Diệp Tố vừa cúi đầu liền thấy, quần áo mình hỗn độn không chịu được, trên cổ tay còn có vệt đỏ, chăn đơn bị kéo đến rối tung, quả thực rất khó coi.
"Các cậu làm gì tôi vậy?" Diệp Tố hoảng sợ.
Kỷ Gia Duyệt mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm Diệp Tố: "Chẳng làm gì cả, chỉ gọi cậu dậy mà thôi, thời gian gọi cũng không lâu, chỉ có sáu tiếng đồng hồ mà thôi."
"Tại sao cậu không dứt khoát ngủ đến kiếp sau luôn đi!" La Thành bốc hỏa, Trương Diêu Phong giữ hắn lại mới ngăn được hắn không làm chuyện nhân thần cộng phẫn gì với Diệp Tố.
Diệp Tố xấu hổ kéo kéo chăn, thấy thời gian đã qua buổi chiều một lúc, phỏng chừng bọn họ đợi ở phòng huấn luyện thật lâu không thấy Diệp Tố, chạy tới gọi hắn, kết quả gọi thế nào cũng không tỉnh.
Đợi ở đây sáu tiếng đồng hồ liền, nhìn một thằng đàn ông ngủ sáu tiếng đồng hồ, ai cũng sẽ sắc mặt không tốt.
Diệp Tố cũng không giải thích gì, giả ngu cười cười.
La Thành rít gào: "Tôi sẽ không dạy người lười biếng như vậy, tôi mặc kệ các cậu."
La Thành nhắm mắt làm ngơ đưa lưng về phía Diệp Tố, hận không thể không quen người này.
Định Cảnh buông tay: "Tôi không dạy, tôi mặc kệ."
Trương Diêu Phong phu xướng phụ tùy, nhún vai: "Tôi không dạy, tôi mặc kệ."
Kỷ Gia Duyệt nhìn trời: "Tôi không dạy, tôi mặc kệ."
Bàn Tử mắt sáng ngời, hắn chưa kịp mở miệng đã bắt gặp một ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo, vừa quay đầu liền thấy đôi mắt không tròng của Địch Cảnh (tr đậu nghe cứ như kính không tròng ấy nhỉ), sợ tới mức nuốt một ngụm nước miếng, lưu luyến mà nói: "Tôi cũng không dạy..."
La Thành:......
Tầm mắt Diệp Tố chuyển từ người La Thành đến bốn người kia, từ không khí kỳ lạ này đột nhiên hiểu ra cái gì, thật cẩn thận mà hỏi: "Nếu không ai dạy, tôi đây tiếp tục ngủ?"
"Cậu dám!" La Thành đột nhiên quay ngoắt đầu, cao giọng quát, "Cho cậu một phút, nhanh lên! Nếu chiều nay cậu không học được rẽ hướng cơ giáp tôi liền bắt cậu thức đêm học! Học không được đừng mong được ngủ!"
Cũng may trời cao cho Diệp Tố thiên phú điều khiển cơ giáp cực kỳ tốt, sau khi thuận tay liền có thể suy luận thật nhanh, miễn cưỡng một buổi trưa xem như đã có thể rẽ hướng.
Nếu thật sự bị La Thành đè lại bắt học, hắn sẽ dậy muộn trong hiện thực, sẽ lưu lại ấn tượng không tốt cho Lý giáo sư.
Thế nhưng sau giáo huấn lần này, Diệp Tố không lại thức đêm, tuy rằng vẫn dậy hơi muộn ở thế giới Tinh tế, nhưng sau khi La Thành chứng kiến một lần ngủ đến tận chiều thì độ bao dung nhẫn nhịn với Diệp Tố lớn hơn rất nhiều.
La Thành vốn định mắng không học đi được thì học bò đi, ngẫm lại, Diệp Tố thế này cũng tạm gọi là biết đi rồi.
Lại nghĩ nhiều ngày như vậy chỉ có tập đi buồn tẻ, nên thay đổi khẩu vị.
"Được rồi." La Thành đem lời nói hung hãn nuốt vào bụng, "Nếu cậu muốn sử dụng tinh thần lực thì trước hết phải biết nó là cái gì.
Có học giả cho rằng nó là linh hồn con người ngoại phóng, cũng có người cho rằng đó là ý chí nhân loại thực chất hóa, nói tóm lại, nó là một đồ vật rất khó nắm bắt nhưng lại thực sự tồn tại.
Tinh thần lực có rất nhiều tác dụng, điểm thần kỳ nhất của nó là có khả năng tăng phúc bội số lớn với nhân loại cùng vật chết có cảm ứng..."
"Cậu trước hết nhắm mắt lại, tập trung minh tưởng, đem loại đồ vật mơ hồ này từ trong đầu phát ra."
Tinh thần lực trải qua mấy trăm vạn năm biến đổi, đã trở thành bản năng con người, không cần dạy, tựa như ăn cơm uống nước vậy.
"Cậu không biết nó là gì, nhưng cậu nhất định biết rằng nó tồn tại hơn nữa có thể khống chế nó." La Thành nhìn chằm chằm sắc mặt Diệp Tố, "Hiện tại, điều khiển nó nhẹ nhàng chạm vào cơ giáp."
Diệp Tố dựa theo lời La Thành nói, đem tinh thần lực ngay cả hình dạng cũng không cảm nhận được đưa tới gần vách cơ giáp, tinh thần lực lập tức chui vào trong cơ giáp, không tốn bất kì thời gian truyền nào, tinh thần lực tựa hồ ngay lập tức tràn ngập toàn bộ cơ giáp, cũng khuếch tán ra ngoài.
"Hiện tại cậu khống chế tinh thần lực không đủ thành thục, chỉ có thể bị động đưa nó tiến vào vật chất, nếu cậu huấn luyện nhiều hơn, có thể khống chế chúng nó thấm vào trong hay bọc bên ngoài vật thể, di chuyển thậm chí đập vỡ nó."
"Hiện tại, cậu không cần quan tâm đến phần tràn ra ngoài, đem lực chú ý tập trung vào bộ phận tinh thần lực trong cơ giáp.
Cậu sẽ thu được hồi quỹ.
Đương nhiên, không trải qua huấn luyện trường kỳ, cậu muốn chải vuốt tinh thần lực sẽ rất khó khăn...!À đúng rồi, cảm thái của cậu là tinh tế, cái này có trợ giúp cậu trong việc cảm nhận tinh thần lực..."
La Thành còn đang không ngừng giải thích và thuyết minh, nhưng Diệp Tố đã hoàn toàn không rảnh mà nghe hắn nói.
Hắn tiến vào một cảnh giới thập phần huyền diệu thần bí, phảng phất nowil tinh thần lực truyền tới hắn đều tận tay tận mắt sờ qua, khảo sát qua, rõ ràng từng tính chất.
"Trở về." Diệp Tố nghĩ thầm, những tinh thần lực tràn ra mặt ngoài cơ giáp liền ngoan ngoãn mà thu về, chỉ hân hoan nhảy nhót trong cơ giáp.
Nơi đi qua đều được xem xét rõ ràng.
Đây là trọng tâm...!Diệp Tố cảm nhận được một cái ổ trục cơ giáp liền toát lên suy nghĩ này, hắn cảm thấy nếu bây giờ mình điều khiển cơ giáp có lẽ không cần suy xét đến trọng tâm, bởi vì hắn không cần suy xét cũng biết, tựa như con người di chuyển, chỉ cần hệ thống trung tâm không có vấn đề gì là có thể dựa vào bản năng mà di chuyển bình thường, làm gì có chuyện đi về phía trước thôi cũng cần điều tiết trọng tâm?
Dây màu lam nối tiếp các khớp xương khuỷu tay cơ giáp có chút tổn hại, cần tu sửa.
Tinh thần lực không thể truyền qua điểm kia, nếu không sẽ gây cho nó phụ tải nặng hơn nữa.
Diệp Tố nghĩ vậy, quả nhiên tinh thần lực đi vòng qua đoạn dây kia, không đụng chạm đến nó mà đi qua khuỷu tay.
Bên trong cơ giáp phức tạp như vậy, tựa như thân thể con người, các loại tài liệu là máu thịt, là xương cốt.
Những đường dây đó là mạch máu, mà tinh thần lực giống như tổ chức thần kinh, xâu chuỗi cơ giáp cứng đờ thành một sinh mệnh linh động.
Diệp Tố có một cảm giác, cơ giáp này không chỉ là một vật chết lạnh băng, mà đã nối liền với máu thịt hắn, chỉ huy từ tâm.
"Tinh thần lực của cậu là B-, hiện tại chỉ có thể bước đầu cảm giác đến hình dáng phần lưng cơ giáp, cấu tạo bên trong cùng các loại tài liệu thì cậu phải học mới đưa tinh thần lực qua được..."
Không hề phát hiện ra, Diệp Tố đã vươn tay đặt lên bàn điều khiển, hắn không cần nhìn vị trí các nút, không cần nhớ tác dụng những cái nút này, hắn muốn đi chỗ nào liền đi chỗ đó.
Nhưng khi hắn chuẩn bị hành động, La Thành liền chụp vai hắn, Diệp Tố liền thoát ly khỏi cái trạng thái kỳ diệu này.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, nếu ngày mai cậu có thể hoàn thành di chuyển theo đường cong tôi sẽ tiếp tục dạy cậu sử dụng tinh thần lực, chờ khi nào cậu đạt đến trình độ mặc kệ tình huống gì vẫn bảo trì được độ phóng thích tinh thần lực thì được tính là nhập môn."
Diệp Tố còn có chút hoảng hốt.
Cảm giác vừa rồi......
Loại cảm giác này! Cảm giác khống chế hết thảy, cơ giáp thâm ảo phức tạp trước mặt hắn chỉ là một đứa bé cởi truồng, giống như thế giới này không gì cản được hắn!
Diệp Tố đột nhiên hô hấp dồn dập, có một loại cảm xúc lửa nóng xâm chiếm trái tim hắn, nhanh chóng bành trướng, trưởng thành đại thụ cành lá tốt tươi, đón lấy ánh sáng — đây là thế giới mới.
"Cậu làm sao vậy?" La Thành nhìn thấy sắc mặt Diệp Tố đột nhiên đỏ lên, trong lòng căng thẳng, còn tưởng rằng hắn sử dụng tinh thần lực xảy ra sự cố gì.
Diệp Tố ngơ ngẩn lắc đầu, thất hồn lạc phách mà quay về tiệm cơm Kỷ gia.
La Thành:......
Hắn suy nghĩ xong vẫn gửi tin nhắn cho Kỷ Gia Duyệt: Chú ý tình huống Diệp Tố, cậu ta dường nhú có điểm không ổn.
"Cậu lại đối xử thế nào với hắn!" Kỷ Gia Duyệt lập tức gọi điện lại, hung thần ác sát chất vấn.
La Thành phát hỏa: "Tôi có thể làm gì cậu ta! Tôi tốt bụng dạy sử dụng cơ giáp chứ còn gì nữa!"
"Cậu......" Kỷ Gia Duyệt không thể nói lý cùng La Thành, bao nhiêu lần hắn đắc tội người ta còn hoàn toàn không biết gì cả.
Sợ Diệp Tố luẩn quẩn trong lòng đến thời khắc mấu chốt lại rút lui, hắn cũng không rảnh lo tiếp tục tiến hành luyện tập phối hợp cùng Trương Diêu Phong, vội vàng về nhà.
Nhưng mà, Diệp Tố đã ngủ.
Kỷ Gia Duyệt nơm nớp lo sợ một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau liền ngồi xổm chờ trước cửa phòng Diệp Tố.
Kết quả Diệp Tố mở cửa, thiếu chút vấp phải hắn mà ngã.
Kỷ Gia Duyệt đột nhiên đứng lên, thật cẩn thận mà quan sát sắc mặt Diệp Tố một lát, bỗng nhiên lòng đầy căm phẫn mà mắng: "La Thành cái tên chết tiệt kia!"
Diệp Tố không hiểu sao.
"Tên ngốc to con có IQ mà không có EQ, tôi không muốn nhìn thấy mặt hắn!" Kỷ Gia Duyệt liếc mắt khinh thường, miệng liên mồm suốt đường từ nhà đến tận phòng huấn luyện ở trường, "So đo với loại người như hắn quả thực là hạ thấp giá trị con người, người bình thường đều không coi trọng hắn."
Diệp Tố bị hắn đàn bà chanh chua đanh đá chửi đổng doạ sợ, vẫn luôn không dám nói gì, trong lòng còn thầm nghĩ La Thành đã làm chuyện sai trái gì với Kỷ Gia Duyệt à.
La Thành đồng dạng có chút bất an, phá lệ bổ đầu ra coi xem đến tột cùng là hôm qua mình đã làm gì sai, mỗi câu nói từ buổi sáng đến chiều hôm qua đều lôi ra xem xét một lượt, trừ bỏ ngữ khí hơi hung, yêu cầu hơi nghiêm khắc, cũng không có gì cả.
"Hắt xì, hắt xì......" La Thành hắt xì liên tục, chửi thầm Diệp Tố, "Cứ như đàn bà vậy, trở mặt còn nhanh hownl thời tiết."
Tới phòng huấn luyện, Kỷ Gia Duyệt lời nói thấm thía mà vỗ vỗ bả vai Diệp Tố, "Đại trượng phu một lời đã định, tứ mã nan truy, Diệp Tố, lớn tiếng nói cho tôi, cậu là đàn ông sao!"
Diệp Tố ngẩn ra, không thể hiểu nổi mà đi vào phòng huấn luyện.
Những người này, một cái lại càng không bình thường hơn một cái.
Sau đó hắn phát hiện ra sự càng không bình thường hơn, La Thành cả ngày ôn nhu, cứ như biến thành người khác rồi.
Có nhiều lần Diệp Tố thấy hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà chửi đổng, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nhẹ nhàng dịu dàng mà giải thích cho Diệp Tố.
Diệp Tố tỏ vẻ, hắn đã quen chịu ngược rồi, bộ dáng này của La Thành làm hắn rớt mất hai cân da gà, Bàn Tử có thể suy xét một chút, đây quả thực là vũ khí giảm béo tối thượng.
Dưới bầu không khí kì quái này, thi đấu cơ giáp hữu nghị Đại học Hoa Đô cuối cùng cũng bắt đầu.
Thời điểm ăn cơm trưa, Trương Diêu Phong hưng phấn nói: "Nghe nói trận trung kết sẽ có cấp trên từ quân đoàn H đến quan sát, chính là Hàn Nghiệp bối cảnh tận trời kia."