Edit: Hà Thu
Ngày hai mươi hai tháng mười hai là ngày công bố kết quả của kỳ thi khoa cử tiến sĩ.
Mới tờ mờ sáng, trong thành Trường An đã ồn ào nhộn nhịp xe ngựa, các học giả tranh nhau tiến về trường thi Lễ bộ để xem thông cáo.
Đặc biệt là những học giả phải thi kỳ này, cửa phường vừa mở đã gấp không chờ nổi mà ngay lập tức chạy tới trường thi.
Người con nhà lính, con nhà nghèo hèn, hết thảy đều mong có thể thi đỗ, sau đó thăng quan tiến chức, vào được cửa rồng.
Quả nhiên là hướng vì thất phu, mộ vì khanh tướng.
Các học viện danh gia vọng tộc cao quý trong thành, cho dù không có đệ tử đi thi, cũng sẽ phái nô bộc đi nghe ngóng tin tức.
Ninh thập nhất lang cũng không ngoại lệ, từ sớm đã phái một tên đồng bộc đi xem danh sách.
Như thường lệ, bảng vàng được dán trên bức tường phía đông nam viện của trường thi.
Lúc thư đồng của Ninh thập nhất lang tới nam viện trường thi, ở bên ngoài bức tường phía đông đã được bao bọc bởi ba bức tường người lấp kín trong ngoài.
Đến mức mà con kiến cũng chẳng đi lọt, nơi nào cũng thấy người người chen lấn xô đẩy.
Ninh thập nhất lang đặc biệt chọn một đồng bộc có vóc dáng cao lớn, thị lực hơn người tới để xem.
Nhưng đã đến đây thì ai cũng giống ai, nhà nào cũng chọn người cao ráo, bây giờ đứng cùng một chỗ, cũng chẳng ai chiếm được ưu thế hơn ai.
Cậu bé thư đồng nhà Ninh gia âm thầm lo lắng.
Bên tai là tiếng người huyên náo, những người không có tên trong danh sách bảng vàng đều đau buồn khóc than, hoặc là nổi điên lên.
Có người cười, có người tức giận chửi bới.
Có người còn điên cuồng mang ý đồ xông vào xé rách danh sách, cuối cùng bị các thủ vệ mặc thiết giáp bắt lại.
Mà người thi đỗ thì vui vẻ thư thái, khí chất điềm tĩnh, nhìn rất giống mấy vị thần tiên nhàn nhã.
Thư đồng nhà Ninh gia lờ mờ nghe thấy trong đám đông thỉnh thoảng có người nhắc đến tên "Ninh Ngạn Chiêu", "Ninh thập nhất lang", tim hắn đập nhanh thình thịch, vội vàng túm lấy một nam tử áo trắng đứng bên cạnh hỏi:
- Trong danh sách có người nào họ Ninh lang quân không?
Người nam nhân kia cũng đang đứng chen chúc với hắn, đương nhiên là chưa từng thấy qua bảng vàng.
Hắn sốt ruột nói:
- Làm sao ta biết được?
Hắn hỏi liên tiếp mấy người, ai cũng nói không biết.
Thư đồng dành phải nhẫn nại tính tình cố tiến về phía trước từng li từng tí một.
Thật vất vả mới chờ được những người phía trước xem xong rồi rời đi.
Nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng chen chân vào được vài bước.
Thư đồng nhà Ninh gia dùng sức kiễng chân lên, liếc mắt nhìn qua khe hở trong bức tường người dày đặc.
Chỉ thấy trên tường dán một bảng giấy lớn, có bốn tờ giấy màu vàng nhỏ cố định ở bốn góc, ở giữa bảng giấy ghi bốn chữ cực lớn bằng mực nhạt "Trường thi Lễ bộ".
Thư đồng cũng biết rõ tình cảnh của công tử nhà mình nên không nhìn ở phần đầu danh sách mà bắt đầu nhìn từ cuối danh sách nhìn lên.
Nhìn tới giữa bảng rồi nhưng vẫn như cũ không nhìn thấy tên họ của công tử nhà mình.
Hắn còn đang cảm thấy nghi hoặc, chợt nghe phía trước có người nói:
- Thật không thể ngờ được, đầu bảng thực sự là Ninh thập nhất...
Thư đồng cho là mình nghe lầm rồi, nửa tin nửa ngờ nhìn lại về phía đầu danh sách.
Trạng nguyên đúng là ba chữ "Ninh Ngạn Chiêu" vô cùng rõ ràng.
Hắn sững sờ chốc lát, dụi dụi con mắt, bỗng nhiên như mới tỉnh lại từ trong mộng, quay đầu chui ra phía ngoài của bức tường người.
Ninh Ngạn Chiêu đang ở trong thư phòng vẽ tranh, đang định tiến lên chấm mực thì bỗng nhiên thư đồng chạy ùa vào phòng nhanh như một cơn gió.
Ninh thập nhất khẽ nhíu mày lại.
Vị thư đồng kia cũng không quan tâm gì cả, nhấc tay áo lau mồ hôi trên mặt, thở không ra hơi nói:
- Tiểu...!Tiểu lang quân...!Chúc...!Chúc mừng tiểu lang quân...!Cao...!Cao trung trạng...!Trạng nguyên!
Ninh Ngạn Chiêu khẽ giật mình, cây bút trong tay khựng lại, trên mặt giấy lan tràn mấy giọt mực.
Thư đồng nhìn lướt qua, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối.
Một bức tranh núi đá xương bồ vô cùng đẹp, thế mà lại bị phá hủy bởi nét vẽ cuối cùng.
Ninh thập nhất lại ngẩn người, đem bút trong tay đặt xuống, đứng dậy nhấc vạt áo bào lên, khuôn mặt ngày thường luôn trưng ra vẻ lạnh nhạt, lúc này cũng hiện ra mấy phần vui mừng hiếm hoi:
- Ta đi báo với tổ phụ!
Bên trong Thừa Ân điện, Thái tử và Thái tử phi đang ngồi đối diện nhau dùng bữa sáng.
Uất Trì Việt cầm trong tay đôi đũa bạc mạ vàng, gắp một viên anh đào Tất La tới để trong bát của Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu cúi thấp người nói lời cảm tạ, ăn một miếng rồi lại một miếng nhỏ, có chút lơ đễnh không tập trung.
Ánh mắt Uất Trì Việt khẽ nhúc nhích.
Dáng vẻ không tập trung này của nàng đã xuất hiện mấy ngày hôm nay rồi, sáng sớm nay lúc ở giáo trường học cưỡi ngựa nàng cũng chẳng mấy chú tâm.
Dù nàng đã cật lực che giấu, nhưng Thái tử ngày bây giờ đã khác xưa rồi, làm sao không nhận ra được nàng đang lo lắng về điều gì chứ.
Thê tử của hắn nhớ nhung nam tử khác, trong lòng hắn vô cùng đắng chát.
Thế nhưng hắn cũng chẳng có quyền gì để nói, vì dù sao thì Thẩm Nghi Thu cũng không biết gì về chuyện đời trước.
Một đời này, chính là hắn chia rẽ nhân duyên của nàng với Ninh thập nhất.
Uất Trì Việt lập tức cảm thấy không còn khẩu vị gì để ăn nữa.
Hắn buông đũa bạc xuống, nhìn qua cái miệng nhỏ đang uống sữa đặc của Thẩm Nghi Thu.
Thẩm Nghi Thu lấy lại tinh thần:
- Điện hạ có muốn ăn thêm chút hoa quả không?
Uất Trì Việt lắc đầu:
- Ta ăn no rồi, nàng ăn nhiều thêm chút đi.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Thiếp cũng ăn no rồi.
Nói xong liền lệnh cho cung nhân dọn bàn ăn, thay đổi thành bàn uống trà.
Uất Trì Việt nhìn thoáng qua bên ngoài rèm che.
Mấy hôm nay thời tiết đã ấm áp hơn, mấy ngày liền rồi không thấy tuyết rơi nữa.
Tuyết đọng trên mái nhà cũng lặng lẽ tan đi, tích tụ đến đầu mái hiên rồi rơi từng giọt xuống.
Uất Trì Việt cúi đầu nhấp một ngụm trà, giống như lơ đãng nói:
- Bây giờ ta mới nhớ ra, hôm nay là ngày công bố kết quả kì thi yết bảng khoa tiến sĩ.
Thẩm Nghi Thu không nghĩ rằng hắn sẽ đem chuyện này nói ra, nhất thời không biết nói gì, chỉ gật gật đầu:
- Thời gian trôi qua nhanh thật.
Uất Trì Việt mấp máy môi, nhưng cũng không nói thêm gì.
Cho dù hắn không nói, nhưng tin tức Ninh thập nhất đỗ trạng nguyên cũng chẳng tới nửa ngày là truyền khắp thành Trường An thôi.
Đương nhiên cũng sẽ truyền tới Thừa Ân điện, tự nhiên nàng cũng sẽ biết.
Hắn đứng lên nói:
- Hôm nay ta phải đi tới Bồng Lai cung một chuyến, bữa tối không cần chờ ta.
Thẩm Nghi Thu đứng dậy tiễn hắn ra ngoài điện.
Tiếp nhận lấy áo lông chồn từ trong tay nội thị rồi khoác lên cho hắn, sau đó tỉ mỉ thắt dây lại.
Xong xuôi đang muốn buông tay ra thì bỗng nhiên hai tay lại bị giữ chặt.
Uất Trì Việt bất giác dùng thêm sức.
Thẩm Nghi Thu bị đau, lông mày cau lại, giương mắt nhìn hắn:
- Điện hạ?
Thái tử cúi đầu nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo lạnh nhạt của nàng, trong lòng phảng phất như bị kim châm.
Hắn vội vàng thu tay lại, quay người nhanh chóng bước xuống bậc thang.
Buổi trưa, tin tức Ninh Ngạn Chiêu đoạt hạng nhất khoa thi tiến sĩ liền truyền tới Thừa Ân điện.
Chuyện Thái tử phi đã từng nghị thân cùng công tử nhà Ninh gia thập nhất lang cũng không tính là chuyện gì bí mật, đám người trong Đông cung ai ai cũng đều biết.
Bây giờ câu chuyện sĩ tử đỗ hạng nhất khoa thi tiến sĩ đã trở thành chủ đề bàn tán của toàn bộ người dân trong thành.
Nhất là Ninh thập nhất lang vẫn còn rất trẻ mà đã có triển vọng như vậy, lại tài mạo song toàn, càng khiến cho người ta chú ý.
Nhóm cung nhân ở trước mặt Thái tử phi cũng không dám nhiều lời, chỉ dám ở trong âm thầm mà nghị luận một hai câu.
Thẩm Nghi Thu vừa dùng xong bữa trưa, lúc này nằm nghỉ ngơi tại tẩm điện.
Đang trong lúc nửa tỉnh nửa mê thì chợt nghe thấy ngoài cửa sổ có người nói khẽ:
- Nghe nói vị tiểu lang quân nhà Ninh gia kia mới vừa đến tuổi nhược quán, chẳng những thông thạo văn chương, dung mạo còn anh tuấn phi phàm...
Người còn lại nói:
- Ây da, chưa chi những nhà danh gia vọng tộc giàu có kia đã chờ ở dưới bảng vàng để bắt con rể quý rồi.
Sợ là không phải tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán thì cũng thi nhau diễn tuồng nhận thân thích...
Người lúc đầu tiếp:
- Vậy cũng chưa chắc..
Dù sao tình hình của Ninh gia bây giờ...
Nàng nhớ rõ đời trước mãi tới khi nàng chết, việc hôn nhân của Ninh thập nhất vẫn còn chưa được định ra.
Tuy hắn được Uất Trì Việt coi trọng, nhưng dù sao hoàn cảnh gia tộc hắn cũng khá khó xử, nên chắc việc hôn sự cũng có chút lênh đênh lận đận.
Chỉ mong sao đời này hắn có thể tìm được mối lương duyên thích hợp.
Cung nhân đầu tiên lại nói:
- Đến Khúc Giang Yến mùa xuân, nhất định Ninh thập nhất lang đã trở thành thám hoa rồi.
Đáng tiếc là chúng ta không có cách nào nhìn được...
Cơn buồn ngủ của Thẩm Nghi Thu dần dần ập tới, câu nói tiếp theo nàng không nghe thấy nữa.
Sau khi công bố kết quả kì thi yết bảng khoa tiến sĩ được mười ngày, Thánh thượng từ Hoa Thanh cung trở về Trường An để triệu kiến tân thủ khoa tiến sĩ tới tới điện Lân Đức ở Bồng Lai cung thiết yến ban thưởng.
Thái tử phụng mệnh giám quốc, đương nhiên cũng phải tham dự.
Hôm triệu kiến ấy, Uất Trì Việt ngồi ở phía bên phải của Hoàng đế, còn các tân học sĩ nối đuôi nhau đi vào dưới sự dẫn dắt của quan viên Lễ bộ.
Đi đầu tất nhiên là trạng nguyên Ninh Ngạn Chiêu.
Ninh thập nhất lang cũng mặc y phục màu trắng thuần giống như mọi người, thế nhưng mỗi lúc dơ tay nhấc chân lại có phong thái vô cùng hiên ngang lỗi lạc, ngọc thụ lâm phong.
Dù hắn tao nhã ổn trọng vững vàng hơn những người cùng trăng lứa, nhưng trên người vẫn không giấu được khí chất kiêu ngạo cùng sắc bén của tuổi thiếu niên.
Một khi đã vào được cửa rồng thì vô cùng hăng hái, giống như bảo kiếm mới xuất ra khỏi vỏ, khí thế bừng bừng, rực rỡ nổi bật.
Còn lại ba mươi mốt tiến sĩ khác, dù cũng là học giả đứng đầu, trong đó không thiếu các vương tôn công tử, con cái của các gia đình quý tộc, nhưng so sánh với hắn thì lại vô cùng nhạt nhòa, ảm đảm.
Hoàng đế đối với Ninh gia vẫn còn khúc mắc, cũng vô cùng bất mãn với vị trí trạng nguyên mà Thái tử nhất mực đề cử.
Lúc này trông thấy tiểu công tử nhà Ninh gia, trong lòng liền cảm thấy ngũ vị tạp trần.
Nhà Ninh gia quả thực toàn những người tài đức vẹn toàn.
Ninh lão thượng thư năm đó cũng là trạng nguyên khoa tiến sĩ, chỉ tiếc rằng ông ta quá mức khôn khéo, vọng tưởng mọi việc lúc nào cũng thuận lợi, cuối cùng biến khéo thành vụng, nhận lấy thất bại.
Nhưng mà thực ra Ninh gia cũng không thể coi là cùng đảng với Lương vương được.
Dù sao cũng đã trả giá hết hai đời rồi, bây giờ Thái tử muốn dùng cháu của ông ta, vậy thì theo ý của hắn đi.
Năm đó, có một nửa những gia đình danh gia vọng tộc trong kinh thành đều bị liên lụy vào vụ án của Lương vương.
Nếu như thực sự muốn tính toán, thì chỉ sợ bây giờ trong triều toàn là hàn sĩ*.
* Người trí thức nghèo thời xưa.
Hoàng đế không khỏi liếc nhìn thái tử một cái.
Không thể không nói, ánh mắt tuyển sĩ của đứa con trai này của ông quả thực không tệ.
Ninh Ngạn Chiêu đi đầu dẫn các tân học sĩ tiến vào trong điện, lần lượt hành lễ với Hoàng đế và Thái tử.
Hoàng đế nhìn mọi người một lượt nói:
- Các ngươi đều là những bậc anh tài của đất nước, lấy văn chương biểu đạt, nghĩ cách đền đáp triều đình.
Phải chăm chỉ học tập vừa giúp vua vừa giúp dân, vì xã tắc vạn dân mà cố gắng.
Ninh thập nhất và những người khác cung kính bái tạ:
- Xin tuân theo chỉ dụ của bệ hạ.
Hoàng đế lại nói thêm mấy câu động viên, sau đó phân phó thái giám bày tiệc trong điện.
Văn anh hội tụ, trong buổi tiệc đương nhiên phải uống rượu làm thơ, múa bút vẩy mực.
Ninh thập nhất tài tình nhạy bén, những người khác còn chưa viết xong một câu, hắn đã làm xong ba câu.
Tuy là đối ứng với nhau, nhưng những câu hay lại được lặp đi lặp lại, vô cùng hòa hợp vui vẻ.
Hoàng đế cầm lấy quyển thơ của Ninh Ngạn Chiêu, vuốt râu gật đầu:
- Khá lắm.
"Lạc nguyệt ngậm tiên đậu, sơ hà phật vũ y".
Hay, hay, rất hay.
Vừa đọc vừa liên tục khen sáu lần chữ hay.
Các quan lại trong triều đều biết tân khoa trạng nguyên này tuy còn trẻ nhưng lại vô cùng thông minh, sáng suốt.
Biết kim thượng ưa "cầu tiên vấn đạo" nên làm thơ thuận theo ý ông, quả nhiên long nhan cực kì vui sướng.
Đời trước Uất Trì Việt cùng Ninh thập nhất lang làm quân thần nhiều năm, nên cũng chẳng thấy lạ.
Tuy nhìn Ninh Ngạn Chiêu vẻ bề ngoài có chút lạnh lùng, nhưng kỳ thực cũng không phải là cậy giỏi mà khinh người.
Có lẽ là do nhiều năm qua tổ phụ không được vui vẻ, nên cũng khiến tính tình của hắn trở nên khô khan.
Trong lòng hoàng đế cực kì vui mừng, liền ban lệnh thưởng.
Gấm màu, tơ lụa, vàng bạc, ban thêm cả một thất ngựa tốt và hai vị mỹ nhân.
Ninh thập nhất lang lĩnh thưởng tạ ơn.
Hoàng đế lại hỏi:
- Trời ban hiền tài, là may mắn của xã tắc.
Gấm lụa, ngựa tốt cũng không đủ để thể hiện sự yêu quý đối với tài năng của ngươi.
Thập nhất lang, ngươi có muốn gì nữa không?
Quần thần hai mặt nhìn nhau, hay cả Uất Trì Việt cũng cảm thấy kinh ngạc.
Xem ra bài thơ mà Ninh Ngạn Chiêu làm rất hợp thánh ý.
Ninh thập nhất lang lọt được vào mắt xanh của hoàng đế nhưng trên mặt vẫn không hề biểu hiện một chút kiêu căng nào, không tự ti không kiêu ngạo mà hạ bái tạ ơn:
- Thần chỉ là một kẻ thô kệch, tài năng kém cỏi.
Bệ hạ không chê đã khiến thần mừng rỡ không thôi rồi, không dám cầu thưởng gì thêm.
Hoàng đế thấy bộ dạng khiêm tốn lễ độ của hắn, càng cảm thấy hài lòng hơn, hiền lành cười nói:
- Hôm nay trẫm cao hứng, ngươi không cần lo lắng.
Muốn gì cứ nói ra.
Hoàng đế khăng khăng muốn ban thưởng, nếu từ chối lần nữa thì chính là bất kính.
Nhưng bây giờ nên nói muốn ban thưởng cái gì, quả thực cũng phải cẩn trọng.
Hoàng đế nói là bạn thưởng, nhưng thực chất cũng giống như một kỳ thi khảo sát.
Tất cả đám người trong điện đều đổ dồn ánh mắt vào Ninh thập nhất, chờ xem vị tân trạng nguyên này sẽ trả lời câu hỏi của đề thi như thế nào.
Ninh thập nhất lang trầm ngâm chốc lát, nhìn thoáng qua Thái tử đang ngồi ở trên cao, rồi nói với Hoàng đế:
- Đa tạ bệ hạ đã yêu thích.
Thần nghe nói thái tử điện hạ có bút tích thực của tác phẩm "Lan Đình Tự" của Vương Hữu Quân, nếu có vinh hạnh được xem qua nó, thần có chết cũng không hối tiếc.
Trong lòng mọi người đều âm thầm tán thưởng, đề nghị xin phần thưởng này quả thực rất khôn khéo, vừa giữ được thể diện cho Hoàng đế, lại thể hiện được bản thân là một người coi trọng văn chương, vừa có thể mượn cơ hội để làm quen với Thái tử.
Hoàng đế cười to nói:
- Không hổ là người coi trọng chữ nghĩa, phần thưởng yêu thích cũng tao nhã khí khái như vậy.
Nói rồi ông chuyển hướng sang Thái tử:
- Tam lang, con không ngại giúp hắn hoàn thành nguyện vọng chứ?
Uất Trì Việt trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua Ninh thập nhất, hướng hoàng đế hành lễ nói:
- Khởi bẩm thánh nhân, "Lan Đình Tự" đã đổi chủ rồi.
Nhi tử cần phải hỏi chủ mới của nó một chút, sau đó mới có thể cho Ninh công tử một câu trả lời chính xác được.
Lời vừa nói ra, trong điện liền xôn xao..