Benedict hít sâu một hơi, đè lại giáo sư Febermann đang kích động: "Hắn làm được?"
Febermann gật đầu, đôi tay giơ lên múa may, muốn phát tiết ra cảm xúc phức tạp nào đó: "Đúng vậy! Tuy rằng tôi không biết hắn làm thế nào! Thấy quỷ, hắn quả thực đã làm được!"
Hắn ném tay Benedict ra, một lần nữa bò đến trước máy tính, dừng video theo dõi ở hình ảnh pháo hoa sáng lạn đầy đất, lưu lại ảnh ngược hoàn mỹ trên đồng tử hắn, đó là cảnh tượng kỳ diệu chỉ có bộ não con người mới có khả năng tưởng tượng ra.
Diệp Tố đã nhìn thấy khoa học kỹ thuật càng thêm vĩ đại, đối mặt cảnh tượng này cũng chỉ vui sướng kích động mà thôi, nhưng đối với vị giáo sư Febermann đã nghiên cứu nguyên tố ký sinh thời gian dài như vậy, mà chỉ có thể càng thêm hiểu biết tính chất của nguyên tố ký sinh chứ không có tiến triển thực chất nào, một màn trước mắt này đến quá nhanh không kịp trở tay, không thể nghi ngờ như tiếp cận với thần tích, là thần tích do một người Trung Quốc chưa tới hai mươi tuổi đầu tạo ra.
Febermann dưới kích động bỗng vô cớ sinh ra tang thương của tuổi già liệt sĩ.
"Có biện pháp phục chế quá trình thực nghiệm của hắn không?" Benedict hỏi, hắn cũng không muốn để Diệp Tố chiếm giữ địa vị quá mức quan trọng, nếu không hắn sẽ gặp phải một nan đề nghẹn họng lớn, khiến hắn không thể thống khoái hành động.
Febermann lắc đầu bất đắc dĩ: "Tôi ngay cả nguyên nhân cùng quá trình thực nghiệm của hắn đều không hiểu, làm sao có thể phục chế? Huống chi, xem tình huống, thực nghiệm của hắn còn chưa thành công, nguyên tố ký sinh bị phá hư quá nghiêm trọng, muốn cải tiến sợ cũng chỉ có cách để hắn tiếp tục nghiên cứu."
Benedict híp mắt, trầm mặc trong chốc lát, mới nói: "Tôi đã hiểu.
Chuyện này, ngài tạm thời bảo mật."
Febermann cười khổ một tiếng: "Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, tôi nói ra cũng không có ai tin tưởng."
Benedict im lặng rời khỏi phòng điều khiển, xoay một cái, lại đi tới phòng Diệp Tố.
Hắn đứng ở cửa trầm mặc nhìn chằm chằm bên trong, phảng phất như muốn xuyên qua cánh cửa kia, xuyên qua thân thể Diệp Tố, nhìn rõ ràng xem, Diệp Tố đến tột cùng là ai.
Mặc kệ Diệp Tố là ai, chỉ bằng đầu óc của hắn, đã có thể chiếm được địa vị tôn quý ở thế giới này.
Sinh tử cùng tự do của hắn cũng không phải một cái đội trưởng như Benedict có thể quyết định được.
Benedict có thể khẳng định, Tiếu Thừa tuyệt đối đã gửi tin về Diệp Tố ra ngoài, chưa đề cập tới một đám quý ông quý bà phái chủ hòa giơ cao ngọn cờ đạo đức "nhân từ chính nghĩa", chỉ quốc gia Diệp Tố thôi đã không thể chịu đựng việc một nhà hóa học kiệt xuất nước mình bị cầm tù ở chỗ này, Trung Quốc cũng có đủ lý do cùng lập trường để bắt bọn họ thả Diệp Tố.
Một Diệp Tố, có thể gia tăng thực lực nhiều hơn thiên quân vạn mã.
Benedict hơi suy tư, liền bẩm báo lên phía trên chuyện này.
Cục diện hiện tại, phân lượng của hắn đã không đủ.
Hắn không biết, trong phòng bên cạnh, Tiếu Thừa cũng chìm vào trầm tư.
Vũ lực của Diệp Tố khiến Tiếu Thừa kinh ngạc đồng thời khiến hắn khó có thể tín nhiệm.
Nghiên cứu hóa học của Diệp Tố, Tiếu Thừa đã từng lặng lẽ quan sát qua, hắn tuy không phải nhà nghiên cứu hóa học chuyên nghiệp, nhưng nếu đã được phái tới nằm vùng, tất nhiên phải hiểu biết rõ ràng phương diện tương quan, vài lần trong phòng thí nghiệm của Diệp Tố, hắn liền bất động thanh sắc mà quan sát tình huống các dụng cụ, rất nhiều số liệu Diệp Tố chưa thanh lọc đã lọt vào mắt Tiếu Thừa.
Nếu không, cho dù hắn có lộ ra một chút chân tướng cho Diệp Tố, cũng không tới mức mạo hiểm chế tạo sự kiện một lần tập kích.
Đáng tiếc, cũng vì hắn không đủ chuyên nghiệp, chỉ có thể nhìn ra thực nghiệm của Diệp Tố có tiến triển, cũng biết thành quả này thực kinh người, nhưng lại không nhìn ra tiến triển này kinh người tới mức nào, không đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của Diệp Tố với người bên ngoài.
Mà hiện tại, Tiếu Thừa nhớ tới màn Diệp Tố giao thủ cùng đám bộ đội đặc chủng kia, khiến hắn cảm thấy bất an chợt tới.
Kỳ thật, khi đó Diệp Tố cũng không biểu hiện ra lực lượng kinh hãi thế tục, rất nhiều công kích đều khiến người ta không đau không ngứa, nhưng mà, hắn vẫn dựa vào năng lực bản thân mà ngăn cản tám người vạm vỡ, điều này so với kinh thiên động địa còn khiến người ta kinh sợ hơn.
Tiếu Thừa cau mày, sầu lo nhìn chằm chằm mặt đất, sợ mình sẽ mang đến chuyển biến xấu cho thế cục hiện tại.
Benedict cuối cùng vẫn mở ra cửa phòng Diệp Tố.
Diệp Tố đang nằm trên giường dây thép, đôi tay bởi vì nguyên nhân bị còng, tư thế ngủ có chút kỳ quái, nghe được tiếng mở cửa, hắn quay đầu thấy, mới gian nan bò dậy.
Benedict thấy hắn dạng này, đi qua mở ra còng tay.
Diệp Tố hoạt động cổ tay, khó hiểu mà nhìn chằm chằm Benedict.
Benedict cười cười, hiện tại hắn vẫn muốn nỗ lực một chút để kéo Diệp Tố về trận doanh bên mình.
Hắn ngồi bên cạnh Diệp Tố, sắp xếp từ ngữ một lát, tận tình khuyên bảo: "Diệp Tố, nói thật với cậu, quyết định chinh chiến với văn minh ngoại hệ của chúng tôi đã thông qua hội nghị quốc tế, vô luận những người khác nháo thế nào, cũng chỉ tạo ra chút phiền toái nhỏ mà thôi, chúng tôi không thể từ bỏ.
Hơn nữa, nghiên cứu vũ khí cũng đang hừng hực tiến hành, đây là xu thế tất yếu, tôi không có khả năng nghịch chuyển."
Benedict thở dài tiếp tục nói: "Tôi biết suy nghĩ của cậu, cậu là người nhân từ lương thiện.
Nhưng tại sao cậu không suy nghĩ vì nhân loại chúng ta một chút? Tài nguyên địa cầu cạn kiệt, chúng tôi càng rõ ràng hơn các cậu, thế nên cũng càng sốt ruột hơn.
Tôi biết cậu là một thiên tài, nghiên cứu của cậu có trợ giúp rất lớn với chúng tôi.
Nhưng mà, cho dù không có nghiên cứu của cậu, chúng tôi vẫn sẽ tiến hành chinh chiến, đến lúc đó, có lẽ bởi vì không có đủ trinh sát cùng phản trinh sát mà gây ra thương vong thảm trọng cho nhân loại chúng ta."
Diệp Tố đột nhiên quay đầu, gần như phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Benedict.
Benedict bất đắc dĩ nhún vai: "Đây cũng không phải vấn đề tôi có thể quyết định, đây là quyết định của hơn một nửa số người có tư cách quản lý một quốc gia đưa ra.
Chúng tôi ngoại trừ hoàn thành tốt nhiệm vụ, không có biện pháp khác.
Cậu không giúp chúng tôi, chúng tôi cũng vẫn phải tiếp tục.
Cậu giúp chúng tôi, sẽ khiến vô số người tránh được tử vong.
Nếu cậu thật sự thiện lương, cậu nên cẩn thận ngẫm lại, rốt cuộc lựa chọn nào mới là chính xác.
Đôi mắt con người đen trắng rõ ràng, nhưng nhân tâm nhân tính thì tuyệt đối không phải."
Benedict nói xong, liền rời khỏi phòng Diệp Tố, để lại hắn một mình suy nghĩ sâu xa.
Diệp Tố vô luận đối mặt Tiếu Thừa hay Benedict, đều vẫn quá non nớt, trên mặt tâm lý càng lâm vào hoàn cảnh xấu hơn.
Mà hắn chưa bao giờ tiếp xúc với chính trị, không thể kiên định lập trường như bọn họ.
Phải nói, Benedict khiến lòng Diệp Tố dao động rất lớn.
Nếu nhất định phải đi chinh chiến, cũng chỉ có thể khiến phe mình tổn thất ít hơn một chút.
Diệp Tố mệt mỏi nằm xuống, bỗng nhiên một thanh âm leng keng khiến hắn chú ý, hắn vừa nhìn, là một đồng tiền xu rớt ra từ túi hắn, lăn trên mặt đất một vòng.
Diệp Tố lập tức nhặt lên, lại nhớ tới lời Tiếu Thừa nói khi đưa đồng tiền xu này cho hắn — "Đây là lựa chọn của cậu."
Diệp Tố vuốt ve hoa văn tinh tế trên hai mặt đồng xu, trong lòng nghĩ, có lẽ hắn nên hỏi Hàn Nghiệp một chút.
Hàn Nghiệp......!Diệp Tố nghĩ đến hắn, lại càng thêm ảm đạm.
Cũng không biết thế giới Tinh tế ra sao.
Diệp Tố lại lần nữa nằm lên giường, muốn để bản thân ngủ, nhưng sự tình như tổ ong chồng chất hai bên khiến hắn rất khó an tĩnh ngủ, đặc biệt hiện tại đổi phòng, có chút lạnh, hoàn cảnh không tốt, giường cũng không thoải mái, Diệp Tố lăn qua lộn lại thật lâu mới có chút buồn ngủ.
Nhưng trước khi tiến vào giấc ngủ, lại nghĩ tới không biết nên đối mặt Hàn Nghiệp thế nào, liền giật mình bừng tỉnh.
Diệp Tố ngồi trên giường, những suy nghĩ trước khi hôn mê ở thế giới Tinh tế bỗng xuất hiện, quyết định hắn đưa ra khiến hắn có chút hối hận, có chút sợ hãi, nhưng hắn cũng nên nhận rõ thế giới kia.
Kỳ thật, bản thân Diệp Tố cũng nghĩ tới, nếu mình chỉ là một người tầm thường vô vi ở thế giới hiện thực, có lẽ sẽ đem trọng tâm đặt ở thế giới Tinh tế, thậm chỉ tổ kiến một gia đình ở nơi đó cũng không phải không thể.
Nhưng sự kiện phát sinh gần đây, chính xác như lời Benedict nói: Cậu không hề tầm thường.
Đôi tay Diệp Tố che mắt, hắn cảm thấy rất khổ sở.
Bầu trời Nam Cực không phân biệt ngày đêm, màn trời một mảnh đen nhánh.
Căn cứ chôn sâu dưới băng, trong đó chưa đựng từng ánh mắt cơ trí mang hy vọng khám phá, tìm được ánh sáng cho nhân loại.
Mà trong mắt Diệp Tố, lại tràn ngập bi thương cùng trầm trọng, ngang qua hai vũ trụ, gánh nặng hai cuộc đời.
Khi hắn mở to mắt ở thế giới Tinh tế, mang theo sự bi thương này như bóng với hình.
Hàn Nghiệp dường như là thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt Diệp Tố, có lẽ hắn chưa từng rời đi.
"Cậu tỉnh." Hàn Nghiệp nói thực nhẹ, ngữ khí cũng thực ổn, nhưng Diệp Tố lại nghe thấy lo lắng trong đó, khiến tâm tình hắn không khỏi phức tạp.
Hàn Nghiệp im lặng, thấy Diệp Tố chậm chạp không đáp lại, ánh mắt rũ xuống một lát, mang theo xin lỗi nói: "Xin lỗi, tôi không đúng lúc trở về."
Diệp Tố theo bản năng lắc lắc đầu, cảm giác có lực cản, mới phát hiện hóa ra mình đang ngâm trong khoang dịch dinh dưỡng.
Hàn Nghiệp vội vàng nâng hắn dậy, tháo ống thở, cầm khăn lông ướt lau khô dịch dinh dưỡng còn sót trên mặt Diệp Tố.
"Anh cũng có việc anh phải làm." Diệp Tố tùy ý để Hàn Nghiệp lau, cuối cùng vẫn không nhịn được, nói, "Kỳ thật tôi cảm thấy một mình tôi cũng có thể nhịn qua được, nhưng cảm xúc lần này có chút không ổn.
Lần sau, tôi có thể..."
Hàn Nghiệp hơi dừng một chút, nghe Diệp Tố tỏ vẻ mạnh mẽ, vọng lại bên tai lại là một tiếng "Hàn Nghiệp đâu" trước khi hắn vào phòng trọng lực.
Ánh mắt Hàn Nghiệp trở nên ảm đạm, càng thêm áy náy với Diệp Tố.
"Cậu gặp phải nan đề gì sao?" Cuối cùng, Hàn Nghiệp cũng chỉ hỏi như vậy.
Diệp Tố há miệng thở dốc, rồi lại không biết nên mở lời thế nào.
Ban đầu định hỏi Hàn Nghiệp một chút, cũng thực sự gặp được Hàn Nghiệp, cảm nhận được cảm xúc lung tung rối loạn của mình, hắn lại không muốn hỏi.
Hắn không thể càng thêm ỷ lại Hàn Nghiệp, hắn vẫn nên học cách tự mình xử lý chuyện của mình, dù sao trong thế giới hiện lực, vĩnh viễn sẽ không có Hàn Nghiệp.
Diệp Tố muốn nói lại thôi khiến Hàn Nghiệp không biết nên xử lý thế nào.
Hắn không thể chỉ nhìn đến một mình mình.
Hàn Nghiệp rõ ràng, Diệp Tố cũng đột nhiên hiểu rõ.
Diệp Tố phảng phất như bừng tỉnh, bỗng nhiên cảm nhận được thay đổi của mình.
Từ khi bắt đầu tiến hành áp bức trọng lực, hắn như bị trói bởi một đôi mắt, không đúng, so sánh này không đúng.
Khóe mắt hắn bị che lại, vẫn có thể nhìn được, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Hàn Nghiệp.
Sự yêu thích mờ mịt của hắn đối với Hàn Nghiệp bị phóng tới trước mặt hắn, khiến hắn như một con lừa ngây thơ, bị người thả trước mắt một khối thịt mỹ vị, sau đó không biết mệt mỏi, không màng những thứ khác mà chạy vội tới, không ngừng chạy vội, cho dù mệt chết cũng không oán hận, bởi vì phía trước luôn luôn có thứ hắn khát cầu.
Phía trước có Hàn Nghiệp.
Nhưng hắn không phải con lừa, hắn là một con người.
Lý trí của hắn sẽ suy xét đến thống khổ, suy xét tới thế giới hiện thực, suy xét đến đủ loại khó khăn khi tới bên Hàn Nghiệp, suy xét thấy không có khả năng.
Giống như có người tước đoạt đi tính do dự lo lắng trước sau của hắn, bắt hắn quyết đoán, bắt hắn kiên cường.
Nhưng mà Diệp Tố biết rõ, mình trước nay chưa từng là người quyết đoán.
"Anh đã làm gì tôi?" Diệp Tố ngẩng đầu run rẩy hỏi.