Sau Trọng Sinh Ta Đem Phu Quân Sủng Tận Trời


Nguyên nhân cũng do trời mưa, giờ Dậu vừa qua thì trời đã dần tối, mưa lớn còn chưa dừng lại, chỉ nhỏ hơn một chút.
“Công tử, đến rồi.”
Ngoài cửa Phó phủ, Lục Thất dừng xe ngựa lại, cách rèm xe nói với người bên trong.
Lục Tu Lương nhìn thiếu nữ đang ngủ say trong ngực, hắn nhíu mày suy nghĩ.
Buổi tối gió càng lạnh, độ ẩm cũng cao mà nàng lại phát sốt, nếu tùy tiện đi ra ngoài rồi bị trúng gió thì làm sao đây.
Hắn thấp giọng nói: “A Linh, tỉnh dậy.”
Nhiệt độ cơ thể Nguyệt Linh nóng lên, hai má hồng hồng, đôi mắt xinh đẹp của nàng nửa mở, trong tầm mắt phản chiếu khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa của nam tử, nàng nũng nịu nỉ non: “Tướng Quân, ta đau đầu.”
Lục Tu Lương đau lòng vô cùng, trong mắt tự trách bản thân càng nồng đậm hơn một chút, cổ họng cuồn cuộn, hắn khàn giọng: “Vậy ta ôm nàng ra ngoài, nàng hãy ngoan ngoãn ở trong y phục đừng lộn xộn, được không?”
“Vâng.”
Trong giọng nói mang theo âm mũi, phả ra khí tức ngọt ngào lại nóng rực, thời khắc này như dày vò trái tim hắn.
“Lục Thất, đi gọi cửa.”
Lục Thất nhận được mệnh lệnh thì nhanh chóng chạy đi đập cửa.
Cánh cửa lớn mở ra, mấy gã sai vặt cầm ô nghênh đón.
Lục Tu Lương dùng trường bào bọc kín nàng, ôm vào trong ngực rồi ra khỏi xe ngựa.
Gã sai vặt luống cuống tay chân giúp đỡ che ô, Bước chân Lục Tu Lương quá nhanh, bọn họ muốn theo cũng không kịp.
Lục Tu Lương lạnh mặt, “Nhanh lên!”
Đoàn người cuống quít đi vào tiền sảnh, Thẩm thị cùng Phó Dật Lãng đã canh giữ ở nơi đó.
Lục Tu Lương vừa bước vào cửa phòng, Thẩm thị liền lo lắng nhào tới, “Linh Nhi… Linh nhi bị sao?”
Hắn ôm người lùi lại nửa bước, không muốn người khác chạm vào nàng mà cau mày thấp giọng nói: “Nàng bị sốt.”
Thẩm thị sửng sốt một chút, bất giác cũng hạ thấp thanh âm, “Vậy đây là…”
Được bao bọc chặt chẽ như vậy, bà suýt chút nữa nghĩ rằng nữ nhi mình bị thương nặng.
Lục Tu Lương rũ mắt xuống, nhìn người nhu thuận trong ngực không nhúc nhích.
“Ta sợ nàng bị cảm lạnh một lần nữa.”
Thẩm thị im lặng, trong lòng đối với hắn lại càng thêm hài lòng hơn.
Phó Dật Lãng đi tới gần, “Lục công tử, cứ giao tiểu muội cho ta đi.”
Lục Tu Lương mím môi, trong lòng hắn cho dù có vạn phần không nỡ, ngay cả không muốn buông tay nhưng giờ phút này cũng không được trái lời.
Hắn cẩn thận đặt người vào trong ngực Phó Dật Lãng, nhưng Nguyệt Linh lại gắt gao nắm lấy cổ áo Lục Tu Lương, nàng cũng không muốn rời khỏi ngực hắn.
Phó Dật Lãng kinh ngạc nhìn, hắn cũng không nói gì.
Lui ra sau nửa bước rồi bất đắc dĩ nói: “Đã như thế, vậy làm phiền Lục công tử đưa tiểu muội về phòng ngủ đi.”
Sắc mặt Lục Tu Lương thản nhiên, hắn gật đầu đáp ứng.
Đám người Thẩm thị vừa mới đứng ở phía sau Phó Dật Lãng nên không nhìn thấy động tác trong tay Nguyệt Linh, bà liền nhìn Lục Tu Lương vốn đã đưa người đến ngực nhi tử của mình, nhưng không biết vì sao nhi tử lại nói như vậy.
Mưa còn đang rơi, mọi người đi ở hành lang, nha hoàn dẫn Lục Tu Lương về phía sân viện của Nguyệt Linh.
Thẩm thị cùng Phó Dật Lãng đi theo phía sau, bà nhìn bóng lưng rộng lớn cao ngất phía trước, nghi hoặc nói: “Vì sao con lại để hắn đưa Linh Nhi trở về? Linh Nhi vẫn là nữ nhi chưa lấy chồng, hành động này sợ là không ổn.”
Phó Dật Lãng bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng giải thích: “Không phải con không bận tâm đến danh dự của tiểu muội, thật sự là nữ nhi của người muốn dựa vào ngực người ta, không muốn để cho ca ca như con ôm.”
Thẩm thị chẳng những không cảm thấy hành động này của Nguyệt Linh hồ đồ, ngược lại nhịn không được cười, “Tính tình lớn mật như vậy, thôi, trong lòng con bé cũng biết rõ, tùy nàng đi.”
Nhìn bộ dáng nữ nhi bảo bối bên Lục Tu Lương, trong lòng bà lại càng vui vẻ, ánh mắt cũng sáng lên vài phần, “Theo con xem, Lục công tử này đối với muội muội con, có phải cũng… hay không?”
“Con thấy…” Phó Dật Lãng sờ sờ cằm, mắt thấy người phía trước tiến vào phòng ngủ của Nguyệt Linh.
Hắn khẳng định: “Hai người này hẳn là đã hiểu rõ tâm ý của nhau.”
Ánh mắt Lục Tu Lương trong tửu lâu hôm qua rất khác hôm nay, trước kia hắn có tâm tư gì, Phó Dật Lãng không dễ nói, nhưng vừa rồi nhìn thấy thật rõ ràng, trong mắt Lục công tử có chiếm hữu mãnh liệt, thập phần bá đạo.
Nhìn dáng vẻ này, tình ý không cạn.

Khó trách hôm qua nói chuyện bổn phận của mình, xem ra là đã sớm để ý tiểu muội rồi.
Hắn cũng là nam nhân, tâm tư Lục công tử tất nhiên hắn có thể hiểu được, căn bản huống chi người vừa rồi không muốn che dấu trước mặt hắn.

Đêm qua còn đang khắc chế, hôm nay đã làm càn như vậy, tầng cửa sổ giấy giữa hai người nhất định đã được đâm thủng.
Phó Dật Lãng dừng ở cửa phòng, “Nương, con đoán chừng không lâu sau nhà chúng ta sẽ có chuyện vui.”
Thẩm thị kinh hỉ nói: “Con nói gì!”
Phó Dật Lãng cười cười, “Con đoán, đợi đến khi tiểu muội khỏi bệnh, vị Lục công tử này sẽ tới cửa cầu hôn.”
Hai tay Thẩm thị vỗ vỗ, bà vui mừng đuôi, “Nếu như vậy thì không thể tốt hơn nữa, cao tăng từng nói Linh Nhi nhất định phải xuất giá năm mười lăm tuổi mới được, hiện giờ sinh thần của nàng đã qua hồi lâu, nếu không nắm chặt sợ là không kịp.”
“Ai, chúng ta tốt xấu gì cũng là nhà nữ nhi, vội vàng cân nhắc những thứ này mà truyền ra ngoài sợ là làm cho người ta chê cười.”
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng trên mặt không chút xấu hổ.
Phó Dật Lãng biết rõ tính tình của Thẩm thị, không nhịn được trêu chọc bà: “Chúng ta là Phó gia, có mẫu thân ở đây, không ai dám nói lời xấu.”
Dứt lời đi thẳng vào phòng.
“Hài tử này, dám nói nương hung hãn bá đạo có phải hay không!”
Ban đầu nghe nói cô nương hồi phủ, hạ nhân trong phòng Nguyệt Linh đều loạn thành một đoàn, một khắc sau thấy Lục Tu Lương vào cửa, trong phòng nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều quanh năm ở trong thâm trạch viện, cho dù nghe qua danh của Trấn Quốc đại tướng quân, nhưng cũng chưa có ai từng thấy hắn.
Giờ phút này khí thế tự nhiên mà mạnh mẽ của nam nhân làm cho mọi người không dám đến gần, hắn ôm Nguyệt Linh trực tiếp đi đến trước giường, nha hoàn bà tử tự giác nhường ra một con đường, ai nấy đều trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Sau đó Thẩm thị cùng Phó Dật Lãng cũng vào cửa, Liễu ma ma đuổi hơn thừa hạ nhân ra ngoài.
Lục Tu Lương đặt người lên giường, hắn khom lưng xuống, nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi sao?”
Phó Nguyệt Linh nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Sau khi nàng xuống xe ngựa đã tỉnh lại, lúc đại ca tới đón nàng, nàng cũng cố ý không buông tay.

Hiện tại cả người nàng đều khó chịu, hờn dỗi không chịu nổi, thật sự không muốn rời khỏi hắn.
Lưu Nguyệt muốn tiến lên hỗ trợ nhưng A Niệm vội vàng bắt lấy cánh tay nàng ấy, khẽ lắc đầu.
Giọng nói của nam nhân vô cùng nhẹ nhàng, “Vậy giờ nàng ngồi xuống, ta kéo y phục ra.”
Nàng dịu dàng đáp lại: “Được.”
Giơ tay sờ sờ vị trí trán nàng, hắn nhẹ giọng dặn dò: “Ánh sáng hơi chói, nàng hãy nhắm mắt lại.”
Nàng nhu thuận nói: “Đã nhắm lại.”
Phó Dật Lãng ở phía sau quả thực không thấy rõ, nghe hai người này đối thoại ngọt ngào đến đau răng.
Ánh mắt Thẩm thị càng lúc càng từ ái, ý cười trong mắt cũng không còn nữa.

Lúc này bà mới chú ý tới Lục công tử chỉ mặc một bộ trung y.
Lục Tu Lương cẩn thận cởi trường bào ra, Nguyệt Linh nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn tiện tay đưa sang bên cạnh, A Niệm vội vàng tiến lên tiếp nhận.
Lại sờ sờ trán nàng rồi cau mày quay đầu phân phó, “Còn sốt, đi mời đại phu đến.”
A Niệm theo bản năng gật đầu, vừa định đáp ứng thì ý thức được đây là ở Phó phủ, nàng quay đầu nhìn về phía Thẩm thị.
Thẩm thị thấy hắn đối với nữ nhi mình quan tâm như thế, trong lòng cảm khái, bà phân phó Thôi ma ma ở một bên: “Đi mời Tô đại phu tới.”
Tô đại phu là danh y trong kinh, bệnh của Nguyệt Linh vẫn luôn là bà ta đi theo chẩn trị.
Thôi ma ma lui ra ngoài, A Niệm thở phào nhẹ nhõm.
Phó Dật Lãng như có điều suy nghĩ nhìn A Niệm, trên mặt không còn ý cười.
A Niệm cúi đầu, thuận mắt cúi xuống, “Tướng Quân, nô tỳ đến chăm sóc cô nương.”
Thần sắc Lục Tu Lương  nhạt đi, hắn yên lặng đứng dậy nhưng góc áo đột nhiên bị nắm lấy.
Ánh mắt Nguyệt Linh còn nhắm lại, giọng mũi ồm ồm, cổ họng cũng có chút khàn khàn, nàng nũng nịu nói: “Đừng đi…”
Phó Dật Lãng nhắm mắt lại, hắn thở dài một hơi, quay đầu nói với Thẩm thị: “Xem ra tiểu muội cũng không có gì đáng ngại, con trở về trước, Dung nhi bên kia còn đang lo lắng.”
Hắn không chịu nổi tiểu muội này, thật dính người, nhưng trong lòng lại có chút chua xót, hắn vô cùng hâm mộ Lục công tử, nếu Dung nhi cũng có thể làm nũng với hắn như vậy thì tốt rồi, nhưng Dung nhi của hắn da mặt quá mỏng, quá thẹn thùng.
Giờ phút này tâm tư Thẩm thị không ở trên người hắn, đáp ứng có lệ.
Phó Dật Lãng không ở lại nhiều nữa mà cất bước trở về.
Lòng Lục Tu Lương như thuỷ triều dâng trào, nhưng trên mặt lại bất động thanh sắc, “Ta không đi.”
Quay đầu ý bảo A Niệm tiến lên.
A Niệm cung thuận gật gật đầu, trả y bào trong tay lại cho hắn rồi mới đi lên cởi áo choàng cho Nguyệt Linh.
Lục Tu Lương tùy ý để nàng kéo góc áo, hắn nghiêng đầu sang một bên, rũ mắt xuống nhìn nàng.
Thẩm thị buồn cười nhìn nữ nhi, “Con còn không buông người ta ra, chẳng lẽ để cho mọi người nhìn con thay y phục sao?”
Nguyệt Linh vừa quen với ánh sáng trong phòng, nàng chậm rãi mở mắt ra nhưng tay không động đậy, còn nắm chặt góc áo hắn.
A Niệm không có cách nào cởi y phục cho nàng, khó xử nhìn về phía Lục Tu Lương.
Lục Tu Lương chống lại đôi mắt tràn đầy ý cười của Thẩm thị, hắn mím môi, cúi người ngồi trước mặt Nguyệt Linh, nhìn ánh mắt của nàng, hắn thương lượng: “Ta không đi, trước tiên nàng hãy thay y phục bẩn ra đã.”
Nguyệt Linh không tình nguyện buông tay, nhưng đành cố gắng gật đầu.
Người trong phòng đều lui ra ngoài bình phong, Lưu Nguyệt cùng A Niệm giúp Nguyệt Linh thay y phục.
Thẩm thị có chuyện muốn nói với Lục Tu Lương, bà còn chưa mở miệng, chợt nghe Lưu Nguyệt trong phòng kinh hô một tiếng: “Cô nương! Đây, tất cả đều là máu! Tại sao có rất nhiều máu!”
Sắc mặt Thẩm thị đại biến, vội vàng xông vào, “Bị thương sao? Cho nương xem một chút!”
Lục Tu Lương chần chờ một lát, cuối cùng cũng không đi vào, hắn nghe thiếu nữ dịu dàng nói: “Đây không phải máu của ta, đây là của tướng quân, hắn vì bảo vệ ta nên mới bị thương.”
Trong phòng lại là một mảnh yên tĩnh, sau đó là tất cả đều âm thanh đều là tiếng thay y phục.
Thẩm thị trầm mặc đi ra, bà tỉ mỉ đánh giá người trước mắt, lúc này mới nhìn thấy tay phải hắn bị tầng tầng lớp lớp vải quấn lại.
“…”
Băng bó xấu xí như vậy… Nhìn vải này, nữ nhi bà đã làm điều đó.
Bà vừa mới nhìn thấy, tuy rằng y phục nữ nhi hoàn chỉnh, nhưng có một bộ y phục tay áo đã bị xé rất nhiều, xem ra là dùng vào chỗ này.
Thẩm thị thở dài nói: “Lục công tử, Phó gia chúng ta lại nợ ngươi một nhân tình.”
Thần sắc Lục Tu Lương  vẫn không thay đổi, hắn chắp tay nói: “Phu nhân không cần để ý, Tu Lương cam tâm tình nguyện.”
“Hài tử ngoan, cảm ơn ngươi.”
Thẩm thị thở dài, một cơn gió thổi qua có chút lạnh, bà nhìn thấy trong tay Lục Tu Lương còn cầm y phục, vội vàng nói: “Công tử mau mặc y phục vào đi.”
Dứt lời liền kêu thị nữ bên cạnh hầu hạ hắn thay y phục.
Lục Tu Lương ngăn lại: “Đa tạ, ta tự mình mặc là được rồi.”
Vừa thay xong y phục, Thôi ma ma cầm ô dẫn theo một nữ nhân trung niên nhỏ gầy đến gần, “Phu nhân.”
Thẩm thị nhìn thấy Tô đại phu thì vội vàng đón người vào, trước khi vào cửa còn quay đầu nói với Lục Tu Lương: “Nếu công tử không có việc gì thì cũng cùng nhau tiến vào đi, để Tô đại phu xem vết thương của ngươi.”
“Nhưng ta …”
Vừa rồi là bất đắc dĩ mới vào phòng nàng, nhưng giờ phút này… Chung quy là không thích hợp lại tiến vào khuê phòng của nữ tử.
Thẩm thị thấy hắn chần chờ thì hảo cảm trong lòng lại sâu một tầng.
Tiến lùi có độ, cử chỉ không quá phận, có thể vì thanh danh của nữ nhi mà suy nghĩ, săn sóc như thế, đúng là người tốt.
“Không ngại, ta ở đây, không ai dám nói linh tinh.

Là ân nhân cứu mạng của Linh Nhi, công tử không cần để ý.

Lão gia nhà ta có chút công vụ đang xử lý, hiện tại không về được, qua nửa canh giờ mới rảnh rỗi, công tử hãy lưu lại một hồi đi.”
Nếu Thẩm thị đã lên tiếng, Lục Tu Lương cũng yên tâm, hắn gật đầu rồi đi theo họ vào phòng nàng.
Nguyệt Linh thay y phục sạch sẽ nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đầu lại đau nhức, đôi mắt nhắm chặt.
Tô đại phu thấy nàng đã như vậy thì chẩn mạch cho nàng, xác nhận là bị hàn khí xâm nhập, hơn nữa mấy ngày gần đây không được nghỉ ngơi tốt, hôm nay lại bôn ba mệt nhọc, cho nên mới phát sốt.
Tô đại phu múa bút từng chút từng chút một kê đơn thuốc, “Cô nương bệnh nặng mới khỏi, thân thể vẫn không được điều dưỡng tốt, căn bệnh này xem như bệnh cũ tái phát, một tháng gần đây cô nương cũng đừng ra ngoài, hãy cố gắng tĩnh dưỡng trong phủ đi.”
“Một tháng … Lâu như vậy sao?”
Nguyệt Linh giãy dụa mở mắt, nàng nhỏ giọng oán giận.
Thẩm thị khẽ trách: “Tính tình của con thực sự là nóng vội, con cho rằng ta không biết con thường xuyên lén chạy ra bờ sông chơi đùa sao? Bây giờ là thời tiết nào, con còn trúng gió? Người đã lớn như thế này, đúng là không biết chừng mực, con còn muốn thân thể mình khoẻ mạnh hay không?”
Ánh mắt Lục Tu Lương thâm trầm, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm người trên giường.
Ánh mắt Nguyệt Linh né tránh, nàng cảm nhận được Lục Tu Lương có chút tức giận, nàng không sợ hắn giận nàng, dỗ dành một chút là được rồi.

Mà nàng sợ hắn sẽ xúc động liền quay đi giết người.
Hôm nay những sát thủ kia bị ai sai khiến, đại khái cũng có thể đoán được, đối với nàng có hận ý như vậy, vả lại có gan làm ra chuyện lớn, phóng mắt nhìn kinh thành cũng tìm không ra mấy người.
Nhưng Lục Tu Lương tuyệt đối thà giết nhầm cũng không muốn buông tha.
Trước mắt hắn vừa mới hồi kinh, bao nhiêu đôi mắt đều nhìn chằm chằm hắn, tuyệt đối không thể làm sai.
Ánh mắt Thẩm thị nhìn hai người, bà cười nói: “Tô đại phu, ngươi xem vết thương trên tay hài tử này một chút đi.”
Tô đại phu sửng sốt, bà quay đầu đánh giá công tử trẻ tuổi trước mắt.
Trong kinh chưa bao giờ thấy qua nhân vật như vậy, thái độ của Thẩm thị mập mờ, nói vậy có lai lịch rất sâu.
Bà không nói gì, biết chuyện gì nên hỏi, chuyện gì nên giữ kín trong lòng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui