Cảnh Ninh cung.
“Chất nhi bái kiến cô mẫu.”
Bạch y công tử nhẹ nhàng như ngọc, vô cùng tao nhã.
Mấy tiểu cung nữ trong điện vụng trộm nhìn, nghe thanh âm trong trẻo như ngọc thạch của nam tử, mấy người đều đỏ mặt.
Thần sắc Diêu thái hậu nhàn nhạt, tay cầm phật châu, bình tĩnh nhìn hắn.
“Bình thân, ngồi đi.”
Lúc này Diêu Chi Khiên mới đứng dậy, hắn ngồi ở một bên ghế, ngẩng đầu nhìn lại.
Phụ nhân trên vị trí cao ung dung hoa quý, mặc dù ăn mặc vô cùng thanh lịch, gần năm mươi tuổi, nhưng vẫn không che dấu được dung sắc tuyệt mỹ cùng khí chất cao quý siêu phàm thoát tục kia.
“Tạ ơn cô mẫu.”
Diêu Chi Khiên xoay người ngồi xuống, trên mặt lộ ra ý cười ôn nhuận, thân thiết nói: “Phụ thân nghe nói thân thể cô mẫu không khỏe, đặc biệt dặn chất nhi đến thăm ngài.”
Diêu thái hậu vẫn không thay đổi sắc mặt, bà ta thản nhiên nói: “Đã khiến phụ thân ngươi lo lắng, không phải là bệnh tật gì, có lẽ là quá mệt mỏi.”
Ưu sắc trên mặt Diêu Chi Khiên không giảm, “Cô mẫu một lòng lễ Phật, phải chú ý thân thể mới đúng.
Nếu ngài ngã bệnh, không chỉ có phụ thân, Ninh vương điện hạ cũng sẽ vô cùng lo lắng.”
Trên mặt hắn lo lắng quá mức chân thành, lại khiến người ta nhìn không ra nửa phần sơ hở.
“A Úc đã lâu không đến cung thăm ta, không biết hắn đang bận cái gì?”
Diêu thái hậu khẽ đông ngón tay, gảy đùa phật châu trong tay.
Tầm mắt Diêu Chi Khiên dừng lại trên phật châu trong chớp mắt, một lát sau không dấu vết dời đi, cười nói: “Úc biểu huynh hôm trước nghe nói bên Lĩnh Nam xuất hiện một vị cao tăng đắc đạo, vị cao tăng kia vân du tứ hải, giảng kinh khắp nơi, mấy ngày nay sẽ dừng lại ở Lĩnh Nam một thời gian, Úc biểu huynh vội vàng chạy tới, hy vọng có thể vì cô mẫu cầu được một phần kinh Phật do cao tăng tự tay viết, cầu mong phù hộ cho người.”
Ngón tay Diêu thái hậu dừng lại, mí mắt rũ xuống nhìn đóa hoa sen trên cẩm phục màu trắng, thấp giọng nói: “Hắn có tâm rồi.”
…
“Hôm nay thời tiết thật tốt, tỷ cùng ta đi ngự hoa viên dạo một chút!”
Ngu Nhạc Dao đỡ thắt lưng đứng lên, thị nữ bên cạnh vội vàng đi qua nâng.
Nguyệt Linh nhìn cảnh sắc bên ngoài, cũng có chút động tâm, đây là lần đầu tiên nàng vào cung sau khi sống lại, cũng muốn đi ra ngoài giải sầu, chỉ là…
“Hay là quên đi, tỷ vẫn nên để Thái Tử điện hạ bồi tỷ đi.”
Phó Nguyệt Linh muốn cáo từ.
Ngu Nhạc Dao vừa nghe thì không vui, trách nàng: “Cùng đi đi, tỷ sợ hắn làm cái gì, nếu hắn nổi giận với tỷ, ta che chở cho.
Đi thôi!”
Nguyệt Linh cùng đại cung nữ bên cạnh nàng ấy liếc nhau, nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ của đối phương.
Đoàn người vừa ra khỏi cửa cung đã gặp Thái Tử điện hạ trở về.
Ngu Nhạc Dao lộ vẻ xấu hổ, nhẹ nhàng cắn đôi môi đỏ mọng, nàng ấy lên tiếng trước: “A Hằng, ta ở trong điện có chút buồn bực, để Nguyệt Linh cùng ta đi ngự hoa viên dạo, được không?”
Tiêu Hằng nghe vậy, sắc mặt không tốt nhìn thoáng qua Nguyệt Linh, Nguyệt Linh nhanh chóng cúi đầu thuận mắt hành lễ với Thái Tử.
Nhạc Dao nắm lấy tay Tiêu Hằng, ôn nhu làm nũng: “A Hằng, ta và Nguyệt Linh đã lâu không gặp, để cho ta cùng nàng ở lại thêm một chút đi.”
Tiêu Hằng thấy thân thể Thái Tử phi chắn trước mặt Phó Nguyệt Linh, bộ dáng như “chàng nhất định phải đáp ứng ta, nếu không ta sẽ không vui”, đành bất đắc dĩ đáp ứng: “Ta cùng nàng đi.”
“Vậy chàng phải đi theo phía sau, không cho tiến lên, tỷ muội chúng ta muốn nói chuyện riêng!”
Tiêu Hằng nhìn ái thê đoan trang ôn nhu ngày xưa hôm nay vì người khác mà làm nũng với hắn, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ăn giấm, nhìn bộ dáng kiên trì của nàng, chỉ đành gật đầu.
Thân thể Ngu Nhạc Dao bước ra, trước mặt Nguyệt Linh không còn gì che chắn, lúc này mới nhìn thấy một người khác bên cạnh Thái Tử, nàng thất thần sững sờ tại chỗ.
“Vậy huynh trở về trước đi, những chuyện khác ngày sau ta mới nói chuyện.”
Tiêu Hằng xoay người nhìn Lục Tu Lương nói.
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm nhìn Nguyệt Linh, yết hầu lăn qua lăn lại, khàn giọng: “Ta cũng đi.”
“Hả?”
Tiêu Hằng có chút không hiểu.
Hắn đi theo bồi thê tử, Lục Tu Lương đi làm gì.
Người này có tật xấu gì vậy?
Sao vừa rồi còn tốt, hiện tại đột nhiên giống như một tên ngốc thế này.
“Đây có phải là…”
Trong mấy người này chỉ có Ngu Nhạc Dao không nhận ra vị trước mắt này.
“A, vị này là Trấn Quốc đại tướng quân Lục Tu Lương, cũng là người ba năm trước cứu ta khỏi đại trướng địch quân Đại Thuận quốc.”
Ngu Nhạc Dao cảm kích nói lời tạ ơn, lúc ấy bọn họ còn chưa thành thân, nhưng hôn sự đã định ra, Thái Tử phụng mệnh đi tiền tuyến yểm hộ, thế nhưng bất ngờ bị quân địch bắt đi, nếu Thái Tử xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, không chỉ nàng sẽ không còn người thương mà toàn bộ Đại Lương đều sẽ rung chuyển.
“Vậy Lục tướng quân cùng đi, các ngươi có việc có thể vừa đi vừa nói.”
Ngu Nhạc Dao nói xong liền đi trước đi ở phía trước.
Ánh mắt Lục Tu Lương nóng bỏng nhìn thiếu nữ trước mặt.
Ánh mắt Nguyệt Linh lóe ra, nàng cất hết trăm loại cảm xúc trong lòng vào, gương mặt ửng đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn, quay sang phúc thân với hắn rồi cúi đầu lướt qua.
Tiêu Hằng đứng tại chỗ, hắn thẫn thờ nhìn bóng lưng Lục Tu Lương khẩn cấp đuổi theo, như có điều suy nghĩ.
Nguyệt Linh đi ba hai bước chạy đuổi kịp Ngu Nhạc Dao, giống như có mãnh thú hồng thủy gì đó đi theo.
“Chạy cái gì, tỷ nhìn kìa, mặt cũng đỏ lên.”
Nhạc Dao bất đắc dĩ giơ tay lên giúp nàng vuốt tóc có chút lộn xộn.
Nguyệt Linh khẽ cắn môi dưới, trong mắt lóe lên ánh sáng đẹp lung linh, ánh mắt né tránh, “Ừm…Không có gì …”
Nhạc Dao nhìn về phía hai nam nhân kia, cười nói: “Có phải tỷ bị dọa hay không?”
Nguyệt Linh hàm hồ nói: “Ừ…”
“Ha ha ha, tỷ sợ cái gì, Lục tướng quân còn có thể ăn người sao?”
Nàng thấy mặt Phó Nguyệt Linh càng đỏ lên, trong lòng càng cảm thấy buồn cười, “Được được, tỷ đừng thẹn thùng, ta không trêu ghẹo tỷ nữa.
Chúng ta đi qua đó đi một chút, hiện tại mẫu đơn vừa nở, tỷ cùng ta đi xem đi.”
Tiêu Hằng và Lục Tu Lương sóng vai đi, hai người đều không nói gì, bầu không khí nhất thời cổ quái.
Đột nhiên, Tiêu Hằng cười khẽ một tiếng, khẳng định nói: “Thì ra ngươi thích Phó Nguyệt Linh.”
Không ai trả lời.
“Xuy, ta cũng không phải mù, vừa rồi mắt ngươi sắp dính vào trên người cô nương người ta, ánh mắt nhìn nàng thật giống như muốn ăn tươi nuốt sống.”
Tiêu Hằng chắp hai tay sau lưng, khuyên nhủ: “Ngươi thu liễm ánh mắt đi, làm vậy cũng dọa người ta.”
Lục Tu Lương cau mày, cúi đầu nhìn lòng bàn tay rồi lại ngẩng đầu, hắn lại nắm chặt bàn tay thành quyền, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay, dường như đang nhớ lại xúc cảm gì đó, cuối cùng như nhận mệnh nói: “Ta không khống chế được.”
“Phốc…Ha ha…”
Tiêu Hằng hiếm khi cao hứng như vậy, đều là nam nhân, hắn còn có thể không hiểu ý tứ trong lời này?
“Ngươi đó, ngươi đó, thật sự nên như thế.”
Tiêu Hằng nhìn hắn một chút, thấy hắn từ đầu đến cuối đều chuyên chú nhìn chằm chằm bóng lưng cô nương người ta, trong lòng cũng rất cảm khái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thật sự là băng sơn bất hóa thì đã thôi đi, còn nếu hòa tan thì giống như hồng thủy mãnh liệt quay cuồng kia, một khắc cũng không thể vãn hồi.”
Chỉ là không biết, cô nương người ta có thể thừa nhận tình yêu nồng đậm như vậy của hắn hay không.
“Hoa năm nay nở thật tốt, điều này thực sự xứng đáng với câu nói, chỉ có hoa mẫu đơn mới là quốc hoa.”
Nhạc Dao hái một đóa mẫu đơn, nhẹ nhàng cài lên mái tóc Nguyệt Linh, thấy cung nữ chung quanh ai nấy đều nhìn không dời mắt, càng thêm hài lòng, “Bông hoa này cài trên đầu tỷ, ngược lại ngược lại ảm đạm thất sắc một chút.”
Hai nam nhân ở xa xa, một người cứng ngắc, một người hận rèn sắt không thành thép nhìn người bên cạnh.
“Khụ khụ… Ngươi có thể.”
Tiêu Hằng thật sự chịu không nổi cái tên ngây ngốc bên cạnh này, người ta cài hoa mà thôi, ánh mắt hắn có thể đừng sáng như vậy hay không! Đường đường là một chủ tướng, tất cả cảm xúc đều viết trên mặt, không biết nói như thế nào!
Tiêu Hằng đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
Vốn hắn còn muốn cùng Lục Tu Lương nói một chút tình hình hiện tại trong kinh nhưng nhìn bộ dáng như vậy của người nào đó thì sợ là không có tâm tình để nghe.
Quả nhiên là ngươi hùng khó qua ải mỹ nhân.
Sau khi Diêu Chi Khiên từ Cảnh Ninh cung của Thái hậu đi ra, tâm sự nặng nề, không biết tại sao hắn lại vòng tới ngự hoa viên.
Hương hoa xông vào mũi, hắn không thích.
Vừa định nhấc chân rời đi thì tiếng nói chuyện xa xa truyền vào tai hắn, càng ngày càng gần, hắn dừng tại chỗ.
Nhạc Dao nhìn nam tử đột nhiên xuất hiện trước mắt thì có chút ngoài ý muốn, nhưng cẩn thận cân nhắc cũng cảm thấy không có gì lạ.
Diêu thái hậu và Diêu Chấn là tỷ đệ, Diêu Chi Khiên vào cung thăm Thái hậu cũng không phải chuyện gì lạ.
Nguyệt Linh chợt nhìn thấy gương mặt quen thuộc này, trái tim co rút lại, nàng cảm giác hít thở không thông kia cơ hồ bao phủ nàng.
Nơi ngực như có chủy thủ đâm vào, dường như lại mơ hồ đau đớn, nàng thậm chí còn có thể nhớ tới cảm giác máu chảy ra từng chút một.
Nàng khiếp sợ mở to mắt, ngón tay lạnh lẽo run rẩy.
Lục Tu Lương phát hiện biến hóa của nàng thì cau mày.
“Thái tử, Thái tử phi.”
Trên mặt Diêu Chi Khiên lại treo nụ cười ôn nhuận, hành lễ với hai vị quý nhân.
“Diêu công tử hôm nay đến thăm Hoàng tổ mẫu sao?”
Diêu Chi Khiên gật gật đầu, “Đúng vậy, gia phụ nghe nói thân thể cô mẫu không khỏe, dặn ta tới xem một chút.”
“Hóa ra là như vậy.”
Diêu Chi Khiên quay đầu nhìn về phía Phó Nguyệt Linh, hôm nay nàng mặc y phục màu hồng nhạt, trên đầu còn có một đóa mẫu đơn, nếu là người khác ăn mặc như vậy ít nhiều sẽ có chút tục khí, nhưng hết lần này tới lần khác mặc trên người nàng chẳng những không có loại cảm giác này, ngược lại càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Hắn ôn nhu nói: “Phó Nguyệt Linh, đã lâu không gặp.”
Nguyệt Linh cúi đầu không nói, răng nanh cắn chặt môi dưới.
Trong mắt Diêu Chi Khiên hiện lên một tia tối tăm, hắn nhìn thoáng qua rồi thở dài, “Thái Tử điện hạ, thần có chuyện muốn nói riêng với Phó cô nương, thần cùng nàng cáo lui trước.”
Dứt lời liền muốn đi lên kéo ống tay áo Nguyệt Linh.
Nguyệt Linh kinh hãi, lui về phía sau một bước dài, đụng vào trong lồng ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc bao bọc nàng, thân thể lại dần dần thả lỏng.
Lục Tu Lương đỡ người nàng xong cũng nhanh chóng thu tay về, hắn cúi đầu nhìn nàng, “Xin lỗi.”
Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn con ngươi đen nhánh mê người kia, trái tim nhanh chóng nhảy dựng lên, mặt hiện lên ửng đỏ khả nghi, nhẹ nói: “Không sao…”
Đứng thẳng người, nàng quay đầu lại nhìn về phía Diêu Chi Khiên, ánh mắt vốn nhu hòa của nàng trở nên lãnh đạm, ngữ khí khách khí, giống như là tránh hiềm nghi: “Diêu công tử, có chuyện gì ở đây nói là được.”
Diêu Chi Khiên giật mình tại chỗ, trong mắt tràn đầy khó hiểu, “Diêu công tử? Hiện tại vì sao nàng lại gọi ta như vậy, trước kia chúng ta thân mật như thế, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì lại để cho ta và nàng xa lạ đến mức này?”
“Công tử cẩn thận ngôn từ.”
Ngữ khí Nguyệt Linh lạnh lùng, mặt lộ ra vẻ không vui, người sau lưng cách nàng rất gần, mang đến cho nàng cảm giác an toàn cực mạnh, như thể chỉ cần hắn đứng ở sau lưng, nàng có thể đối mặt với tất cả sợ hãi..