Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời


“Diêu công tử, chúng ta thân mật từ khi nào? Xin đừng nói lung tung những lời dễ gây hiểu lầm.”
Diêu Chi Khiên không thể tin nhìn nàng: “Chúng ta cùng nhau lớn lên, những chuyện đó nàng đã quên mất sao?”
Lục Tu Lương nghe hai người đối thoại, sắc mặt âm trầm.
Trong lời nói của Diêu Chi Khiên lộ ra sự quen thuộc với Nguyệt Linh, hồi ức quá khứ của bọn họ, còn có dục vọng chiếm hữu của hắn đối với Nguyệt Linh, những thứ này đều khiến lòng Lục Tu Lương rất không thoải mái.
Hắn thậm chí còn có một loại xúc động muốn Diêu Chi Khiên vĩnh viễn biến mất.
Ý thức sờ bội kiếm bên hông, trống rỗng như vậy.

Vũ khí của hắn đều bị tước bỏ trước khi tiến cung.
Phiền não không có chỗ phóng thích, khí thế quanh thân càng ngày càng lạnh như băng.
“Diêu công tử, nếu ngươi nói là chuyện trước kia chúng ta cùng nhau đọc sách, đó chỉ là bởi vì phụ thân hai nhà cùng triều làm quan, chúng ta lại bằng tuổi nhau mà thôi.

Còn những chuyện khác, chúng ta không có gì đáng nhắc đến.”
“Vậy chúng ta cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất, ngâm thơ vẽ tranh, những chuyện vui kia, nàng đều không tính sao?”
Nguyệt Linh nghi hoặc nhìn hắn, “Diêu công tử, đây không phải là chuyện của bằng hữu hay làm sao? Chuyện này ta và Minh Châu đã từng làm, cùng Ngô Mạn cũng từng làm, thậm chí là Hoắc Minh Thần, đều đã làm.”
“Vì vậy, trong lòng nàng, ta và những người khác không khác nhau!”
Diêu Chi Khiên bị kích thích không nhẹ, hai tay dùng sức nắm lấy bả vai Nguyệt Linh, đau đến nỗi nàng kinh hô một tiếng.
Lục Tu Lương bước tiến lên, nắm lấy tay hắn quăng sang một bên, bảo vệ Nguyệt Linh ở phía sau, lạnh lùng nhìn Diêu Chi Khiên, “Diêu công tử, xin hãy tự trọng.”
Diêu Chi Khiên không rảnh để ý tới việc Lục Tu Lương đối với hắn, hai mắt đỏ thẫm trừng mắt nhìn Nguyệt Linh, “Cho nên nàng mới cự tuyệt cầu thân nhà ta, phải không?”
Lục Tu Lương nghe được lời này, bất thình xoay người nhìn Nguyệt Linh, yết hầu lăn xuống.
Nàng đã từ chối?
Nguyệt Linh cũng nhìn hắn, nàng mím môi rồi chuyển tầm mắt lên trên người Diêu Chi Khiên, trịnh trọng nói: “Đúng vậy.

Từ chối vì ta chưa bao giờ thích ngươi.”
Diêu Chi Khiên lảo đảo đến gần Nguyệt Linh, không còn bộ dáng ôn nhuận của công tử ngày thường.
Lục Tu Lương nhanh chóng quay người bảo vệ trước người nàng, ánh mắt lạnh như băng.
Nguyệt Linh nhìn bóng lưng nam nhân gần trong gang tấc, đột nhiên có một loại xúc động muốn khóc.
Ngu Nhạc Dao trầm mặc hồi lâu, giờ phút này thở dài, “Diêu công tử, chuyện này là đôi bên tình nguyện, cưỡng cầu không được.”
Không khí giương cung bạt kiếm trong lúc nhất thời không có người nói gì, cung nhân bên cạnh đều cúi đầu nín thở.
Diêu Chi Khiên rũ mắt xuống, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.
Ánh mắt Lục Tu Lương nặng nề nhìn Nguyệt Linh, tâm như thuỷ triều bắt đầu rung động.
Lời nói của Thái Tử phi quanh quẩn bên tai thật lâu không đi được.
Hắn và Diêu Chi Khiên có gì khác nhau đây? Chuyện tình cảm, vốn là đôi bên tình nguyện.
Hôm nay nhìn bộ dáng quyết tuyệt của nàng, nếu có một ngày, hắn cùng Diêu Chi Khiên cùng rơi vào tình cảnh giống nhau, đến lúc đó hắn nên đi đâu? Chẳng lẽ thật sự để cho hắn lựa chọn buông tay sao? Không, hắn không thể làm điều đó.
Hắn lại muốn cưỡng cầu.
Nguyệt Linh nhìn lại hắn, trong mắt có ý cười trong suốt, nàng phúc phúc thân, nhẹ giọng nói: “Lục tướng quân, đa tạ.”
Lục Tu Lương không nói gì, còn nhìn thẳng nàng.
Ánh mắt kia quá thẳng thắn, quá nóng bỏng, Nguyệt Linh không dám đối diện với tầm mắt của hắn, nàng chỉ cúi đầu, gương mặt ngượng ngùng.
Tiêu Hằng ở bên cạnh nhìn rõ toàn bộ, Phó cô nương này đối với Lục Tu Lương chưa chắc đã không có hảo cảm, hắn ho nhẹ hai tiếng, giảm bớt không khí xấu hổ: “Lục huynh, ta bồi Nhạc Dao trở về trước, ngươi đưa Phó cô nương đi, nhớ đưa người bình an ra khỏi cửa cung, đỡ cho Diêu Chi Khiên lại tìm Phó cô nương gây phiền toái.”
“Được.”
Một đôi mắt còn dính chặt vào trên người Nguyệt Linh, hình như nhìn thế nào cũng không đủ.
Tiêu Hằng tức giận trong lòng, hắn có ý như vậy mà cũng không xứng có được một ánh mắt cảm tạ.
Nhạc Dao có chút lưu luyến không rời, “Vậy trên đường trở về tỷ phải cẩn thận, có thời gian rảnh rỗi thì thường xuyên đến bồi ta, cả ngày ta rất nhàm chán.”
Phu thê họ dần dần đi xa, loáng thoáng còn có thể nghe được Tiêu Hằng oán giận: “Là ta ngày thường ở bên nàng không đủ sao? Nàng có muốn ta tìm cho nàng một gánh hát không? Hoặc là ta dẫn nàng đi hành cung ở vài ngày, hiện tại thời tiết vừa đúng độ, cảnh sắc nhất định không tệ…”
“…”
“…”
Giờ phút này ở ngự hoa viên chỉ còn lại hai người bọn họ, không khí kiều diễm vô cùng.
“Phó cô nương, ta đưa nàng trở về.”
Thanh âm nam tử trầm thấp dễ nghe, giống như mang theo móc câu, nhẹ nhàng chạm đến trái tim Phó Nguyệt Linh, ngứa đến khó chịu.
“Làm phiền Lục tướng quân.”
Hai người một trước một sau cách vài bước chậm rãi đi, Lục Tu Lương nhìn bóng lưng nàng, trái tim dần dần trở nên mềm mại.
Tựa như khi còn nhỏ, thời gian ở Tín Quốc Công phủ hắn thường xuyên lén lút chạy ra ngoài.

Mỗi lần canh giữ ở cửa Phó phủ, cũng không phải vì gặp nàng, chỉ là cảm thấy chờ xong mới an tâm.

Đôi khi vận khí tốt có thể gặp được nàng ra ngoài chơi, hắn liền yên lặng đi theo phía sau nàng, tựa như bây giờ, nhìn bóng lưng nàng.
Tư thế thướt tha, đẹp đến tâm hồn rung động.
Cô nương của hắn cuối cùng đã trưởng thành, đến tuổi có thể kết hôn với hắn, làm sao hắn có thể không động tâm cho được?
Đột nhiên, Nguyệt Linh dừng bước, nàng xoay người nhìn hắn, ánh mắt trong sáng lấp lánh hào quang: “Lục tướng quân, có thể đến gần không, ta muốn nói chuyện với huynh.”
“…”
Lục Tu Lương trong nháy mắt kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng khôi phục như thường, hắn bước nhanh đến bên cạnh nàng, đè bước chân cùng nàng đi về phía cửa cung.
“Tướng quân nhiều năm canh giữ biên quan, chắc hẳn thập phần vất vả.”
“Cũng ổn.”
Phó Nguyệt Linh nghe ra sự câu nệ của hắn, trong lòng âm thầm bật cười, “Phó Nguyệt Linh thường nghe người nhắc tới uy danh tướng quân, thật sự ngưỡng mộ.

Có tướng quân ở bên ngoài trấn thủ lãnh thổ, thực sự là may mắn của Đại Lương.”
Lục Tu Lương cũng không nghe thấy cái gì, hắn chỉ nghe được bốn chữ kia, “Thật là ngưỡng mộ”.

Hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, hơi thở trở nên khó khăn.
“Cô nương … Nàng có nhận ra ta không?”
Hắn nhìn nàng một cách thấp thỏm.
“Hả?”
Nguyệt Linh nghiêng đầu nhìn về phía hắn, “Tất nhiên là nhận ra, uy danh của Lục tướng quân chỉ sợ không ai không biết.”
“Ta … Ta cũng không giống như những lời đồn đãi bên ngoài, như thế này …” Hắn đã cố gắng hết sức để biện minh cho chính mình.
Hắn không phải không có tâm, chỉ là chuyện hắn để trong lòng cũng rất ít.
“Ta biết.”
Phó Nguyệt Linh cắt ngang lời nói của hắn, nàng dừng bước nghiêm túc nhìn ánh mắt hắn, gằn từng chữ: “Tướng quân là anh hùng, vì Đại Lương mà trả giá rất nhiều, dân chúng đối với huynh cũng có rất nhiều hiểu lầm, kỳ thật cũng là bởi vì kính sợ huynh.

Họ không biết huynh nhưng ta biết.”
Đôi mắt đẹp của thiếu nữ, trong lúc này như có sóng lấp lánh, đôi môi đỏ mọng còn có ý cười nhẹ nhàng, mặt mày như họa, ngữ tiếu thản nhiên.
Trong lòng Lục Tu Lương khẽ động, tình cảm trong lòng sắp tràn đầy, ánh mắt hắn thâm trầm nhìn nàng, đuôi mắt lộ ra ý cười lưu luyến, đáy mắt ẩn chứa thâm tình nồng đậm không tan ra.
Người khác nói như thế nào thì hắn chưa bao giờ quan tâm, hắn chỉ quan tâm đến quan điểm của nàng, chỉ lo nàng sẽ nghe theo những lời đồn nhảm mà e ngại hắn, muốn rời xa hắn, như vậy mới có thể khiến hắn sống không bằng chết.
Ở bên ngoài mười năm, mỗi một lần trọng thương, mỗi một lần sắp mất đi ý thức, hắn đều cắn răng, chỉ vì có thể gặp lại nàng, nàng đã trở thành trụ cột trong sự sống còn của hắn.
Không, không chỉ những năm gần đây, từ khi còn nhỏ mới gặp nàng, nụ cười của nàng như ánh mặt trời chiếu vào nội tâm u ám mục nát của hắn.
Nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn giống như năm đó, tốt đẹp như thế, tốt đẹp đến mức làm cho người ta động tâm không thôi, thậm chí muốn chiếm nàng làm của riêng, cho dù muốn dùng mạng của hắn đổi lấy, cũng không tiếc.
Nhớ khi còn trẻ, hắn bị các công tử khác trong nhà khi nhục.
Những ngày tháng đó, cứ năm này qua năm khác như thế, hắn đã sớm chấp nhận số mệnh, không chống cự nữa, hắn vốn tưởng rằng mình sẽ kéo dài hơi tàn sống đến ngày kiên trì không được, sau đó cùng mọi người đồng quy vu tận.

Nhưng không ngờ, nàng từ trên trời giáng xuống, ngăn cản những người đang đánh hắn.
“Các ngươi đang làm gì vậy! Bắt nạt người khác là không đúng! Ta sẽ nói với cha ta, để cho người bắt các ngươi lại!”
Nữ hài tử nho nhỏ mặc cẩm y hoa phục, chải tóc trên đầu hoa đáng yêu vô cùng, mặt trên còn có dây bạc tinh tế, đuôi dây bạc có hạt mã não nho nhỏ rủ xuống, đi tới đi lui sẽ kêu một cái, cực kỳ đáng yêu.
Một đám nam nhi lộ ra hồ nghi, cảnh giác nhìn người tới.
“Nàng là ai?”
“Không biết.”
“Này, ta khuyên hai người đi nhanh một chút, tiểu tử này ở nhà ta, muốn đánh muốn mắng thì đều là quyền của chúng ta, đừng xen vào việc của người khác!”
Một thiếu niên ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn lớn tuổi nhất dường như nhận ra bọn họ, thấp giọng nói với đồng bọn: “Hình như là Tả tướng gia cùng Tín Quốc công phủ… Chúng ta không thể trêu chọc.”
Hoắc Minh Thần đã mười hai tuổi, trong ánh mắt có vài phần giống cha hắn, giờ phút này lộ ra vẻ khinh bỉ: “Trước mặt bản thiếu gia các ngươi cũng dám làm càn, báo danh đi, để ta xem các ngươi là quý công tử nhà nào.”
Một đám thiếu niên bị quý khí của hai vị đè đến không thở nổi, đành phải để Lục Tu Lương tại chỗ rồi chạy tán loạn.
Hoắc Minh Thần miệt thị nhìn bóng lưng hốt hoảng chạy trốn của những người đó, vẻ mặt khinh thường.
Hoắc gia và Lục gia liền kề, người đứng đầu là một người được di nương sủng ái nhất Lục gia sinh ra, Hoắc Minh Thần từng gặp qua, bất quá người nằm trên mặt đất này, hắn lại chưa từng thấy qua.
“Này, ngươi cũng là nhi tử của Lục thị lang sao? Vì sao lại bị bọn họ đánh thảm như vậy?”
Khóe miệng Lục Tu Lương đều là máu, khuôn mặt cũng có vài chỗ xanh tím, nhìn không ra diện mạo, hắn gian nan bò lên khỏi mặt đất, cước bộ chậm chạp đi về phía Lục phủ.
“Hắc, ta nói tiểu tử nhà ngươi, ta cùng muội muội cứu ngươi, làm sao lại không biết tốt xấu, ngay cả một câu cảm ơn cũng không có.”
Nguyệt Linh không để ý đến việc Hoắc Minh Thần đang giậm chân tại chỗ, nàng vội vàng đuổi theo, bàn tay nhỏ bé kéo góc áo thiếu niên bẩn thỉu, trong mắt rưng rưng, đáng thương còn mang theo nức nở hỏi: “Tiểu ca ca, huynh có đau không…”
Sắc mặt Lục Tu Lương nhàn nhạt, lạnh như băng nhìn nàng, không nói một lời.
Nguyệt Linh bị hắn dọa tại chỗ, không dám nhúc nhích.
“Ngươi, tiểu tử thối này còn hù dọa muội muội ta, có tin ta nói cho ca ca ta biết, để cho bọn họ tìm ngươi tính sổ hay không! Ta có thể nói cho ngươi biết, hai ca ca ta đều đặc biệt lợi hại, người bình thường cũng không dám chọc!”
“Minh Thần ca ca…”
Thiếu niên kéo chân bị thương, khập khiễng rời đi.
Chạng vạng, hắn lại ở trong ngõ nhỏ kia nhìn thấy nàng, bên cạnh còn có một bà tử và một tiểu nữ hài tử cùng tuổi.
“Cô nương, trời sắp tối rồi, đã đến lúc về phủ, phu nhân sẽ sốt ruột.”
“Ta sẽ đợi huynh ấy … Chờ một chút.”
Thiếu niên tiện tay ném rác ở góc ngõ nhỏ, xoay người trở về.
Tiếng động đột ngột làm cô bé giật mình, nàng bước chân ngắn, nhanh chóng chạy về phía hắn, giọng điệu không giấu được sự phấn khích: “Ca ca! Cuối cùng huynh cũng đến! Nguyệt Linh chờ huynh thật lâu!”
Nàng không để ý đến vết dầu thoa trên tay hắn, túm lấy hắn không cho hắn tiếp tục đi.
Thôi ma ma nhìn thiếu niên u ám trước mắt, kinh hồn bạt xác, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô nương…Trở về đi…”
“Ta sẽ không trở lại! Ngươi cứ hồi phủ trước đi!”
Nguyệt Linh tức giận cướp đi rương thuốc trong tay Thôi ma ma, nàng chạy đến trước mặt thiếu niên, ngẩng đầu nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Tiểu ca ca, huynh bị thương, ta giúp huynh băng bó được không?”
Tiểu Nguyệt Linh chờ hắn nửa ngày, nàng biết người đánh hắn là người nhà, tuy rằng không biết vì sao giữa người nhà không thể ở chung thật tốt, nhưng bị người nhà của mình thương tổn nhất định sẽ rất đau lòng, hơn nữa cũng không có người thay hắn bôi thuốc, bị thương không uống thuốc làm sao có thể được?
“Được rồi.”
Nguyệt Linh hớn hở, nụ cười kia làm cho người ta không mở được mắt.
Nàng mạnh mẽ xông vào cuộc sống của hắn rồi cũng lặng lẽ rời đi.

Từ đó về sau, nàng và hắn không còn gặp nhau nữa, mà sự tham lam trong lòng hắn giống như dây leo rất nhanh sinh trưởng.
Sau đó, hắn sẽ lặng lẽ theo nàng và bảo vệ nàng cho đến khi hắn đi về phía Tây Nam.
Mười năm nay, hắn vọng tưởng có một ngày nào đó có thể tránh thoát cái lồng giam tối tăm này, cởi bỏ một thân chật vật, quang minh chính đại đi tới trước mặt nàng, nói một tiếng cảm tạ.
Bây giờ, hắn đã làm được.
Lúc hắn mở miệng, trong giọng nói mang theo nhu tình mà chính hắn cũng chưa từng phát hiện: “Đa tạ.”
Hai chữ nói ra, mười năm nhớ nhung cùng quyến luyến, vô số áp lực ngày đêm khó ngủ rốt cục có lối thoát.
Một đường không có đối thoại nữa, trong lòng hai người đều đã thỏa mãn.
Hôm nay như vậy đã đủ rồi, ngày sau còn dài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui