Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời


Diêu Chi Khiên lảo đảo đi đến từ đường, hắn quỳ gối trước bài vị của mẫu thân suốt một ngày một đêm.

Lúc đi ra, trong mắt không còn ánh sáng, nhưng vẫn là công tử nhẹ nhàng ôn nhuận kia.
Hắn đã thỏa hiệp.
Không thể để cho tiền đồ Diêu gia đoạn tuyệt trong tay mình, mấy đời Diêu gia hưng thịnh muốn truyền thừa cho hắn, không thể làm tội nhân của Diêu thị nhất tộc.
Chỉ có chính hắn mới biết, hắn đã của trước kia đã qua đời, Diêu Chi Khiên trong lòng có cô nương yêu thương sâu đậm kia không còn tồn tại, trái tim hắn cùng lương tâm của hắn đều ở lại từ đường.
Hiện tại đứng dưới ánh mặt trời, là vì gia tộc mà sống.
Không có cảm xúc, không có lương tâm, chỉ vì quyền lực và địa vị mà không từ thủ đoạn.
Hắn làm trái tim mình tê liệt, đóng băng tất cả những kỷ niệm đẹp trong lòng để tiếp tục khoác lên lớp ngụy trang nặng nề, khó khăn đi về phía trước.
Cuộc hành trình mới sẽ toàn là bóng tối, hắn sẽ đi đến tận cùng, không quay trở lại, mà cũng không thể quay trở lại.

Trong điền trang ở ngoại ô, một gian phòng chứa tạp vật không đáng chú ý bị đóng chặt.
Trong phòng không lộn xộn phức tạp như tưởng tượng mà bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một cái bàn, mấy cái ghế ngồi, còn có một tấm bình phong thủy mặc đen trắng.

Phía sau bình phong kia có một lối ngầm, đi thẳng tới địa lao phía dưới.
Giờ phút này, huyết khí trong địa lao rất nồng đậm, cho dù nam nhân kêu rên khi đang chịu hình phạt thì bên ngoài cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
“Công tử.”
Một hắc y ám vệ quỳ gối trước nam tử cẩm phục.
“Sao rồi.”
“Hắn vẫn không nói.”
Thần sắc nam tử lười biếng, đáy mắt là vẻ nghiêm sát tuyệt đối vô cùng lạnh lùng, trong đôi mắt đen thâm trầm như hàn động hiện lên cảm xúc cực kỳ lãnh đạm.
Trong không khí trầm mặc mang theo cảm giác áp bách cực mạnh, lãnh đạm xen lẫn mười phần lệ khí.
Hắn đi tới trước nhà lao, nam nhân vừa mới bị hình phạt làm cho cả người đầy máu cuộn mình trên mặt đất, đầu bù tóc rối không thấy rõ diện mạo vốn có.
“Ngươi nghĩ mình còn có thể chống đỡ được bao lâu.”
Thanh âm lạnh đến đóng băng, ngữ điệu tuy nhẹ nhưng trong lời nói trào phúng mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt mà đến.
Người nọ như bị kinh hách cực lớn, hắn cố gắng lui thân thể về phía góc, không nói gì.
“Đừng để ta mất hết sự kiên nhẫn.”
Lục Tu Lương thản nhiên nhìn hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Trong tiền sảnh, Lục Tu Lương ngồi ở chủ vị, nhìn mưa phùn bên ngoài đến xuất thần.
“Công tử.”
Lục Thất mang một tờ khẩu cung trình lên trước mặt hắn.
Mặt trên viết lời khai của Nhị hoàng tử Đại Thuận quốc, ghi lại chuyện hắn cấu kết với một số quan viên ở Đại Lương, làm thế nào liên hợp nghịch tặc của Bích Hải Các, Thanh Long Đường để thiết kế sát hại Thái Tử Tiêu Hằng, còn có ước định bí mật với hữu tướng Diêu Chấn.
Thanh Long Đường do Viên Lập Hiên cầm đầu tôn sùng việc quy thuận triều đình, mấy năm trước cấu kết với Diêu Chấn.

Viên Lập Hiên âm thầm cấu kết với Đại Thuận quốc, bọn họ cùng Nhị hoàng tử Đại Thuận quốc đạt được thỏa thuận, hãm hại Thái Tử Tiêu Hằng, đợi đến khi Ninh vương thuận lợi đăng cơ rồi lấy mười thành Tây Nam tặng cho Đại Thuận.
Tất cả đều được giải thích rõ ràng.
Hiện giờ bên ngoài đều nghĩ Nhị hoàng tử của Đại Thuận đã bị Trấn Quốc đại tướng quân tử hình ngay tại chỗ, thậm chí ngay cả đầu cũng đưa về Đại Thuận, không ai hoài nghi người sớm nên biến mất này lại bị Lục Tu Lương lặng lẽ giấu ở dưới chân kinh thành.
“Ta còn chưa làm gì hắn, hắn liền khẩn cấp khai báo hết thảy.”
Rốt cuộc đây cũng là hoàng tử sống an nhàn sung sướng, chịu không nổi nỗi khổ da thịt, đáng tiếc một chút kiêu ngạo cũng không có, thật không biết có nên khen một câu thức thời hay không.
Hắn tinh tế nhìn khẩu cung, nội dung trên cơ bản đều là thật.
“Trông coi thật tốt.”
Ánh mắt Lục Tu Lương nhàn nhạt, cho Lục Thất một ánh mắt rồi lãnh đạm nói: “Còn có người trong địa lao kia, đừng để hắn chết.”
“Vâng.”

Mưa qua ngày nắng, mây tan thành sương mù, Nguyệt Linh cùng Lý Dung tản bộ trong hoa viên nhỏ.
Hoa viên Phó phủ so ra tuy kém danh quý trong cung, nhưng nở cũng không tệ.

Sau một cơn mưa nhỏ, những giọt nước rơi trên cánh hoa, màu sắc trông rực rỡ hơn.
“Mưa năm nay đến hơi sớm.”
Nguyệt Linh ngơ ngác xuất thần, ngón tay ngọc nhẹ nhàng lau sạch giọt nước trên cánh hoa, từng luồng hương thơm thấm vào ruột gan.
Con đường nhỏ trong hoa viên có chút trơn trượt, Lý Dung được nha hoàn cẩn thận nâng ngồi trên ghế đá trải đệm bông thật dày, tay đỡ lấy thắt lưng, hỏi bà tử bên cạnh: “Mấy ngày gần đây có thu thập được chút nước nào không?”
“Vâng, đã được chuẩn bị.”
Lý Dung cười cười với ma ma bên cạnh, “Mỗi năm đều phải tiết kiệm chút mưa, đợi vài năm nữa dùng để pha trà là thích hợp nhất.”
Phó Nguyệt Linh không rảnh nghĩ chuyện khác, sáng sớm thức dậy cảm giác hoảng hốt thật lâu không tan, giống như có chuyện gì sẽ xảy ra, làm cho nàng khó có thể bình tĩnh.
“Muội đứng đó nghĩ gì vậy? Đến đây ngồi với ta.”
Nguyệt Linh bừng tỉnh hoàn hồn, nàng rũ mắt xuống, chậm rãi đi tới.
“Uống trà đi.”
Chén trà trong tay đưa qua.
Chất lỏng ấm áp theo cổ họng chậm rãi chảy xuống, thoáng giảm bớt bất an trong lòng nàng.
Đột nhiên một giọng nói thanh thúy phá vỡ sự yên tĩnh trong thời điểm này.
“Biểu tẩu, biểu muội.”
Bạch Tuyết Như mặc y phục màu vàng nhạt, đầu đội phỉ thuý đeo trâm ngọc, trong tay cầm khăn tay gấm Tô Thêu Tống, trên mặt dặm lớp phấn mỏng, vòng eo tựa như cành liễu đang đi tới.
Ánh mắt Nguyệt Linh hơi lạnh, nàng nhíu mày.
Bạch Tuyết Như đội ngọc triều và khăn tay trong tay đều là mẫu mới của năm nay, khi nào nàng ta ra tay trở nên hào phóng như vậy?
Lý Dung nhàn nhạt nở nụ cười, nhẹ giọng hỏi: “Bạch cô nương đến đây muốn làm cái gì?”
Bạch Tuyết Như cười tủm tỉm phúc thân, nàng ta ôn nhu nói: “Cảnh sắc sau mưa rất dễ chịu, không khí cũng đặc biệt trong lành, mà trong phòng quá ngột ngạt, cho nên muội đi dạo một chút.”
“Đến đây ngồi đi.”
Lý Dung hiền lành vẫy tay với nàng ta, mời ngồi xuống.
Trong mắt Bạch Tuyết Như hiện lên một tia mừng rỡ, nàng ta vội vàng gật đầu.
“Đúng rồi biểu tẩu, đây là túi hương hôm qua muội ra ngoài mua được, nói là có công hiệu an thai ngưng thần, bây giờ thân thể tỷ đã nặng nề hơn, mỗi ngày nhất định là nghỉ ngơi không tốt, đeo nó có lẽ sẽ tốt hơn một chút.”
Đôi mắt của nàng ta thể hiện sự chân thành.
Túi hương thêu bằng chỉ tơ màu đỏ nhạt, phía dưới có tua rua châu báu, mùi thơm nhẹ xông vào mũi, thật dễ ngửi.
Tầm mắt A Niệm nhìn chằm chằm túi hương, môi nàng ấy mím chặt.
Lý Dung tự nhiên tiếp nhận, mặt mang ý cười tạ ơn nàng ta.

Trò chuyện không bao lâu, vẻ mặt nàng cũng mệt mỏi, cảm thấy có chút mệt nên đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi.
Chỉ còn lại Bạch Tuyết Như cùng Nguyệt Linh ngồi đối diện trong viện.
Nguyệt Linh bình tĩnh pha một chén trà, nàng đang bưng lên uống chợt nghe thấy một tiếng cười khẽ, động tác của nàng dừng lại, sắc mặt như thường buông chén xuống nhìn Bạch Tuyết Như.
“Còn chưa chúc mừng muội muội, rốt cục cũng được như nguyện vọng gả cho người tốt.”
Bạch Tuyết Như cười đến vân đạm phong khinh, tay trong ống tay áo dùng sức bóp chặt, đầu ngón tay trắng bệch.
Nỗi đau trong tay không bằng một phần vạn trong lòng, không cam lòng giống như thủy triều dâng lên.
Nguyệt Linh kinh ngạc nhướng mày, bất ngờ khi đến nay Bạch Tuyết Như vẫn không biết Diêu gia bị nàng cự tuyệt.

Nghĩ lại một chút cũng không có gì ngạc nhiên, trong phủ này vốn không có bao nhiêu người biết được việc này, hơn nữa nàng cùng cha mẹ cố ý giấu diếm, ngay cả hạ nhân hầu hạ bên người cũng không biết hết.
Chỉ là không biết Bạch Tuyết Như nhận được tin tức từ nơi nào.
“Biểu tỷ, tỷ ở chỗ nào nghe được tin tức nói ta muốn lập gia đình? Phu quân là ai?”
Nguyệt Linh có chút nghi hoặc, nàng nhướng mày nhìn Bạch Tuyết Như.
Nhưng ý cười này trong mắt Bạch Tuyết Như lại phá lệ chói loá, nàng ta chỉ cảm thấy Phó Nguyệt Linh đang khoe khoang, thị uy với nàng ta.
Trên mặt cố gắng xuất hiện một tia cười, lời nói không bớt được sự run rẩy, “Còn có thể là người nào, tất nhiên là Diêu công tử.”
Nàng ta nghiêng đầu, tầm mắt dừng lại trên đá cuội, sự phẫn hận trong mắt thế nào cũng không giấu được.
“Ồ? Tỷ nghe tin gì vậy? Ta không nhớ đã nói sẽ cưới hắn.”
Nguyệt Linh cau mày nhớ lại, nàng tuyệt đối không hề nói như vậy, chỉ có thể là Bạch Tuyết Như hiểu lầm.
Bạch Tuyết Như hung hăng véo đùi, nàng ta cắn răng bức lui sự chua xót trong hốc mắt, trong lòng cười lạnh, nàng ta nhìn vào mắt Nguyệt Linh, nhẹ giọng nói: “Muội muội sao lại gạt ta, hôm qua ở trên đường gặp Diêu công tử, chính miệng hắn nói cho ta biết có thể cưới được muội là chuyện hạnh phúc cả đời của hắn.”
Đây cũng là điều tuyệt đối nàng ta không nghĩ tới.
Nguyệt Linh khiếp sợ mở to hai mắt, nàng quay đầu lại cùng A Niệm liếc mắt nhìn nhau, A Niệm cau mày tinh tế quan sát vẻ mặt Bạch Tuyết Như, muốn tìm ra dấu vết từ trong đó.
Tại sao Diêu Chi Khiên lại nói như vậy? Hắn cũng biết thái độ của Phó gia, vì sao còn muốn nói ra loại lời này làm cho người ta hiểu lầm.

Chẳng lẽ hắn cho rằng nàng sẽ hồi tâm chuyển ý, còn ôm ảo tưởng sao?
“Ta không biết vì sao Diêu Chi Khiên lại nói những lời này với tỷ, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới gả cho hắn, hơn nữa ta đã rõ ràng cự tuyệt lời cầu thân của Diêu gia.”
Sắc mặt Nguyệt Linh ngưng trọng, nàng gằn từng chữ mà nói.
Nhìn bộ dáng Bạch Tuyết Như bực bội, nàng cũng biết vừa rồi Bạch Tuyết Như nói không sai, Diêu Chi Khiên quả thật thật lừa gạt nàng ta.
Tuy rằng nàng hận Bạch Tuyết Như, thế nhưng có một số lời vẫn muốn nói rõ ràng.
Ánh mắt Bạch Tuyết Như lóe ra lệ quang, trong mắt tràn đầy hoài nghi, nhưng đồng thời nàng ta lại ôm kỳ vọng thật lớn, hy vọng Nguyệt Linh nói đều là thật.
Nguyệt Linh nhíu mày, “Ta không biết Diêu Chi Khiên nói với tỷ những lời đó là có ý đồ gì, nhưng hắn bịa đặt như vậy, rõ ràng là đang bôi nhọ thanh danh của ta.”
“Không, Chi Khiên ca ca hắn không phải người như vậy.”
Bạch Tuyết Như nghe không được nữa, người khác nói hắn không tốt, nàng ta sẽ theo bản năng liền muốn phản bác.
Nguyệt Linh khoát tay, cắt ngang lời nàng ta, dứt khoát nói rõ ràng: “Đó là chuyện của tỷ, không liên quan đến ta, ta chỉ là thanh minh sự việc ta và hắn không có quan hệ gì.”
Dừng một chút, nàng lại cười lạnh nói: “Nói thẳng ra một chút, ta không ưa hắn, tỷ không cần đối xử với ta như tình địch.”
Kiếp trước chính là thái độ của nàng quá không rõ ràng nên mới có thể khiến mình lâm vào khốn cảnh như vậy.
Bạch Tuyết Như mê mang ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt tràn ngập ý cười châm chọc của Nguyệt Linh, cao cao tại thượng như vậy.

Đôi mắt quyến rũ kia giờ phút này lại nhiễm chút lệ khí, bất đồng hẳn với bộ dáng ngày xưa.
Nàng ta liền biết.
Ngày thường Phó Nguyệt Linh ôn nhu yếu đuối đều là giả vờ.
Những lời nói kia của Nguyệt Linh cũng không làm cho Bạch Tuyết Như thả lỏng, hiện tại trong đầu nàng ta đều là nụ cười hạnh phúc thỏa mãn của Diêu Chi Khiên khi nhắc tới Nguyệt Linh.
Hắn thực sự thích nàng như vậy sao? Ngay cả khi bị từ chối mà vẫn còn muốn kết hôn với nàng.
Còn nàng ta thì sao?
Nàng ta thì sao? Bạch Tuyết Như cúi đầu ngồi tại chỗ, trước khi Nguyệt Linh rời đi quay đầu nhìn lại, thấy bóng lưng đơn bạc của nàng ta thì trong lòng lại không có một tia gợn sóng.
Nguyệt Linh khóe miệng, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
“Lát nữa, ngươi mang túi hương mà nàng ta đưa cho tẩu tẩu đi kiểm tra.”
Bạch Tuyết Như có tâm tư gì nàng quản không được, nhưng không thể không đề phòng, nhất là tẩu tẩu hiện tại còn mang thai hài tử.
“Vâng.”
A Niệm không yên lòng liền đáp ứng.

Nàng lo lắng Bạch Tuyết Như sẽ trả thù, mặc kệ Diêu công tử có bị cự tuyệt hay không thì từ dấu hiệu biểu hiện ra trước mắt, hắn cũng không có buông tha.

Bạch Tuyết Như yêu mà không được, theo tính tình của nàng ta, rất có thể thà vì ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Nguyệt Linh  thấy nàng ấy lo lắng thì khẽ cười.
“Lục Tu Lương sẽ bảo vệ ta.”
Nàng quay lại và nhìn chăm chú vào mắt A Niệm, “Phải không?”
A Niệm giật mình, nàng ấy nhìn ánh sáng trong của cô nương, cũng nở nụ cười khẳng định nói: “Đúng vậy.”
Hắn đã trở lại, nàng không thấy có gì đáng sợ nữa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui