Edit: Hà Thu
Lời nói vừa ra khỏi miệng trong lòng Thẩm Nghi Thu liền lạnh đi một nửa.
Đời trước, vào mấy năm cuối cùng của cuộc đời kia, nàng đã rút ra được "kinh nghiệm xương máu", đem hết mấy tín ngưỡng cao thượng của Thẩm lão phu nhân như "coi chồng là trời" vứt bỏ như giày rách hết.
Trên mặt dù có tỏ ra khiêm tốn, nhưng kì thật trong lòng lại không cho là mình kém hơn bậc nào.
Vừa nãy do tức giận không kiềm chế được, nên nhất thời không giữ được miệng, vô tình thốt ra ba chữ "Uất Trì Việt".
Thẩm Nghi Thu biết hắn luôn coi trọng quy củ.
Có một lần Hà Uyển Huệ ở trước mặt mọi người cố tỏ ra thân mật nên gọi hắn một tiếng "a huynh".
Lúc đó dù hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt lại lộ ra sự không hài lòng.
Về sau Hà Uyển Huệ cũng không bao giờ dám gọi hắn là "a huynh" ở bên ngoài nữa.
Tuy là bây giờ ở giáo trường này chỉ có hai người bọn họ, nhưng gọi thẳng tên như thế được coi là rất vô lễ.
So với một tiếng "a huynh" còn nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Thẩm Nghi Thu biết trước rằng mình sẽ bị trừng phạt, nếu không thì cũng phải nhìn cái bản mặt lạnh lùng của hắn.
Ai ngờ hắn lại ôm nàng lên, trong đôi mắt hắn, nàng thấy không những không có buồn bực hay tức giận mà hình như còn có chút cao hứng thì phải?
Thẩm Nghi Thu chỉ cảm thấy không thể hiểu nổi, đây còn là Uất Trì Việt mà nàng quen biết sao?
Uất Trì Việt cực kì ít nghe thấy tên mình qua miệng của người khác.
Người trong nhà gọi hắn là Tam lang, những người khác thì gọi hắn là bệ hạ hoặc điện hạ.
Nhất là Thẩm Nghi Thu lại vô cùng cẩn thận chặt chẽ, theo đúng khuôn phép lễ nghĩa.
Ngày thường nói chuyện với hắn luôn khiêm tốn, kính cẩn, chưa từng dám vượt qua khuôn phép tí nào.
Đương nhiên ý xa cách lạnh nhạt trong đó thì không cần nói cũng biết.
Nhất là đời này, thái độ của nàng càng giống như một khối băng cứng rắn lạnh lẽo.
Không chê vào đâu được, khiến cho người ta chẳng có chỗ nào bắt bẻ.
Nhưng mới vừa rồi một tiếng "Uất Trì Việt" kia lại giống như là một cây búa lớn nện thẳng vào tảng băng, khiến cho mặt băng nứt ra một đường nho nhỏ.
Mặc dù chỉ có một vết nứt nhỏ bé này nhưng mơ hồ cũng đã thấy được đuôi con cá đang bơi qua bơi lại.
Tuy chỉ là thoáng qua thôi nhưng cũng khiến cho người ta không khỏi cảm thấy mừng rỡ.
Hắn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt dịu dàng:
- Nàng mới gọi ta là gì?
Cuối cùng nàng cũng chẳng có can đảm dám gọi tên của hắn thêm một lần nào nữa, chỉ nói:
- Thiếp đã biết tội.
Mặt mày Uất Trì Việt khẽ cong lên:
- Ta miễn tội cho nàng.
Ánh mắt Thẩm Nghi Thu lộ ra vẻ mờ mịt.
Uất Trì Việt nói:
- Đây là lúc ta làm lễ đội mũ* thái phó đã thay ta đặt ra một cái tên riêng, nàng có thể gọi riêng ra như vậy cũng được.
* Trong văn hoá của người phương Đông xưa kia, nam nhân khi đủ 20 tuổi được tiến hành làm Quan Lễ (Lễ đội mũ trưởng thành), hay còn gọi là Nhược Quan, để xác nhận người bước vào giai đoạn trưởng thành, có trách nhiệm với xã hội.
Hắn tuy là có tên riêng, nhưng cả đời cũng chưa từng được gọi qua.
Đời trước hắn chưa từng muốn dùng tới, chẳng hiểu sao đời này lại muốn nói cho nàng biết.
Có lẽ là do ánh nắng sớm ấm áp kia chiếu vào bên trong mắt nàng khiến nó quá long lanh đẹp đẽ nên hàng mi đang run rẩy của nàng cũng giống như được dát thêm một tầng vàng kim.
Thẩm Nghi Thu không biết nên nói gì cho phải.
Nàng đã từng cùng hắn làm một đời vợ chồng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe thấy hắn nhắc tới tên riêng của mình.
Nhưng cái này cũng chẳng có gì hiếm lạ, không có người nào dám gọi thẳng tên riêng của Thái tử hoặc Hoàng đế bao giờ cả.
Người biết thực sự rất hiếm, sử sách có khi cũng chẳng ghi lại được.
Bây giờ hắn lại đem tên riêng của mình nói cho nàng biết, ý đồ thân mật không cần nói cũng biết.
Thẩm Nghi Thu cũng chẳng hiểu tại sao đời này trời xui đất khiến làm cho bọn họ đi tới bước đường ngày hôm nay, nhưng nàng cũng không thể nào lừa mình dối người được.
Uất Trì Việt đối xử với nàng có chút không bình thường.
Sự không giống bình thường này chỉ có Hà Uyển Huệ mới có thể nhận được.
Thẩm Nghi Thu chỉ muốn yên lặng trôi qua một đời, nên nói:
- Thần thiếp không dám đi quá giới hạn.
- Là ta bảo nàng gọi, làm sao gọi là đi quá giới hạn được?
Hắn có chút nhíu mày:
- Còn nàng thì sao?
Thẩm Nghi Thu mờ mịt một lúc mới hiểu ra được, hắn là đang hỏi tên riêng của nàng.
Ánh mắt nàng khẽ nhúc nhích, không chút do dự nói:
- Thiếp không có tên riêng, trưởng bối trong nhà đều gọi thiếp là Thất nương.
Uất Trì Việt có chút nửa tin nửa ngờ.
Nhưng mà nàng không chịu nói, hắn cũng không tiện hỏi lại nữa.
Chỉ tiếp tục ôm người không chịu buông, nhìn gương mặt nàng chậm rãi đỏ ửng, hắn cảm thấy trái tim mình như biến thành một đám mây, gió mới thổi một chút đã rung động muốn bay lên tận trời cao.
Ánh mắt của hắn băn khoăn dừng lại trên mặt nàng một lát, rồi lại rơi trên đôi môi của nàng.
Đôi môi căng mọng đỏ hồng hơi vểnh lên, giống như hoa tường vi nở vào buổi sáng sớm, cẩn thận thu liễm lại hương vị ngọt ngào của mình.
Nhớ tới hương vị của đôi môi kia, cơn khát khô cổ quen thuộc lại xâm chiếm lấy hắn.
Uất Trì Việt kìm lòng không đặng mà cúi đầu xuống.
Ngay vào lúc sắp chạm tới môi nàng, hắn đột nhiên lấy lại được tinh thần.
Bọn họ tới đây là để tập võ rèn luyện sức khoẻ.
Chuyện chính sự còn chưa làm, lại ở chỗ này khanh khanh ta ta, giống như kiểu ý hắn không ở trong lời.
Về sau người làm "sư phụ" như hắn làm gì còn quyền uy để mà nói nữa!
Nghĩ tới đây, hắn lập tức dừng cương trước bờ vực.
Đem nàng đặt lại trên mặt đất, vẻ mặt ngay thẳng nói:
- Làm lại nửa khắc đồng hồ đi, đừng nghĩ tới lười biếng.
Mặt Thẩm Nghi Thu lộ vẻ hoang mang.
Nhưng mà không thể nói đạo lý gì cùng Thái tử được, nàng đành phải tạo dáng đứng như lời hắn nói.
Uất Trì Việt khoanh tay đứng ở một bên nhìn chốc lát, con mắt híp lại thành một đường, bất thình lình chen chân vào đẩy chân trái của nàng ra.
Động tác của hắn nhanh như chớp, lại tới rất bất ngờ.
Thẩm Nghi Thu bị hắn làm cho loạng choạng, lúc này mất đi trọng tâm mà ngã ngửa về phía sau, suýt chút nữa là hết toáng lên.
Uất Trì Việt nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy sau lưng của nàng, giúp nàng đứng vững rồi đắc ý nói:
- Nàng xem, ta đã nói nàng đứng vẫn chưa ổn.
Thẩm Nghi Thu nghiến chặt răng hàm, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Đa tạ điện hạ chỉ giáo.
Uất Trì Việt một lần nữa giúp nàng đứng trung bình tấn lại, uốn nắn tư thế của nàng:
- Nàng có vận khí tốt đấy, gặp được một sư phụ tốt tính như ta.
Ngày xưa người dạy võ cho ta khi còn bé là Mao tướng quân, lão cũng sẽ không bởi vì ta là Thái tử mà nương tay đâu.
Nếu đứng trung bình tấn không ổn là sẽ ăn gậy ngay.
Thẩm Nghi Thu cười khan nói:
- Sư phụ nghiêm khắc mới có đệ tử giỏi.
Khó trách võ nghệ của điện hạ lại cao cường như vậy.
Uất Trì Việt cười nói:
- Thái tử phi nói rất đúng, ta cũng muốn làm "nghiêm sư gặp đồ đệ hiền".
Vừa nói vừa rút bội đao bên hông xuống, dùng vỏ đao vỗ nhẹ lên mông nàng, nghiêm mặt nói:
- Nhìn thẳng về phía trước.
Thẩm Nghi Thu vốn là một tiểu thư khuê các, nào đã từng bị đối xử như vậy bao giờ.
Mặc dù không đau nhưng lại cảm thấy mười phần xấu hổ, khuôn mặt nàng ửng hồng đỏ bừng lên:
- Điện hạ.
Uất Trì Việt không nhận người thân nói:
- Trên giáo trường không có phu quân, chỉ có sư phụ nàng.
Làm sai hoặc chống cự thì sẽ bị đánh.
Vì không muốn bị "đánh", quả nhiên Thái tử phi vực lên mười hai phần tinh thần.
Đáng tiếc đây là lần đầu tiên nàng tập võ, ngày thường lại yếu ớt vô lực nên không tránh khỏi lại "ăn thêm mấy vỏ đao".
Sau khi luyện xong trung bình tấn, Uất Trì Việt lại dạy nàng ra quyền.
Liếc mắt thấy mặt trời đã lên cao, lúc này mới đem bội đao dắt vào bên hông, khai ân nói:
- Hôm nay tới đây thôi, ngày mai lại luyện tiếp.
Thẩm Nghi Thu đã mệt mỏi tới mức hai đùi đều run rẩy, nghe xong lời này liền cảm thấy như được đại xá.
Trở lại Thừa Ân điện, nàng đi tới tịnh thất tắm rửa qua loa một phen, sau đó thay đổi áo ngủ rồi ngủ tới tận buổi trưa mới chậm rãi tỉnh dậy.
Nhớ tới chuyện lúc sáng, nàng không nhịn được mà muốn bật cười.
Mặc dù vừa mệt lại quẫn bách, nhưng lúc này trong lòng lại ngoài ý muốn trở nên nhẹ nhàng hơn.
Thẩm Nghi Thu gọi cung nhân đến hầu hạ nàng rửa mặt, lại gọi Tố Nga giúp nàng xoa xoa hai chân cho bớt đau nhức.
Sau đó mới gọi người dọn bữa trưa lên.
Dùng xong bữa trưa, nàng nghỉ ngơi trong chốc lát.
Tiếp theo lại truyền hai vị lương đệ tới uống hai chén trà, rất nhanh đã tới lúc mặt trời lặn về phía Tây.
Lúc này chợt có thái giám đến bẩm, nói Thái tử đi tới Bồng Lai cung thỉnh an hoàng hậu nương nương, bỗng nhiên bị nhiễm phong hàn.
Bây giờ người có chút phát sốt, nên sẽ ngủ lại ở Bồng Lai cung.
Hắn sợ Thái tử phi sẽ đợi mình trở về dùng bữa nên đặc biệt sai người tới truyền lời.
Thẩm Nghi Thu nghe xong liền cảm giác không đúng lắm, bèn hỏi vị thái giám kia:
- Bệnh tình của điện hạ thế nào rồi? Đã đi dược cục mời ngự y tới chẩn trị chưa?
Ánh mắt tiểu thái giám có chút né tránh:
- Hôm nay vừa đúng lúc Đào phụng ngự đang trực nên đã xem qua mạch đập của điện hạ rồi.
Nói là không có vấn đề gì nghiêm trọng cả, chỉ là nghỉ ngơi không đủ thôi.
Thẩm Nghi Thu mới không thèm tin chuyện bịa đặt này.
Uất Trì Việt vô cùng mạnh miệng, sáng sớm nay còn khăng khăng một mực nói mình không có bệnh.
Nếu bây giờ không phải đã bệnh tới mức không xuống được giường, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình đã nhiễm bệnh, càng sẽ không ở lại Bồng Lai cung.
Thẩm Nghi Thu nghĩ nghĩ, thuận nước đẩy thuyền nói:
- Đã biết.
Nàng lệnh cung nhân mở nhà kho ra lấy một gốc linh chi rồi lại sai tiểu thái giám kia mang đến cho Thái tử.
Sau khi đưa tiễn tiểu thái giám kia đi, Thẩm Nghi Thu lại tới đông hiên được sách một lát, nhưng không biết sao tâm trí lại có chút không tập trung.
Nàng lại cố đánh đàn thêm một lúc, bình thường tiếng đàn như nước chảy mây trôi, bây giờ lại ngắt quãng trì trệ.
Chính nàng còn cảm thấy vô cùng khó nghe.
Nàng choàng thêm áo lông cừu rồi đi ra ngoài hành lang.
Đưa mắt nhìn về hướng Tây, chỉ thấy ánh hoàng hôn rực rỡ phía xa xa kia đã buông xuống, khuất dạng sau sườn cung điện.
Nàng không khỏi nhớ tới đủ loại chuyện từ khi khởi tử hoàn sinh lại tới nay.
Đời trước, mọi chuyện đều đã qua, ai đúng ai sai cũng chẳng thể khẳng định.
Huống chi nợ cũ kiếp trước cũng không nên tính lên đầu Thái tử kiếp này.
Bình tĩnh mà xem xét lại thì kiếp này Uất Trì Việt dã đối xử rất tốt với nàng.
Dù không thể có qua có lại, nhưng cũng không thể đối xử với hắn quá tệ được.
Huống chi bệnh phong hàn lần này của hắn nói không chừng còn bởi vì nàng mà ra, về tình về lý thì cũng nên đi thăm nom một chút.
Thẩm Nghi Thu khe khẽ thở dài, quay đầu nói với Tố Nga:
- Gọi người đi chuẩn bị xe, tới Bồng Lai cung.
Tố Nga nãy giờ chỉ chờ câu nói này, hai mắt tự dưng sáng bừng lên:
- Vâng.
Nô tỳ đi ngay đây.
Thẩm Nghi Thu trở về phòng thay y phục ra ngoài, lại sai cung nhân chải cho nàng búi tóc tròn đơn giản, chưa kịp trang điểm phấn son đã đi ra cửa.
Nàng đây là đi thăm bệnh Thái tử, không cần ăn mặc quá lộng lẫy làm gì.
Chỉ chốc lát sau liền có thái giám tới bẩm báo, nói xe đã chuẩn bị xong.
Lúc này Uất Trì Việt đang giống như bị cả băng và lửa thay nhau hành hạ.
Hắn nằm ngửa trên giường, đắp chăn dày kín mít.
Thế nhưng sau lưng vẫn không ngừng phát ra khí lạnh, trong cổ họng lại nóng rát giống như bị lửa thiêu.
Uống cốc nước tựa hồ còn chưa vào tới bụng đã bốc hơi hầu như chẳng còn gì.
Càng là người hiếm khi sinh bệnh thì khi bệnh tới lại càng không thể ngăn cản.
Sáng sớm nay hắn đã thấy trên người có chút lạnh lẽo, nhưng cũng chẳng để trong lòng.
Vẫn đi Thái Cực cung triệu kiến mấy quốc sử tới bàn chuyện, sau đó thấy thời gian còn sớm liền nhớ tới nhiều ngày rồi chưa đi thỉnh an Trương hoàng hậu, thế là hắn cưỡi ngựa tới Bồng Lai cung.
Ai biết vừa mới ra khỏi Cam Lộ điện của hoàng hậu, mới bước xuống bậc thang liền cảm thấy trời đất quay cuồng.
Cũng may thái giám bên cạnh phản ứng mau lẹ, kịp thời đỡ lấy hắn, lại dìu hắn đi vào trong điện.
Sau đó Trương hoàng hậu liền sau người đi mời Đào phụng ngự đến chẩn mạch sắc thuốc.
Nhưng vừa mới uống chén thuốc vào bụng, mồ hôi lại không chảy ra được.
Uất Trì Việt dù lớn lên ở Cam Lộ điện, nhưng dù sao nơi đây cũng là tẩm cung của đích mẫu, sẽ có nhiều bất tiện.
Hắn liền lệnh cho thái giám đưa hắn tới Bách Phúc điện gần đó.
Hắn mơ mơ màng màng ngủ hết một canh giờ mới hồi tỉnh lại.
Xương cốt toàn thân giống như là bị ngâm qua bát nước giấm, vừa chua vừa mềm.
Nhấc thử cánh tay lên hay động đậy ngón tay một chút thôi cũng cảm thấy vô cùng đau nhức.
Chỉ lúc khi còn nhỏ hắn mới bị nhiễm phong hàn, cũng đã sớm quên cảm giác nó như thế nào rồi.
Bây giờ ngã bệnh mới phát hiện bản thân quá coi thường nó.
Nhớ tới mấy ngày trước còn nói năng hùng hồn, lúc này nghĩ lại mồm miệng bên trong lại cảm thấy có chút đắng chát.
Uất Trì Việt gọi thái giám tới hầu hạ hắn uống nửa chén nước, liền bảo người đứng đợi lệnh ở bên ngoài bình phong.
Lúc này trái phải chẳng có một ai, tới tiếng kim rơi xung quanh cũng có thể nghe được.
Hắn nghe tiếng tích tắc của đồng hồ nước, đoán chắc giờ này Thẩm Nghi Thu đang dùng bữa tối rồi.
Hắn mới lệnh thái giám tới Đông cung truyền lời, cũng không phải là muốn nàng tới đây thăm hắn.
Nàng khỏi bệnh chưa lâu, thể chất lại yếu ớt.
Nếu nàng mắc bệnh lại, hai người bọn họ chẳng phải là bệnh mãi không dứt sao.
Nhưng lúc này không có việc gì mà nằm ở trên giường, hắn lại mơ hồ chờ mong nàng sẽ tới đây.
Cho dù là đứng cách bình phong nói chuyện với hắn hai câu thôi, cũng có thể khiến những đau ốm này dịu bớt đi phần nào.
Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy giọng thái giám ở bên ngoài bình phong truyền vào:
- Khởi bẩm điện hạ...
Trong lòng Uất Trì Việt chấn động, không tự chủ được mà thò người ra, lại nghe thái giám kia nói tiếp:
- Hiền phi nương nương tới.
Uất Trì Việt vô cùng thất vọng, lại nằm về trên giường.
Từ sau lần giết gà dọa khỉ trục xuất cung nhân Dư Châu nhi ở Phi Sương điện, hắn còn chưa từng gặp lại mẹ ruột.
Hiền phi cũng mấy lần sai người đưa đồ tới Đông cung, một lần là bánh ngọt và cháo tự tay mình làm, một lần là y phục tự tay bà may...
Đây đều là những mánh khóe bà dùng để nịnh ngọt Thánh thượng, Uất Trì Việt cũng chỉ sai người nhận lấy.
Dù sao Hiền phi cũng là mẹ đẻ của hắn, ơn sinh thành cũng không thể nào dứt bỏ.
Bà đã biết sai mà lấy lòng, hắn cũng không thể nào níu lấy mấy chuyện quá khứ không buông tha được.
Uất Trì Việt nhéo nhéo mi tâm:
- Mời Hiền phi vào.
Một lát sau liền nghe thấy âm thanh ngọc bội va vào nhau kêu "leng keng" truyền tới ở bên ngoài bình phong.
Uất Trì Việt vừa mở mắt đã thấy trên bình phong vân mẫu chiếu lên hai bóng người, bên ngoài ngoại trừ mẹ đẻ hắn còn có một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy hoa cúc.
Hắn còn chưa kịp nghĩ tại sao Thẩm Nghi Thu lại đi cùng Hiền phi tới đây, hi vọng vừa bị dập tắt lại ngay lập tức bùng lên trong lòng.
Đúng lúc này, chỉ nghe giọng Hiền phi từ bên ngoài bình phong vọng vào:
- Tam lang, nhìn xem a nương mang ai tới đây?
Lời còn chưa dứt, hai người đã vòng qua bình phong đi vào.
Nữ tử trẻ tuổi đứng sau lưng Hiền phi ngẩng đầu lên, hai mày cau lại, hốc mắt đỏ lên:
- Biểu huynh làm sao mà tự nhiên lại nhiễm bệnh thế này?.