“Phó đại ca, đã lâu không cùng nhau ăn cơm, hôm nay không cần bồi tẩu tẩu sao?”
Hoắc Minh Thần gọi chưởng quầy tới, bảo người mang đồ ngon, sở trường trong tửu lâu lên.
Lại lấy ra một bầu rượu, rót đầy cho Lục Tu Lương và mình, hắn biết Lý Dung mang thai, cho nên không rót rượu cho Phó Dật Lãng.
Phó Dật Lãng vén áo choàng ngồi đối diện Lục Tu Lương, nhìn động tác của Hoắc Minh Thần thì cười cười, “Vừa rồi phái người chuyển lời về để các nàng không cần chờ ta.
Trùng hợp gặp các ngươi hôm nay, cũng là hiếm có.”
Hoắc Minh Thần và Nguyệt Linh từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, không giống Diêu Chi Khiên, hai nhà Hoắc Phó còn thân cận hơn, Phó Sùng và Tín Quốc công vốn là huynh đệ tốt, tiểu bối trong nhà từ nhỏ đã thường xuyên lui tới.
Hơn nữa Hoắc nhị công tử Hoắc Minh Húc và Phó gia Tam cô nương, Phó Nguyệt Đàn từ nhỏ đã có hôn ước, hai nhà lại càng thêm thân, không phân biệt ngươi và ta.
Nhưng từ mấy năm trước Hoắc Minh Thần bắt đầu kinh doanh, không ở kinh thành lâu, bọn họ rất ít cơ hội gặp mặt.
Đã lâu không gặp, Hoắc Minh Thần đã trưởng thành rất nhiều trong cách đối nhân xử thế.
“Nửa tháng trước nghe nói Nguyệt Đàn có thai, ta đến nhà ngươi thăm nàng, lúc ấy hỏi ngươi đâu, nhị ca ngươi nói còn chưa trở về.”
Hoắc Minh Thần lười biếng cười cười, “Cũng mấy ngày gần đây ta mới hồi kinh, trong nhà có rất nhiều chuyện vặt vãnh, nhị tẩu lại có thai, quận chúa nương nương không cho ta chạy khắp nơi.
Cuối cùng việc làm ăn trong kinh thành thời gian đó ta cũng không để ý, cho nên trong khoảng thời gian này liền ở đây xử lý cho xong.”
Phó Dật Lãng tán thưởng nhìn hắn, “Hôm nay thấy ngươi ổn trọng hơn rất nhiều, Hoắc lão tướng quân nhất định là vui vẻ.”
“Cha ta sao có thể cao hứng chứ, ông ấy chướng mắt ta như vậy.”
Hoắc Minh Thần không chút để ý nói, trong mắt lại không thể che giấu sự mất mát.
Hoắc gia đời đời đều là võ tướng, mấy đời mới có người như hắn xuất hiện, từ nhỏ đã quen với việc lừa đảo, không ưu tú bằng các ca ca, còn thường xuyên gây họa, làm sao có thể khiến người ta thích.
Nếu không thể làm được thì dứt khoát không làm.
Phó Dật Lãng không đồng ý lắc đầu, bất mãn vì hắn tự coi thường mình.
“Hiện giờ cũng nên an ổn lại, ta nhớ rõ nhị ca ngươi cũng là người thành thân tuổi này, ngươi luôn không thèm để ý chút nào như vậy, Thanh Hà quận chúa sốt ruột là phải.”
Hoắc Minh Thần đau đầu nói: “Phó đại ca, ngươi nói vì sao ta nhất định phải lập gia đình? Hoắc gia có đại ca nhị ca nối dõi tông đường, ta muốn một mình tự do hưởng thụ cuộc sống, không muốn cưới vợ.”
Nói đến công tử thế gia trong kinh này, phần lớn đều dựa theo sự an bài của gia tộc, vào triều làm quan, cho dù không có gì lớn thì ít nhất phải cam đoan vinh quang của gia tộc không suy bại.
Đến tuổi thì tìm quý nữ môn đăng hộ đối thành hôn sinh con, vì gia tộc mà khai chi tán diệp.
Hầu như không có người nào suy nghĩ như Hoắc Minh Thần, người thẳng thắn tiêu sái như vậy, phóng đãng không kiềm chế được.
“Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, cha mẹ ngươi luôn hy vọng ngươi vui vẻ.”
Hoắc Minh Thần uống một ly rượu, không hề suy nghĩ chuyện khiến hắn phiền lòng nữa.
Đôi mắt của hắn quét đến người luôn luôn im đang ngồi bên cạnh, cười nhẹ nhàng.
Nhìn chằm chằm sườn mặt Lục Tu Lương, hắn thăm dò nói: “Lục huynh, ngươi và Phó đại ca sao lại quen biết đến mức có thể cùng nhau ăn cơm?”
Súc sinh này, giả bộ rụt rè, ngồi xuống mà một câu cũng không nói, để cho hắn xem cái tên này còn có thể nhịn bao lâu.
Phó Dật Lãng nhìn sang bên cạnh, thấy người nọ tựa hồ không có ý nói gì thì thay hắn giải vây: “Ngươi cũng không phải người ngoài, nói với ngươi cũng không sao.
Năm đó lúc Lục công tử đến nhà ngươi còn đang bị thương, ngươi còn nhớ không?”
Hoắc Minh Thần gật đầu, “Tất nhiên còn nhớ rõ, lúc ấy cũng sắp chết rồi.”
Cả người bị thương, tuy rằng thay y phục mới nhưng máu lại nhanh chóng thẩm thấu xiêm y.
Vết thương trên cánh tay còn sâu đến xương, càng tồi tệ hơn là hắn sốt cao.
Ngày đó khi được Phó đại nhân đưa tới còn duy trì sự thanh tỉnh.
Nhưng sau khi Phó đại nhân rời đi không được một hồi thì hôn mê bất tỉnh, tiếp theo chính là mê man mấy ngày mấy đêm, hắn thật sự lo lắng người này sẽ không tỉnh lại.
Đúng rồi, Phó đại nhân đưa hắn tới.
Chẳng lẽ…
Hoắc Minh Thần do dự nhìn về phía Phó Dật Lãng.
Phó Dật Lãng gật đầu, nhìn về phía Lục Tu Lương, trong mắt lộ ra cảm kích và không đành lòng, “Đó là bởi vì cứu Nguyệt Linh nên mới vậy.”
Hoắc Minh Thần khiếp sợ nhìn qua, sắc mặt Lục Tu Lương không gợn sóng, hắn đang chậm rãi uống rượu, thản nhiên nhìn chăm chú vào một nơi nào đó.
Trong mắt tựa hồ không tìm được tiêu điểm, bình tĩnh như chuyện này không có liên quan gì đến hắn.
Đè nén sự kinh hãi rồi truy vấn: “Còn sau đó thì sao?”
“Bọn hắn tìm được đường sống khỏi cái chết, Nguyệt Linh không bị thương đến một sợi tóc.
Lục công tử dùng thân thể bảo vệ Nguyệt Linh cho nên mới bị thương nặng như vậy.
Sau đó đến Tây Nam gần mười năm, đúng lúc trở về lại trùng hợp thay Nguyệt Linh giải vây ở trong cung, cả nhà chúng ta đều rất cảm tạ Lục công tử.”
Phó Dật Lãng rót một chén trà, nâng lên nói: “Lục công tử, ta lấy trà thay rượu, cám ơn ân cứu mạng năm đó của ngươi, ngày khác mời công tử lại đến nhà, cả nhà chúng ta nhất định sẽ hiếu đãi.”
Thần sắc Lục Tu Lương nhàn nhạt, hắn từ từ nói: “Đây là bổn phận của ta, Phó công tử không cần khách khí.”
Bổn phận của ta…
Phó Dật Lãng híp mắt phẩm vị bốn chữ này, tựa hồ nhận ra ý tứ gì đó không giống nhau.
“Hôm nay công tử có chuyện nói với ta sao.”
Lục Tu Lương buông đũa xuống, thần sắc bình tĩnh nhìn qua.
Hôm nay hắn xuất hiện, Phó Dật Lãng như có điều suy nghĩ nhìn hắn.
Khi mọi người Đại Lý Tự rời đi, hắn cũng không đi theo, chắc hẳn là có chuyện muốn nói.
Thấy hắn nhắc nhở, Phó Dật Lãng nhớ tới chính sự, cũng không nghiên cứu sâu nghi ngờ vừa rồi mà do dự một lát nhưng vẫn thản nhiên nói: “Gần đây ta phát hiện một chuyện, Hữu tướng Diêu đại nhân tựa hồ đang điều tra ngươi, không biết hắn muốn làm cái gì, ngươi vẫn nên cẩn thận là tốt nhất.”
Về thân thế của Lục Tu Lương, người biết được nội tình chỉ có vợ chồng Phó Sùng, Nguyệt Linh, còn có Hoắc gia.
Phó Dật Lãng thấy vị Lục tướng quân không phải xuất thân thế gia, hành động này của Diêu Chấn đối với hắn là thập phần khả nghi.
Ngón tay Lục Tu Lương nhẹ nhàng vuốt nhẹ chén rượu, hắn rũ mắt trầm tư.
Diêu Chấn có tâm tư gì cũng không khó đoán, nếu hắn không kiềm chế được nữa, vậy không ngại cùng hắn đùa thêm một chút.
Hoắc Minh Thần cười nhạo một tiếng, “Lão hồ ly này muốn làm gì? Trấn Quốc đại tướng quân vừa mới hồi triều còn đang nghỉ phép, điểm mấu chốt là hắn điều tra ngươi, chẳng lẽ muốn mượn sức ngươi? Hay định loại bỏ ngươi? Ta e là hắn không thể làm gì được.”
Chỉ cần nắm trong tay quân quyền này cũng đủ để cho bao nhiêu người vội vàng nịnh bợ.
Nhưng người huynh đệ này của hắn nhìn như vô dục vô cầu, trái tim lạnh hơn bất cứ ai, đối với chuyện gì cũng nhàn nhạt không để trong lòng, năng lực cường đại đến mức khiến người ta kiêng kỵ hết lần này tới lần khác, sâu không lường được.
Hoắc Minh Thần cũng không dám suy đoán trong tay hắn rốt cuộc nắm có bao nhiêu thế lực ngầm.
“Tạ ơn huynh đã nói ra, nhưng hắn sẽ không uy hiếp đến ta.”
Lục Tu Lương đáp lại bằng một chén rượu cảm tạ.
Phó Dật Lãng thấy trong lòng hắn hiểu rõ thì cũng yên lòng.
Tương lai Lục Tu Lương có khả năng trở thành đệ muội của hắn, hắn không thể khoanh tay đứng nhìn sau khi biết có người đánh chủ ý lên người này.
Hắn tỉ mỉ đánh giá nam tử tuấn lãng khí chất trầm ổn bên cạnh, trong lòng cảm khái ánh mắt tốt của tiểu muội, bất luận nhìn thế nào thì Lục công tử đều mạnh hơn Diêu Chi Khiên mấy trăm lần.
Mạnh mẽ hơn, trầm ổn hơn.
Chỉ là tính cách vẫn có chút lạnh lùng, thế nhưng cũng tốt, phối hợp với tiểu muội, một cô nương có tính cách phóng khoáng này là thích hợp nhất.
“Tuy nhiên, Phó đại ca, huynh đang yên đang lành sao lại chú ý hướng đi của Hữu tướng?”
Phó Dật Lãng nhíu nhíu mày, hắn ngẩng đầu đụng vào ánh mắt thâm sâu của Lục Tu Lương, vòng xoáy hắc ám trong mắt làm cho hắn có một khoảnh khắc thất thần, không tự chủ được nói: “Là Nguyệt Linh…”
Ý thức được không đúng nên kịp thời ngậm miệng lại, hắn ảo não vỗ trán.
Vậy mà hắn lại bị khí thế của Lục Tu Lương làm cho chấn động.
“Nàng ấy thế nào rồi?”
Lục Tu Lương nhanh chóng hỏi, không chút che dấu lo lắng cùng sự quan tâm trong lời nói.
Hoắc Minh Thần im lặng nhìn hắn một cái, cúi đầu tự rầu rĩ uống rượu.
Trong lòng hắn đều có vướng bận, chỉ có hắn cô đơn một mình, trong lòng không khỏi bi thương.
Phó Dật Lãng không đặt tâm tư ở đây, không phát giác lục Tu Lương đã vượt qua giới hạn thân thiết cho nên cũng bất đắc dĩ cười cười, trái phải đều không gạt được, hai vị này cũng không phải người nhiều miệng nên dứt khoát thấp giọng thẳng thắn nói: “Không lâu trước Nguyệt Linh đột nhiên nhắc nhở ta cẩn thận Diêu gia, ta liền chú ý nhiều hơn một chút.”
Lục Tu Lương nhíu mày, hắn nhớ tới ngày đó trong cung, nàng trực tiếp cự tuyệt Diêu Chi Khiên.
Lúc đó trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng bộ dáng Diêu Chi Khiên bị đả kích nặng nề vẫn khiến hắn canh cánh trong lòng.
Hắn lo lắng trong lòng nàng vẫn luôn có Diêu Chi Khiên, cự tuyệt hôn sự chỉ là bởi vì Diêu gia đã làm chuyện gì tổn thương trái tim nàng.
Nếu trong lòng nàng đã có người…
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, ánh mắt càng lạnh hơn một chút.
“Ồ? Không phải là Nguyệt Linh muội muội sợ Diêu gia vẫn đến dây dưa nàng, nên mới cố ý nhắc nhở ngươi cẩn thận chứ? Dù sao Diêu Chi Khiên đối với Nguyệt Linh muội muội coi như là toàn tâm toàn ý.”
Hoắc Minh Thần liếc mắt nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi thì trong lòng vui vẻ nở rộ.
Rầm rầm, ly rượu trong tay Lục Tu Lương bị bóp nát bấy, trong mắt như có cơn bão dọa người.
Hoắc Minh Thần nổi trận lôi đình, “Họ Lục này! Đồ sứ của ta là đồ cổ! Ngươi có biết ta đã chạy bao nhiêu nơi mới tìm thấy nó không? Ngươi đền lại cho ta!”
Nhấc chân muốn đá nhưng đã bị người kia nhẹ nhàng né tránh, thiếu chút nữa còn bị vẹo thắt lưng.
Hắn xoa xoa thắt lưng, thật cẩn thận nâng những mảnh vỡ kia lên, trong lòng hắn sôi trào như đang muốn giết người.
Lục Tu Lương lạnh lùng nhìn hắn, buông một câu “Ta sẽ bồi thường!” Sau đó nghênh ngang rời đi..