Edit: Hà Thu
Khi Uất Trì Việt tới nói "về nhà", sắc mặt mọi người bên trong từ đường đều khẽ biến.
Thái tử cùng Thái tử phi đi về thăm nhà ba ngày, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Bây giờ mới qua một đêm đã muốn rời đi, chỉ sợ không tới nửa ngày, toàn thành Trường An đều sẽ biết Thẩm gia đã chọc giận tới Thái tử, khiến cho hắn mới tới một ngày đã phẩy tay áo bỏ đi.
Nhưng mà cũng không ai dám mở miệng giữ lại.
Bọn họ chỉ có thể giương mắt nhìn Thái tử với Thái tử phi cùng nhau rời đi, trong lòng lo lắng không thôi.
Thẩm Nghi Thu cũng rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên nàng nghe được tên của mình từ trong miệng của Uất Trì Việt.
Đời trước nàng gả cho hắn hơn mười năm, hắn không phải gọi nàng là "Thái tử phi", " Hoàng hậu" thì lại gọi nàng là A Thẩm.
Một câu "về nhà" kia càng khiến cho nàng chả biết nên khóc hay nên cười.
Thẩm gia còn không được xem là nhà của nàng thì Đông cung làm sao có thể là nhà của nàng được?
Tay của nàng bị Uất Trì Việt nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.
Tự dưng thân mật đột ngột khiến cánh tay nàng nổi lên một tầng da gà, nàng phải dùng sức tới mức chín trâu hai hổ mới nhịn được mà không rút tay ra ngoài.
Uất Trì Việt nắm tay Thẩm Nghi Thu bước nhanh ra ngoài, hắn cố nắm chặt hơn để có thể cảm nhận được bàn tay này.
Ngón tay thon dài vô cùng tinh tế, mu bàn tay hơi gầy một chút nhưng nắm trong tay lại rất mềm mại.
Bây giờ bàn tay này giống như một con chim non bị hoảng sợ, nằm ở trong lòng bàn tay hắn không dám động đậy, sau đó lại dần trở nên lạnh buốt, lòng bàn tay còn thấm ra chút mồ hôi lạnh.
Bị hắn nắm tay, cảm giác của nàng không phải là an tâm mà là khẩn trương.
Trái tim Uất Trì Việt chùng xuống, không khỏi buông tay ra.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Nghi Thu lập tức nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Uất Trì Việt không biết làm sao tự dưng lại cảm thấy có chút bực bội, hắn lại nắm lấy tay của nàng, cố gắng xiết chặt hơn.
Đôi tay này của Thái tử bình thường có thể kéo một lúc được bảy thạch cung, lúc này chỉ thoáng dùng thêm chút sức thôi nhưng cũng khiến Thẩm Nghi Thu cảm thấy tay vô cùng đau nhức vì bị hắn bóp chặt.
Liếc mắt thấy sắc mặt hắn không vui, nàng cũng không dám chạm vào vảy ngược của hắn nữa, cố gắng cắn răng chịu đựng.
Sau khi ra khỏi viện tử, Uất Trì Việt cúi đầu nhìn nàng một cái:
- Nàng đã gả cho ta thì nàng chính là người của Uất Trì gia ta.
Đây là ý muốn nàng cùng Thẩm gia phân rõ giới hạn sao? Thẩm Nghi Thu ở kiếp trước cũng đã sớm hết hi vọng đối với những người thân này, nên cũng không suy nghĩ quá nhiều, nàng gật gật đầu "ừm" một tiếng.
Sắc mặt Uất Trì Việt vẫn nặng nề, không thấy nhẹ nhõm hơn chút nào nhưng hắn cũng nhẹ nhàng buông tay nàng ra.
Thẩm Nghi Thu mặt không đổi sắc đem bàn tay vừa mới phải chịu tội luồn vào trong tay áo, nhẹ nhàng xoa xoa.
Hai người nhất thời không biết nên nói gì, yên lặng trở lại Phượng Nghi quán mà đêm qua đã ngủ lại.
Thẩm Nghi Thu lệnh cho cũng nhân thu dọn đồ đạc, hòm xiểng, chuẩn bị bãi giá trở về Đông cung.
Cũng nhân và đám người hầu thấy Thái tử không nói lời nào, sắc mặt khó chịu.
Thái tử phi thì thần sắc vẫn như thường, nhưng hai người một câu cũng chả nói với nhau, đây đúng là chuyện mà xưa nay chưa bao giờ có.
Từ lúc thái tử cùng thái tử phi đại hôn đến nay, tuy không gọi là thân mật khắng khít nhưng cũng tương kính như tân.
Nghĩ lại thì chắc là do trong viện của Thẩm lão phu nhân đã xảy ra chuyện gì đó, chọc cho thái tử điện hạ không vui, nên thái tử phi ở cạnh cũng bị giận chó đánh mèo.
Bọn hạ nhân không dám hỏi nhiều, từng người đều mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vùi đầu thu dọn hành lý, tay chân so với bình thường còn nhanh nhẹn hơn mấy phần.
Chỉ chốc lát sau đã thu thập sạch sẽ, chuẩn bị sẵn sàng để lên đường.
Thái tử cùng Thái tử phi, hai người một trước một sau đi ra ngoài.
Uất Trì Việt đi đến cửa sân, đột nhiên dừng chân lại, quay đầu đối với Thẩm Nghi Thu nói:
- Nàng đã mang theo đầy đủ đồ vật chưa? Nhớ đừng để quên cái gì.
Thẩm Nghi Thu nghe thấy hắn hỏi một câu kỳ lạ như vậy, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, cẩn thận đáp:
- Tất cả đồ vật đều có cung nhân thu dọn cẩn thận nên không để quên gì cả.
Nàng như hoà thượng sờ mãi không thấy tóc.
Hôm nay tại sao Thái tử lại quan tâm hỏi hạn đến những chuyện nhỏ nhặt không đáng nhắc tới này? Nếu có để quên thật, vậy thì sai tiểu thái giám tới lấy là được.
Uất Trì Việt nhàn nhạt "ừm" một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Xe ngựa đã chờ sẵn ở bên ngoài viện, lúc này đám người huynh đệ Thẩm gia đã biết chuyện xảy ra bên trong Thanh Hoè viện.
Thẩm đại lang ủ rũ, Thẩm nhị lang sắc mặt tái xanh, hận không thể đem cháu gái khai trừ ra khỏi dòng họ cho đỡ bực mình.
Trong lòng hắn cũng thầm mắng mẫu thân hồ đồ, đêm qua Thái tử đã đuổi hai vị vũ cơ kia ra ngoài, hắn biết mình đã tự chuốc lấy thất bại.
Nhưng không ngờ cháu gái trưởng lại làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, Thẩm lão phu nhân cũng hùa theo bọn họ làm loạn, còn khiến hắn mơ mơ màng màng làm theo ý của mấy người đó.
Còn có phụ nhân Phạm thị ngu xuẩn kia, khoe khoang miệng lưỡi khiến hắn bị Thái tử giận cá chém thớt, rơi xuống vực sâu là việc chắc chắn chả phải nghĩ nữa.
Chỉ mong Thái tử phi trong lòng Thái tử có phân lượng nặng một chút, nể tình đó mà đừng đuổi cùng giết tận bọn họ là được.
Đám người Thẩm gia mỗi người đều có một ý nghĩ riêng, đưa Thái tử và Thái tử phi tiễn ra tận bên ngoài cửa ngăn.
Nhìn xe của Thái tử thông qua ô cửa sổ từng bước từng bước đi xa dần, lúc này mới vào trong nhà, đóng cửa lại.
Đám người một nhà cứ ta trách ngươi, ngươi trách ta, ồn ào đến long trời lở đất.
Uất Trì Việt ngồi trên đệm gấm mượt mà, rèm xe ngựa dày dặn ngăn cản hết tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng lại.
Tiếng xe ngựa, tiếng người huyên náo dường như từ một nơi xa xăm nào đó truyền đến.
Cuối cùng thì hắn cũng có thể bình tâm lại mà suy nghĩ.
Vừa nãy nhất thời xúc động mà rời khỏi Thẩm gia, trên dưới triều đình rất nhanh sẽ biết Thẩm gia đã đắc tội với Đông cung.
Mặc dù hắn không coi Thái tử phi với Thẩm gia là một nhà, nhưng người khác thì lại không nghĩ như vậy.
Bọn hắn chỉ nhìn thấy cái hiện ra trước mắt, còn tốt thì sẽ nịnh nọt trước sau, còn không thì lại dẫm đạp như bùn đất dưới chân.
Nếu bây giờ trực tiếp hồi cung, Thái tử phi Thẩm Nghi Thu chắc chắn sẽ bị người ta coi thường.
Hắn vẫn đang suy nghĩ, xe ngựa đã rời khỏi cửa phường, đang muốn đi về hướng bắc.
Lúc này hắn vén màn xe lên, lệnh cho người đánh xe dừng lại.
Giờ phút này, Thẩm Nghi Thu cũng đang ở trong bóng tối suy nghĩ.
Mọi thứ hết thảy đã như nàng mong muốn, Uất Trì Việt đối với người của Thẩm gia đã căm ghét tới tận xương tủy.
Nhị bá tuy không bị vạch tội truy cứu, biếm quan xuống chức nhưng cũng sẽ không bao giờ có cơ hội được thăng chức nữa.
Nhưng mà thái độ của Uất Trì Việt đối với nàng đúng là có chút ngoài dự tính.
Hắn bây giờ lúc lạnh lúc nóng, nói đến cùng là không biết hắn đang chán ghét mà vứt bỏ hay là hắn đang thương hại nàng, có lẽ là cái nào cũng có cả.
Đang suy nghĩ miên man thì đột nhiên cỗ xe ngựa dừng lại, một tiểu thái giám đứng ngoài xe nói vọng vào:
- Khởi bẩm nương nương, Thái tử mời nương nương đi sang ngồi chung xe với Thái tử.
Thẩm Nghi Thu không hiểu tại sao, vịn vào tay cung nhân bên xe của mình đi xuống, leo lên xe của Thái tử, đối với Uất Trì Việt nói:
- Điện hạ có gì phân phó sao?
Nàng luôn là như vậy, từ trước tới nay nói chuyện luôn cẩn thận từng li từng tí lại nhã nhặn lại lễ độ, Uất Trì Việt nghe mãi cũng thành thói quen, cũng chưa từng suy nghĩ nhiều.
Nhưng hôm nay hắn mới phát hiện ra, hai vợ chồng mới cưới nào có bao giờ nói chuyện như thế? Nói chuyện như thế này đúng là chẳng khác gì cấp dưới bẩm báo sự tình với cấp trên cả!
Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc để ý đến những chuyện này.
Uất Trì Việt lấy lại tinh thần, thản nhiên như không có chuyện gì mà nói:
- Nếu ta nhớ không lầm thì hình như nhà cữu phụ của Thái tử phi là ở Gia Hội phường phía nam thành đúng không?
Thẩm Nghi Thu không biết vì sao tự nhiên hắn lại nhắc tới chuyện này nên hơi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Uất Trì Việt xưa nay đâu có quan tâm tới những việc này, đời trước làm vợ chồng hơn mười năm, chỉ sợ hắn còn chả biết nhà cữu phụ nhà nàng nằm ở huyện Trường An hay là huyện Vạn Niên nữa chứ đừng nói tới là ở phường nào.
Uất Trì Việt cũng có chút chột dạ, hắn sở dĩ biết được nhà cữu phụ của nàng ở đâu cũng là bởi vì lần trước hai huynh đệ Giả thất cùng Giả bát trong lúc báo cáo đã nói, lúc đó là đang điều tra sự tình về biểu huynh của nàng.
Việc này vô cùng ám muội nên không thể cho người khác biết được.
Thẩm Nghi Thu tuy rằng vô cùng khó hiểu nhưng cũng không biểu hiện gì trên mặt, chỉ nói:
- Điện hạ nhớ không sai, đúng là ở Gia Hội phường.
Uất Trì Việt gật đật đầu, vén rèm xe nói với đại thái giám Lai Ngộ Hỉ đang đi bên cạnh xe ngựa:
- Đi tới Gia Hội phường.
Thẩm Nghi Thu giật nảy mình:
- Điện hạ...
Uất Trì Việt nói:
- Ta đã đáp ứng cùng nàng đi về thăm nhà ba ngày nên không có chuyện bây giờ sẽ hồi cung.
Hắn nhớ rõ đời trước Thẩm Nghi Thu rất thân thiết với gia đình cữu phụ, thỉnh thoảng nàng cũng hay triệu cữu mẫu cùng biểu tỷ vào cung tâm sự.
Mãi cho đến khi cữu phụ của nàng đảm nhiệm chức quan ở bên ngoài, gia đình họ cũng phải chuyển nhà tới Giang Nam, lúc ấy mới không còn gặp lại nữa.
Nàng ở Thẩm gia phải chịu uỷ khuất, nói không chừng nếu bây giờ được gặp gia đình cữu gia, nàng cũng cảm thấy được an ủi phần nào cũng nên.
Như vậy, người bên ngoài nhìn vào cũng sẽ biết.
Người đắc tội với hắn là Thẩm gia, không liên quan gì tới Thái tử phi.
Thẩm Nghi Thu hiểu rõ, đây là Uất Trì Việt đang giúp nàng lấy lại mặt mũi.
Trong lòng nàng âm thầm thở dài, xem ra hắn đối với nàng vẫn là thương hại nhiều hơn.
Có lẽ những gì Nhị bá mẫu nói ra đã khơi dậy lòng căm phẫn của hắn.
Uất Trì Việt, người này rất giỏi bênh vực người mình.
Một khi hắn đã coi ngươi là một thành viên trong gia đình mình, hắn cũng sẽ cố gắng bảo vệ, giúp đỡ ngươi hết sức có thể.
Nàng chính xác cũng vô cùng nhớ nhung gia đình a cữu của mình nên hành lễ nói:
- Thần thiếp đa tạ ân điển của điện hạ.
Chỉ sợ là sân nhà cữu phụ nhỏ hẹp, chắc là không thể nào chứa nổi từng này người với xe ngựa.
Uất Trì Việt có chút kinh ngạc, hắn từ nhỏ đã lớn lên ở trong hoàng cung.
Cho dù có thỉnh thoảng xuất cung thì cũng toàn tới ở phủ đệ trang viên của Hoa tộc, không có chỗ nào không phải là nhà cửa khang trang, phòng ốc rộng rãi cả.
Cữu phụ Thẩm An của Thẩm Nghi Thu đang đảm nhiệm chức quan lục phẩm hộ bộ đô chi viên ngoại lang, hắn nghĩ rằng nhà cửa cũng không tới nỗi quá bần hàn đâu, nhưng chẳng ngờ tới viện trạch của hắn lại nhỏ hẹp như vậy, chỉ có gần trăm người với mấy chục con ngựa mà cũng không chứa được hết.
Hắn vuốt cằm nói:
- Là do ta suy nghĩ không chu toàn rồi.
Lại quay sang Lai Ngộ Hỉ nói:
- Chia ra một nửa nhân mã cho quay về Đông cung trước, còn lại thì theo cô tới Gia Hội phường.
Thẩm Nghi Thu không thể làm gì khác, Thái tử điện hạ không muốn sống cuộc sống an nhàn sung sướng, lại cứ muốn phải tự mình trải nghiệm cuộc sống "chật chội", chỉ sợ là hắn không chịu nổi đâu.
Nàng đành phải nói chi tiết hơn:
- Khởi bẩm điện hạ, nhà cữu phụ của thiếp chỉ có hai gian tiểu viện và bốn năm gian phòng.
E là chỉ có thể chứa được hơn mười người thôi.
Uất Trì Việt rất bất ngờ, hắng giọng một cái rồi quay sang Lai Ngộ Hỉ nói:
- Cho tất cả những người không phận sự về Đông cung, chỉ để lại bốn tên thị vệ, hai thái giám và hai cung nhân ở lại hầu hạ là được.
Lại nói với Thẩm Nghi Thu:
- Thái tử phi ngồi chung một xe ngựa với ta đi.
Xe của Thái tử với Thái tử phi cũng không nhỏ, hắn cũng lường trước nhà Thiệu gia kia cũng sẽ không có bao nhiêu chỗ để đậu xe ngựa.
Lai Ngộ Hỉ nhận lệnh, lập tức đi thu xếp các loại công việc.
Thái tử điện hạ một tí lại thay đổi muốn đi tới thành nam mà bây giờ bên dưới có rất nhiều việc, nên hắn đành phải bảo Kim Ngô vệ đi phía trước dọn dẹp đường đi, lại phải phái người ra roi thúc ngựa thật nhanh tới Thiệu phủ báo tin, để họ chuẩn bị sẵn sàng cho việc tiếp giá.
Tính từ lúc bọn họ đi ra khỏi Thẩm phủ thì lúc tới Thiệu gia cũng đã tới trưa.
Vợ chồng Thiệu gia cùng hai đứa con quỳ ở ngoài nghênh đón.
Hôm nay vốn dĩ cữu phụ Thiệu An của Thẩm Nghi Thu đang đi làm ở hộ bộ, nghe được tin tức vội vàng gấp rút trở về, ngựa cũng phải đi mượn của cấp trên vì nhà hắn vốn dĩ chỉ có một con la với một con lừa thôi.
Chiếc xe vàng của Thái tử dừng ở cổng lớn bên ngoài Thiệu gia, vợ chồng Thái tử phi đành phải đi xuống đi bộ.
Uất Trì Việt lúc nãy còn lo lắng sân nhà Thiệu gia không thể chứa được xe ngựa của mình, nhưng cuối cùng lại là lo lắng thừa thãi.
Bởi vì xe ngựa vốn chẳng đi vào được trong sân, trừ phi phá hủy cả nửa bức tường đi thì còn có thể.
Hắn đành phải phân phó người đem xe về Đông cung trước, buổi trưa ngày mai hãy lại tới.
Thiệu An hành lễ hướng về vợ chồng Thái tử, trên mặt tràn ngập vẻ áy náy:
- Do gia đình thần không biết điện hạ cùng nương nương tới đây nên không thể tiếp đón từ xa.
Nhà cửa lại chật hẹp đơn sơ, xin điện hạ cùng nương nương thứ tội.
Uất Trì Việt quét mắt liếc nhìn những bức tường thấp đơn sơ không lợp ngói, những cánh cửa nhỏ hẹp, những bức bình phong bóng loáng không có ngói lợp ở ngoài cổng và những gian nhà thấp bé kia.
Hắn thực sự cũng không thể nói ra mấy từ "khiêm tốn quá mức" được.
Mặc dù đã nghe qua trong miệng Thái tử phi, biết được phòng ốc nhà Thiệu gia chật hẹp như thế nào, nhưng cho tới tận lúc này hắn mới hiểu hai chữ "nhỏ hẹp" tuyệt đối không phải nói khoa trương, cũng chẳng phải lời nói khiêm tốn.
Hắn không thể làm gì khác hơn, đành nói:
- Là chúng ta bất ngờ muốn tới, quấy rầy mọi người rồi.
Nói xong lại quét mắt nhìn Nhạc thị cùng đôi nam nữ dưới kia, ánh mắt dừng lại trên người biểu huynh Thiệu Trạch của Thẩm Nghi Thu.
Ánh mắt của hắn loé lên, nắm chặt tay Thái tử phi nói:
- Chư vị đứng dậy đi, người thân của Nghi Thu thì cũng là người thân của ta, không cần đa lễ.
Người nhà Thiệu gia nào dám coi lời nói khách sáo của Thái tử là thật, liên tục nói không thể đảm đương nổi.
Nhưng nếu Thái tử có thể nói ra lời này, cũng là vì coi trọng Thái tử phi.
Thiệu An cùng Nhạc thị đều thở dài một hơi, vội vàng đón tiếp hai vợ chồng Thái tử phi vào bên trong.
Uất Trì Việt lại nhìn Thiệu Trạch một chút, thầm nghĩ quả nhiên người này ngày thường tướng mạo rất vạm vỡ, khuôn mặt đoan chính, khôi ngô.
Chỉ là phải cao hơn hắn chừng hai tấc, tính ra là cao lớn quá mức, khiến cho cả người trông hơi mất cân đối.
Đáng ghét nhất là người này hoàn toàn không biết tránh hiềm nghi, ánh mắt luôn nhìn về phía Thẩm Nghi Thu, khuôn mặt tràn đầy vẻ lo lắng không che giấu được.
Uất Trì Việt cũng không có cảm tình gì với người Thiệu gia, việc Thẩm Nghi Thu cùng Ninh Ngạn Chiêu nghị hôn lúc trước cũng là do Thiệu gia dẫn mối.
Nếu không phải Thẩm Nghi Thu không còn người thân nào khác, hắn cũng không muốn tới chỗ này.
Khi đi ngang qua chuồng ngựa, Uất Trì Việt lơ đãng nhìn sang, bên trong có một con la cùng một con ngựa, thế nhưng con ngựa đó lại là con ngựa tốt nhất Đại Uyển, da ngựa mịn màng bóng loáng không dính nước, thân thể béo tốt tráng kiện, hắn thuận miệng khen:
- Ngựa tốt.
Sắc mặt Thiệu An lộ ra vẻ hổ thẹn, mặt đỏ ửng:
- Này là ngựa bộc đi mượn của Quách thị lang.
Nhạc thị đứng đằng sau vội giật giật vạt áo của hắn.
Thiệu An là người hào sảng thật thà, không bị trói buộc, rất có phong thái của bậc chính nhân quân tử.
Nghĩ cái gì thì nói cái đấy, cũng không biết nói ra những chuyện này tế nhị này sẽ khiến người ta xấu hổ.
Nhà bọn họ cũng không được tính là nghèo lắm, chí ít thì vườn trạch nhà cửa vẫn là của chính mình.
Rất nhiều quan lại khác phẩm cấp cũng tựa tựa như hắn, sống ở thành Trường An còn không mua nổi cái nhà, đành phải đi thuê để ở.
Lúc này được phu nhân nhắc nhở, hắn mới phát hiện ra bản thân đã nói mấy lời khiến cháu gái mất hết thể diện, nên tranh thủ vớt vát lại:
- Xin điện hạ đừng trách, ở gần đây có một tiệm cho thuê ngựa và la, thủ tục hết sức nhanh gọn.
Vì thế nên chúng thần cũng chẳng nuôi ngựa làm gì.
Uất Trì Việt khoé miệng không nhịn được mà nhếch lên.
Đời trước hắn chỉ biết cữu phụ của Thẩm Nghi Thu là xuất thân khoa tiến sĩ, làm việc gì cũng cẩn thận chu toàn, làm quan cũng khiến cho người khác yên tâm.
Giờ mới biết tính tình của hắn là như vậy.
Nhạc thị hai tay day day huyệt thái dương, thiếu chút nữa thì ngất đi.
Thiệu An đưa Uất Trì Việt vào trong sảnh đường.
Thẩm Nghi Thu đi theo cữu mẫu, biểu tỷ tới hậu viện.
Thiệu Trạch thì phụ trách chào hỏi rồi an trí chỗ ở cho nội thị với tuỳ tùng của Đông cung.
Vừa vào bên trong nhà, Nhạc thị liền kéo tay Thẩm Nghi Thu hỏi:
- Tiểu...!Nương nương ở Đông cung sống tốt chứ? Thái tử điện hạ đối với người...
Thẩm Nghi Thu cười nói:
- Cữu mẫu đừng lo lắng, Thái tử điện hạ đối xử với cháu gái rất tốt.
Cữu mẫu đừng khách khí, cứ gọi cháu là tiểu Hoàn giống như trước đây là được.
Thiệu Vân lớn giọng nói:
- A nương, con nói người đúng là thích lo lắng linh tinh mà.
Tiểu Hoàn nhà chúng ta tốt như vậy, có ai lại không thích chứ? Người xem tiểu Hoàn mới gả đi có mấy ngày, giờ nhìn càng ngày càng đẹp hơn.
Nói xong liền đi tới kéo tay Thẩm Nghi Thu.
Nhạc thị vội vàng đẩy tay của nàng ra:
- Đừng như thế.
Không có tôn ti trên dưới gì cả.
Cho dù nàng biết cháu gái chỗ nào cũng rất tốt, nhưng gia đình của hoàng gia không thể so sánh với những gia đình khác được.
Thái tử cũng đâu thể nào đi so sánh với mấy người chồng bình thường được.
Thiệu Vân lại không khách khí chút nào, ôm lấy cánh tay của Thẩm Nghi Thu nói:
- Đông cung nhỏ hay to? Ở có vui không?
Thẩm Nghi Thu dở khóc dở cười:
- Cũng không tính là nhỏ, mấy ngày nữa mời a tỷ tới đó chơi một lần.
Tới rồi sẽ biết có vui hay không.
Thiệu Vân nói:
- Được được, chọn ngày không bằng đụng ngày, ngày mai ta sẽ đi theo muội trở về.
Nhạc thị nổi giận đùng đùng, vỗ một cái lên người nữ nhi:
- Thật uổng cho cái người làm a tỷ như ngươi, suốt ngày chỉ biết chơi.
Nương nương mới vào cung có mấy ngày, ngươi đã muốn tới làm phiền nàng.
Có cái chơi đâu mà vui, đơn giản là phòng nhiều hơn mấy gian, tường cao hơn một chút...!Khúc Giang trì, dạo hoàng cung còn chưa đủ cho ngươi chơi đâu.
Bà lại quay đầu sang Thẩm Nghi Thu nói:
- Nương nương, đừng nghe nàng nói lung tung.
Cữu mẫu chưa từng nói rõ nhưng Thẩm Nghi Thu hiểu, đây là bà đang suy nghĩ thay cho nàng, giúp nàng đỡ rước phải mấy điều tiếng, nói nàng đắc ý mà quên mất bản thân mình.
Thiệu Vân lè lưỡi:
- Ta chỉ nói đùa thôi mà.
A nương đừng có coi ta là trẻ con ba tuổi nữa.
Nhạc thị không chịu nổi ồn ào nữa, đứng dậy đẩy nàng đi ra bên ngoài:
- Đi xuống trông bếp cho ta đi, đừng ở chỗ này nói lung tung nữa.
Sau khi nữ nhi đi ra ngoài, Nhạc thị buông màn cửa xuống, nắm lấy tay của Thẩm Nghi Thu, giữa mày hiện ra vẻ lo lắng:
- Nương nương, rõ ràng là về Thẩm gia thăm người thân, sao mới ở có một đêm mà đã tới chỗ này rồi?
Thẩm Nghi Thu biết trước cữu mẫu sẽ hỏi câu này, nàng giấu chuyện không vui đi, chỉ nói chuyện tốt:
- Là cháu nhớ cữu phụ, cữu mẫu, biểu huynh với biểu tỷ nên muốn tới.
Nhạc thị thở dài một hơi, giúp nàng vén lọn tóc lòa xòa từ thái dương ra sau tai:
- A cữu với cữu mẫu của cháu cũng chả có tài năng gì, nên chả giúp đỡ được gì cho cháu.
Nhưng nếu nương nương ở trong cung phải chịu uỷ khuất, cháu cứ nói ra cho cữu mẫu biết.
Thẩm Nghi Thu cười tươi rạng rỡ:
- Cữu mẫu đừng lo lắng, tiểu Hoàn rất tốt.
Điện hạ đối với cháu cũng rất tốt.
Nhạc thị gật gật đầu:
- Nhìn thấy Thái tử điện hạ đối xử tốt với cháu như vậy, a cữu với ta cuối cùng cũng có thể yên tâm, nếu không biết ăn nói làm sao với cha mẹ của cháu...!
Nói đến đây, hốc mắt bà đỏ lên.
Từ khi việc hôn sự của hai nhà Ninh Thẩm thất bại, bà vẫn luôn hối hận vì sợ Thẩm Nghi Thu gả vào Đông cung sẽ phải chịu ủy khuất.
Vừa rồi tận mắt nhìn thấy Thái tử nói lời nhẹ nhàng, lại dắt tay của nàng trước mặt bao người, khối đá đè nặng trong lòng bà cuối cùng cũng rơi xuống.
Hai người nói chuyện một lúc thì tới thời gian dùng cơm trưa.
Thiệu gia chỉ có hai nô bộc, Nhạc thị, Thiệu Vân cùng Thiệu Trạch đều đi giúp đỡ.
Cũng may là Nhạc thị tài giỏi, chưa tới một canh giờ đã chuẩn bị xong một bữa cơm tươm tất.
Vốn dĩ người của Thiệu gia chia chính điện thành hai nửa có bức bình phong, nam nữ chia chỗ ngồi, bên trong và bên ngoài, nhưng tổng cộng chỉ có sáu người, như thế thì mỗi ghế chỉ có ba người, nên việc đó thật sự không cần thiết.
Cuối cùng Úy Trì Việt nói:
- Mọi người đều là người một nhà, nên không cần phân biệt trong ngoài, đem bình phong cất đi đi.
Sau đó mới ngồi chung tất cả vào một bàn.
Bình thường cả nhà Thiệu gia ăn uống đều ngồi vây quanh một cái bàn dài bảy thước vuông.
Ngày thường ăn đơn giản nên chỉ ngồi chiếc bàn nhỏ này, bây giờ đông người hơn, vội vã muốn chạy đi mượn nhưng cũng không kịp.
Thái tử lại không để ý chút nào, nhập gia tuỳ tục như những người trong nhà.
Chỉ chốc lát sau, hai vú già đã mang đồ dùng, rượu và thức ăn bê lên.
Thiệu An thay thái tử rót rượu:
- Điện hạ, mời người nếm thử rượu do cha thần tự tay ủ.
Uất Trì Việt bưng chén lên nhấp một ngụm.
Rượu này so với rượu Dĩnh Châu Thẩm gia chiêu đãi là không thể bằng được, nhưng hắn vẫn động viên nói:
- Rượu ngon, không nghĩ người của Thiệu gia còn có tuyệt kỹ này nữa.
Thiệu An đắc ý nói với phu nhân:
- Nàng nghe đi, Thái tử điện hạ nói rất đúng.
Về sau đừng nói ta lãng phí lương thực nữa.
Nhạc thị tỏ vẻ không tin.
Thiệu An vội vàng nói:
- Điện hạ nếm thử thịt dê nướng này đi, đây là món sở trường của thê tử nhà ta.
Dứt lời ông dùng dao cắt một miếng thịt ngon nhất ở bên trên đùi của dê, đặt vào bát của Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt nếm thử, cười nói:
- Thiệu phu nhân nướng dê rất ngon, so với rượu mà người ủ thì tốt hơn nhiều.
Tất cả mọi người đều cười ồ lên.
Uất Trì Việt chưa bao giờ thấy qua cảnh vợ chồng bình thường sống chung như thế nào, bây giờ nhìn thì cảm thấy đúng là mười phần mới mẻ.
Thiệu An trời sinh tướng mạo đoan chính, lại là xuất thân khoa tiến sĩ, cũng được cho là tài mạo song toàn.
Thế mà lại có mấy phần sợ vợ, nghĩ chắc hẳn Thiệu phu nhân kia cũng là một người khá ghê gớm.
Uống xong hai chén rượu, Thiệu An nói:
- Điện hạ, lúc còn trẻ bộc cũng đi du học khắp nơi, sau đó dừng chân ở núi Chỉ Trụ.
Vừa rồi điện hạ có nói tới mấy con đường hiểm trở nên bộc cũng có một ý tưởng này...
Ánh mắt Uất Trì Việt sáng lên:
- Xin được rửa tai lắng nghe.
Thiệu An nhúng đầu đũa vào chén rượu, vẽ sơ đồ về lộ trình đường đi lên trên bàn, vừa vẽ vừa chia sẻ suy nghĩ của mình với Uất Trì Việt.
Uất Trì Việt gật gật đầu, khi thì nhíu mày, thỉnh thoảng nói lên nghi ngờ của mình.
Thiệu An không hề khách khí mà phản bác luôn.
Về sau, hai người thậm chí còn chẳng quan tâm tới việc ăn uống nữa, liên tục đánh võ mồm tranh cãi ngay trên bàn ăn khiến cho những người còn lại ngây người mà nhìn.
Thiệu An đứng lên nói:
- Điện hạ đợi một lát, thần đã vẽ một bức tranh về núi Chỉ Trụ, để thần đi lấy ra đây cho người nhìn thử.
Uất Trì Việt cũng đứng dậy theo:
- Cô cũng sẽ đi cùng a cữu tới thư phòng.
Nói xong liền đứng dậy cúi đầu một cái với mọi người trong phòng rồi nói một câu "xin lỗi không tiếp được", sau đó nóng lòng đuổi theo.
Đợi tới khi bọn họ ra tới bên ngoài đại sảnh, Thiệu Vân không nhịn được giật giật tay áo của Thẩm Nghi Thu:
- Thái tử điện hạ này...!đúng là hơi khác so với những gì ta đã nghĩ....