịch Liệt đương nhiên biết, dù sao kiếp trước y đã bị đối thủ một mất một còn hố một phen, không cẩn thận làm vỡ hai bình rượu phải bồi thường mấy trăm vạn.
Mấy trăm vạn đối với y mà nói tuy rằng không nhiều lắm, nhưng việc trả nó cho kẻ thù không đội trời chung lại là điều đặc biệt đau khổ.
Suy nghĩ trở về, Tịch Liệt cắn cắn má thịt, nói với quản lý: “ Đi nói cho hắn.”
Giọng điệu y không cho phép cự tuyệt, quản lý không dám nói thêm gì nữa, vẻ mặt khó xử đi ra ngoài.
Một lúc sau, rượu được mang tới, càng làm cho Tịch Liệt kinh ngạc chính là, rượu do chính tay đối thủ tự mình đem đến cho y.
Không đúng.
Dựa theo tính tình đến cẩu còn ngại của tên kia, vừa nghe bản thân muốn uống rượu, hắn sẽ không những không mang rượu cho y mà còn tìm mọi cách ngăn cản y uống rượu.
Nhưng hiện tại ——
Hắn vậy mà tự mình mang rượu tới?
Chắc chắn đang ấp ủ suy nghĩ xấu xa nào đó.
Tịch Liệt nheo đôi mắt hẹp dài, phòng bị nhìn người tới.
Đối thủ một mất một tên Bùi Dã, chỉ lớn hơn Tịch Liệt một tuổi.
Áo trắng ngắn tay cùng quần âu đen hưu nhàn mặc trên người hắn lại toát ra vẻ cao cấp, dáng người siêu mẫu quả thực chính là móc treo quần áo trời sinh.
Chỉ cần nhìn một góc sườn mặt cùng cằm là có thể thấy hắn rất đẹp trai, đường nét sâu, khi đôi mắt đen lánh nhìn thẳng vào người khác, sẽ khiến người ta có một loại cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Bùi Dã ngũ quan lạnh lùng, khuôn mặt than ngàn năm không đổi, mang đến cảm giác lãnh ngạnh bất cận nhân tình, tóm lại khó có thể tiếp cận.
Đôi mắt sâu thẳm không hề gợn sóng, thần sắc nhàn nhạt, dường như thế gian này không có gì có thể hấp dẫn hắn.
Vì mặc áo ngắn tay, cơ bắp màu đồng lộ ra ngoài, thể hiện sức mạnh, hormone bùng nổ.
Muộn tao chết tiệt.
Giả đứng đắn.
Tịch Liệt cắn thịt má, đang muốn châm chọc vài câu, đột nhiên ánh mắt Bùi Dã nhìn chằm chằm y có điểm không thích hợp.
Có loại phức tạp không thể hiểu được, cũng có loại đen tối khó lường không rõ ràng, rất kỳ quái.
Chỉ liếc mắt một cái, Bùi Dã liền dời tầm mắt.
Tịch Liệt chưa kịp tìm hiểu sâu hơn, ánh mắt nhìn phía hai bình rượu hắn đang bưng, “Bùi gia thật hào phóng, ngay cả bộ sưu tập rượu trân quý cũng lấy ra.”
Dã đồng âm với gia, từ thời trung học, rất nhiều người đều thích gọi Bùi Dã là Bùi gia.
Tịch Liệt cũng thích kêu như vậy, chẳng qua cách gọi của y có chút trào phúng.
Bùi Dã tựa hồ không nghe ra y đang giễu cợt, ánh mắt thâm thúy dừng lại trên mặt y, “Không phải cậu kêu tôi mang tới sao?”
Giọng nói của người đàn ông ôn hào trầm thấp, nội liễm mà ổn trọng.
Ánh mắt Tịch Liệt hơi lóe, đôi tay ôm ngực cười như không cười nhìn hắn, “Ha, Bùi gia của chúng ta khi nào thì ngoan như vậy, bảo mang tới liền mang.”
Bùi Dã vừa thấy biểu tình này liền biết y muốn tìm trêu chọc mình, sau khi đem rượu đặt trên bàn không nói một lời rời đi.
Một quyền đánh vào bông, Tịch Liệt càng buồn bực hơn.
Mối thù giữa hai người phải bắt đầu từ thời tiểu học.
Lúc ấy Tịch Liệt là nhan khống, Bùi Dã chuyển trường lại ngồi cùng bàn y, vừa thấy Bùi Dã lớn lên đẹp liền thích trêu chọc hắn, còn luôn nhận nhầm hắn thành con gái.
Bùi Dã ghét nhất là người khác coi hắn như con gái.
Tịch Liệt lại miệng tiện, cho dù sau đó biết Bùi Dã là con trai vẫn trêu chọc hắn, điều này khiến hắn nổi tiếng ở tiểu học.
Tới trung học, Bùi Dã có thể là đã đến kỳ phản nghịch, trở thành người hay phàn nàn.
Tịch Liệt đánh nhau với người ta bị hắn cáo trạng.
Tịch Liệt trốn học với người ta cũng bị hắn cáo trạng.
Người khác gửi thư tình cho Tịch Liệt hắn cũng cáo trạng.
Tịch Liệt lúc ấy thật sự rất muốn đánh một trận với hắn, nhưng hắn lớn lên thật sự quá đẹp, Tịch Liệt không muốn xuống tay với mặt hắn, chỉ có thể nghĩ cách chọc giận hắn.
Cứ như vậy, mối quan hệ giữa hai người càng kết càng sâu.
Không tiếp tục suy nghĩ nữa, Tịch Liệt sụ mặt quay trở lại ghế sô pha.
Du Khanh chú ý tới sắc mặt y, mở miệng nói: “Chúng ta định gây phiền toái cho Bùi Dã sao?”
Tịch Liệt nhàn nhạt nói: “Không cần.”
Trong lòng Du Khanh có chút không cao hứng, trước kia gã nói tìm Bùi Dã gây phiền toái, Tịch Liệt đều cam chịu.
Hiện tại vậy mà cự tuyệt gã.
Tịch Liệt có phải phát hiện cái gì hay không, bằng không vì sao đột nhiên không để ý đến hắn?
Du Khanh dùng ánh mắt dò xét nhìn Tịch Liệt.
Tịch Liệt không nhìn gã, nâng cằm ý bảo mọi người uống rượu.
Tiểu tuỳ tùng dẫn đầu phản ứng lại, tung ta tung tăng chạy tới mở rượu, đám phú nhị đại cũng xúm lại nói chuyện.
Sắc mặt Du Khanh xanh mét, nhưng chỉ chớp mắt lại khôi phục bình thường, cười theo bọn họ uống rượu.
Rượu mấy trăm vạn, không uống quá đáng tiếc.
Du Khanh thấy Tịch Liệt không uống, liền xúi giục nói: “Sao A Liệt không uống, trước kia chính là một mình cậu một chai.”
Tịch Liệt: “ Đau dạ dày.”
Hai chữ đơn giản trực tiếp đem Du Khanh đuổi về, không thể đem người chuốc say, trong lòng Du Khanh có chút không cao hứng.
Một tay Tịch Liệt chống trán, lười biếng nhìn hắn, “ Đây là cố ý gọi tới cho cậu uống, cậu không uống liền cô phụ tâm ý của tôi.”
Nghe vậy, Du Khanh không còn mở miệng nói chuyện, mấy phú nhị đại liền cười hì hì cho hắn một ánh mắt, lại theo Tịch Liệt khuyên gã.
Du Khanh cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, bị bắt uống một ly lại một ly rượu.
Gã vốn muốn chuốc say Tịch Liệt, chưa bao giờ nghĩ tới chính mình bị rót đến mơ mơ màng màng.
Tịch Liệt ngồi ở bên cạnh gã, đặt tay lên bả vai huynh đệ tốt.
Có cồn phía trước, nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kia của Tịch Liệt, Da Khanh ăn thông nam nữ không nhịn được muốn duỗi tay sờ mặt y.
Tịch Liệt đem tay hắn bỏ ra, “Làm gì đấy?”
Du khanh: “Cho tôi…… Cho tôi sờ một chút.”
Sờ cái rắm.
Tịch Liệt đột nhiên đề cao âm lượng nói: “Cái gì, Du Khanh cậu muốn mời khách?”
Lời này vừa ra, mấy người đối diện đều quay qua nhìn bọn họ.
Tuy say nhưng vẫn có chút tỉnh táo Du Khanh: “……”
Tịch Liệt vỗ bả vai Du Khanh, mỉm cười nói: “ Hiếm khi cậu muốn mời, hôm nay tôi liền không tranh với cậu.”
“ À, đúng rồi, thẻ của tôi đã bị bố tôi đóng băng, làm anh em tốt có phải cậu nên giúp tôi một chút hay không, cũng không nhiều lắm, tùy tiện chuyển 500 vạn là được.”
Du Khanh: “……”
Tùy tiện? 500 vạn??
Mày mẹ nó cho là đồ ăn chắc.
Thấy gã không tỏ thái độ, Tịch Liệt không vui nói: “Như thế nào, lần trước cậu vay tiền tôi, tôi không nói hai lời liền cho cậu mượn mấy trăm vạn, hiện giờ tôi gặp khó khăn cậu lại luyến tiếc không muốn trả tôi?”
Mượn?
Kia mẹ nó không phải mày cho lão tử sao?
Du Khanh rất muốn phản bác, nhưng khi có mặt nhiều người như vậy, gã lại không thể nói ra.
Đừng hỏi, chính là sĩ diện hão.
Hiện tại chưa thể cãi nhau với Tịch Liệt, Du Khanh chỉ có thể nói: “Tôi không nói là sẽ không trả lại, hiện tại tôi không có……”
“ Bây giờ trả cũng được, chút nữa tôi có thể đi mua xe.” Tịch Liệt biết gã muốn nói gì, trực tiếp ngắt lời gã.
Sắc mặt Du Khanh thay đổi, trong lòng thống hận Tịch Liệt hôm nay không cho gã mặt mũi.
Nhưng lời đã đến nước này, dù không muốn đưa cũng phải đưa.
Tuy nhiên, số tiền Tịch Liệt cho gã, gã đã sớm xài hết, tiền tiêu vặt cũng không có, bây giờ đi đâu kiếm ra mấy trăm vạn cho y?
Không muốn những người này biết mình không có tiền, gã chỉ có thể mượn tiền của mấy hồ bằng cẩu hữu trên di động.
Tịch Liệt sau khi nhận được tiền, nhìn gã mỉm cười đứng dậy đi toilet, Du Khanh nghiến răng nghiến lợi.
Từ từ ——
Phòng riêng có toilet, tại sao y phải ra bên ngoài?
“Du thiếu cùng Tịch thiếu cảm tình đúng là sâu đậm, chúng ta chỉ có thể hâm mộ, tới tới tới, hôm nay chúng ta không say không về.”
Một phú nhị đại bị Tịch Liệt mua chuộc, mang theo mấy tên khác đi khen Du Khanh.
Du Khanh lại sĩ diện, trực tiếp đánh nhịp muốn mấy bình rượu quý.
Nhân cơ hội này, phú nhị đại chạy nhanh gọi thêm mấy bình.
Tuy rằng nhà hắn cũng có tiền, nhưng có người mời khách uống rượu miễn phí, không uống thì uổng.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, phú nhị đại chụp mấy tấm ảnh gửi cho Tịch Liệt, được Tịch Liệt khen, mặt hắn càng đỏ hơn.
Tiệc rượu rốt cuộc cũng kết thúc, Du Khanh bị giấy tờ quản lý mang tới dọa tỉnh rượu.
Chết tiệt, quên mất chính mình mời khách.
Nhiều tiền như vậy, gã đi đâu mượn được?
Gã xem như đã nhìn ra, Tịch Liệt hôm nay chính là cố ý.
Nghĩ đến đây, Du Khanh tức giận đến xanh mặt.
Gã không đắc tội Tịch Liệt đi?
Hay là có người ghen tị với mối quan hệ tốt đẹp của gã và Tịch Liệt, cố ý từ giữa châm ngòi?
Du Khanh nghĩ như thế nào, Tịch Liệt căn bản mặc kệ.
Y hút xong điếu thuốc ở hành lang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa đi xuống cầu thang lập tức ngã quỵ.
Tuy nhiên, cơn đau như dự đoán đã không xảy ra, bên hông căng thẳng, y bị người chặn ngang ôm trở về.
Lưng y tựa vào lồng ngực rộng lớn, hơi thở mát lạnh sạch sẽ tràn ngập chóp mũi, quen thuộc lại xa lạ.
Tịch Liệt quay đầu nhìn lại, thấy là Bùi Dã, đáy mắt hiện lên khiếp sợ.
Đối thủ một mất một còn thế mà chịu vươn tay viện trợ?
Tựa hồ nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt y, Bùi Dã đột nhiên buông tay, khi y sắp mất thăng bằng và ngã xuống, lại giơ tay nắm lấy cổ tay Tịch Liệt ổn định thân thể y.
Sau khi quay đi quay lại vài lần, cảm giác như đang trêu chọc một con mèo hay một con chó.
Tịch Liệt, người cũng như tên, có chút ác liệt, nhưng Bùi Dã không hề nhường một tấc.
Bùi Dã chính là tên xấu tính, từ trong xương cốt đều mang theo ác liệt.
Tịch Liệt đang muốn mở miệng dỗi vài câu, lại ngạc nhiên phát hiện đỉnh đầu Bùi Dã hiện ra vài chữ màu lam nhạt.
【 Thời gian sống sót: Hai ngày. 】
Đây là có ý gì?
Thời gian sống sót chỗ Bùi Dã là của mình?
Tịch Liệt bắt lấy tay Bùi Dã muốn tìm tòi nghiên cứu, không ngờ vừa chạm vào hắn, chữ màu lam kia lại thay đổi.
【 Thời gian sống sót: Hai ngày nửa giờ. 】
Tịch Liệt: “……”
Còn mẹ nó nửa giờ.
Bị quỷ ám?
Tịch Liệt kinh nghi bất định rời xa Bùi Dã, rồi đột nhiên đến gần, ngay khi y còn đang muốn thử, Bùi Dã đột nhiên nắm lấy cổ tay y, dần dần siết chặt.
“Làm gì vậy?”
Giọng nói của người đàn ông bình tĩnh, không chút dao động.
Tịch Liệt cười nhạt: “Thế nào, chạm vào sẽ mang thai?”
Trong mắt Bùi Dã như giếng cổ không gợn sóng trên dưới đánh giá y, môi mỏng hé mở: “ Cậu mang?”
Tịch Liệt ánh mắt hơi trầm, bực mình vừa muốn ném tay hắn ra, chữ màu lam kia lại xuất hiện.
【 Thời gian sống sót: Hai ngày năm tiếng rưỡi. 】
Lần này Bùi Dã chủ động nắm lấy y, cho nên lập tức tăng đến năm giờ.
Mẹ.
Đây rốt cuộc là cái quỷ gì?
Bị đôi mắt đen nhánh kia của Bùi Dã theo dõi, Tịch Liệt đột nhiên cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Lại suy nghĩ ám chiêu chơi y?
Đột nhiên hất bàn tay trên cổ tay đi, Tịch Liệt giơ ngón giữa về phía Bùi Dã sau đó vội vàng rời đi.
Nói là rời đi, còn không bằng nói chạy trối chết.