"Biết." Hữu Nhậm chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của Hàn Nghiệp, "Tình huống Nhân tộc kỳ thật không khác tộc Tát Luân lắm, nhưng Minh Viện các cậu thực sự khiến tôi hâm mộ, trong nạn sâu bệnh trong lịch sử, Minh Viện luôn có thể phát huy tác dụng quan trọng nhất."
"Tôi là một thành viên của Minh Viện."
Lời Hàn Nghiệp nói làm ánh mắt Hữu Nhậm ngưng trọng, trong lòng hắn mạc danh dâng lên cảm xúc không biết là hối hận hay mong đợi.
"Minh Viện có thể hợp tác với tộc Tát Luân, Cục Hành quân của Minh Viện trước nay nổi tiếng vì hiệu suất cao, nhanh chóng, bất ngờ.
Bọn họ có thể dưới tình huống năm tộc không phát hiện mà khai thác một nửa tinh cầu khoáng thạch, cũng thần không biết, quỷ không hay mà rời đi, đương nhiên, tiền đề là tộc ông có thể cung cấp tọa độ chính xác của tinh cầu, cũng vì chúng tôi mà kéo dài một khoảng thời gian."
Hữu Nhậm nghe vậy, trầm mặc thật lâu.
Hàn Nghiệp tiếp tục nói: "Khoáng thạch khai thách trộm được chia phần, tôi bảy ông ba.
Đợi khi cục Hành quân rời khỏi, các ông có thể tạc nổ tinh cầu khoáng thạch, làm trò trước mặt năm tộc, cắt đứt tâm tư bọn họ.
Tộc Tát Luân các ông an toàn, hơn nữa có thể có được một phần khoáng thạch."
"Lời cậu nói quả thực rất dụ hoặc." Hữu Nhậm thở dài nặng nề, "Nhưng cục Hành quân các cậu có thể thiên y vô phùng* mà giấu tai mắt người khác không? Năm tộc tuy không biết vị trí cụ thể của tinh cầu khoáng thạch, nhưng đã đoán ra phạm vi đại khái, cũng đã phái ra mật thám thăm dò, các cậu muốn trộm khoáng thạch dưới tình huống hổ rình mồi cũng không đơn giản, bằng không tộc Tát Luân chúng tôi đã sớm làm."
*không có sai sót gì
Hàn Nghiệp tự tin nói: "Nếu không thể, tôi cũng sẽ không mở lời hợp tác, nếu không chẳng phải là dẫn lửa thiêu thân sao.
Nếu ông có hoài nghi, tôi sẽ để cục Hành quân bày ra một phần thực lực.
Ước chừng khoảng mười ngày sau, sẽ có một sự kiện không lớn không nhỏ phát sinh."
Hàn Nghiệp nói chắc chắn như vậy, Hữu Nhậm tộc Tát Luân kỳ thật đã tin vài phần, truyền kỳ Minh Viện của Nhân tộc vẫn luôn khiến bọn họ khát vọng thám thính được thông tin, chỉ tiếc, Minh Viện bảo mật tốt, tích thủy bất lậu (một giọt nước cũng không lọt), Hàn Nghiệp là người đầu tiên trong Minh Viện mà Hữu Nhậm gặp được.
Có thể bảo mật thông tin bản thân như thế, cũng biểu hiện trình độ năng lực nhất định của Minh Viện.
Chỉ là......
Hữu Nhậm mệt mỏi nói: "Tình huống hiện tại của tộc Tát Luân chúng tôi...!chỉ sợ ngày mai phải tiến hành thẩm phán xử phạt."
"Mỗi chủng tộc đều có một ít tệ nạn nhất định, 'tội liên đới' ở thời đại bây giờ đã sớm không tồn tại." Hàn Nghiệp nói, "Tát Lạc Phu vì đoạt quyền ông, vì để bản thân trở nên cường đại đã mở ra thực nghiệm sinh hóa, cũng cầm tù ông ở chỗ này.
Ông cùng Tát Luân tộc đều là người vô tội."
Môi Hữu Nhậm run lên, gương mặt già nua đầy nếp nhăn của hắn trầm xuống, sau một lúc lâu, hắn mới phát ra thanh âm gần như là nức nở: "Đó là con trai tôi."
Hàn Nghiệp im lặng không nói.
Trong lòng hiểu rõ mà nhìn lão nhân này than khóc lần cuối.
Lưng Hữu Nhậm run rẩy rất nhẹ, phảng phất như có gánh nặng ngàn cân đè trên người hắn, khiến hắn không khống chế được mà phát ra thanh âm gầm nhẹ.
Thời điểm hắn ngẩng đầu lần thứ hai, trong mắt tựa hồ vẫn còn nước mắt, nhưng ngữ khí lại là lạnh băng: "Từ lúc hắn phạm phải sai lầm lớn như vậy, hắn đã không còn là con trai tôi."
Thực nghiệm sinh hóa từ trước đến nay là cấm kỵ trong liên minh Vạn tộc, tộc Tát Luân muốn tiếp tục sinh tồn, chỉ có thể đem ảnh hưởng của chuyện này ép đến nhỏ nhất.
Đầu tiên, người tham dự tuyệt đối không thể là thủ lĩnh tộc Tát Luân, nếu không việc này sẽ quá ác liệt.
Đem trách nhiệm đều đẩy cho Tát Lạc Phu, còn có thể giải thích là người trẻ tuổi tranh cường háo thắng, nhất thời lầm đường, không có quan hệ gì với tộc Tát Luân tộc.
Đến lúc đó, lại bồi thường cho những chủng tộc bị tổn thất, lại tiếp nhận kiểm tra của liên minh Vạn tộc, xác nhận không có virus sinh hóa còn sót lại hơn nữa thái độ nhận sai của tộc Tát Luân phải thành khẩn, có lẽ có thể 'một sự nhịn chính sự lành'.
Đây có thể là đường sống duy nhất của tộc Tát Luân, dù sao cũng phải thử một lần.
Sau khi Hữu Nhậm hạ quyết tâm liền vứt bỏ tình cảm cá nhân dư thừa, khôi phục uy nghiêm của người lãnh đạo một tộc, bất động thanh sắc tiếp tục đàm phán cùng Hàn Nghiệp: "Tinh cầu khoáng thạch là do tộc Tát Luân chúng tôi hao phí lượng lớn tinh lực mới tìm được, Nhân tộc các cậu lập tức liền ăn bảy, quá nhiều."
Hàn Nghiệp lúc này cũng tính toán chi li giống đám thương nhân, không nhường bước: "Cục Hành quân vì an toàn bảo mật sẽ chọn dùng tinh hạm và dụng cụ khai thác tiên tiến nhất Nhân tộc, đến lúc đó năng lượng tiêu phí cũng rất lớn, phần khoáng thạch nhiều ra kia coi như là phí tổn cho phần năng lượng này đi."
Hai người giằng co nửa ngày, mới đưa ra tỉ lệ phân phối sáu bốn, Nhân tộc sáu, tộc Tát Luân bốn.
Bây giờ, Hàn Nghiệp xem như mới hoàn thành mục đích chuyến đi.
Tuy rằng kế hoạch ám độ trần thương* nghe không phức tạp, nhưng để đạt tới cần hai điều kiện rất gian nan.
Thứ nhất là tính cơ động hiệu suất cao linh hoạt của cục Hành quân; năm tộc mơ ước nguồn năng lượng của tộc Tát Luân đều có thực lực chỉnh thể không khác nhau lắm, nhưng chỉ có cục Hành quân của Minh Viện có trình độ cao hơn bọn họ một khoảng, khiến tộc Tát Luân có thể tin tưởng hợp tác.
Thứ hai là tính bảo mật, tại thế kỷ thông tin hóa, khoa học kỹ thuật tiên tiến, gián điệp dày đặc như hiện tại, có thể dọn sạch một tinh cầu dưới tình huống không khiến bất luận ai hoài nghi, khó khăn này cũng chỉ có thể sánh ngang với việc tìm được trung tâm nguồn năng lượng của một viên siêu cự tân tinh sau trận nổ mạnh.
*nguyên văn "minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương" – là kế thứ tám trong 36 kế: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới.
Vì để bảo mật, Hàn Nghiệp tự mình tới tộc Tát Luân.
Thậm chí trong Minh Viện cũng không nhiều người biết đến kế hoạch này, kể cả cục Hành quân hiện tại cũng chưa nhận bất kỳ mệnh lệnh nào, có lẽ thẳng đến một khắc bọn họ đặt chân lên tinh cầu khoáng thạch, mới biết được bọn họ phải làm cái gì.
Hai bên thực mau liền ký kết hiệp nghị bí mật, khi Hữu Nhậm nhìn thấy Hàn Nghiệp cầm ra con dấu độc thuộc về Minh Viện rốt cuộc yên tâm.
Hữu Nhậm bỗng nhiên nói: "'Kiệu Nguyên' còn lại ba phần."
Hàn Nghiệp bất động thanh sắc nói: "Giao cho cục thẩm phán liên minh đi."
Hữu Nhậm lại cười: "Trí tuệ Nhân tộc các cậu từ trước đến nay luôn sáng tạo ra kỳ tích, có lẽ 'Kiệu Nguyên' có thể nở rộ hào quang trong tay các cậu."
"Thực nghiệm sinh hóa là vi phạm chủ nghĩa nhân đạo." Hàn Nghiệp nhàn nhạt nói, có chút phản cảm với lời nói dụ hoặc của Hữu Nhậm.
"Nếu Nhân tộc các cậu bị ép đến thời điểm bất đắc dĩ cần sử dụng 'Kiệu Nguyên' thì sao? Sẽ quản chủ nghĩa nhận đạo gì đó sao?" Ngữ khí Hữu Nhậm có chút kích động, hắn bức thiết muốn nghe câu trả lời của người trẻ tuổi lại lợi hại kỳ cục này.
Hàn Nghiệp không trả lời.
Bởi vì hắn cũng không biết hắn sẽ làm thế nào.
Nếu Nhân tộc gặp phải nguy cơ diệt tộc, Hàn Nghiệp có thể còn nói chuyện chủ nghĩa nhân đạo hay không, làm như không thấy đối với "Kiệu Nguyên" hay không, không đến một khắc kia, Hàn Nghiệp vĩnh viễn không biết được lựa chọn của mình.
Sự im lặng của Hàn Nghiệp khiến Hữu Nhậm mạc danh được trấn an, biểu tình hắn vặn vẹo cười, sự tình phát sinh hôm nay đả kích hắn quá lớn, hắn không biết phát tiết cảm xúc nội tâm thế nào.
Nhưng hắn cuối cùng có thể nói với bản thân, mày không làm sai.
Giống như một người mẹ thiện lương nhất thiên hạ vào thời khắc biết được con mình sắp bị người giết hại, nàng cũng sẽ áp dụng mọi biện pháp mình có thể nghĩ tới mà đi ngăn cản, mặc kệ có phạm tội hay không, có sai trái hay không.
Chỉ cần nàng cảm thấy không sai là được.
Thời điểm Hàn Nghiệp rời khỏi phòng điều khiển chính, thoáng thay đổi bố cục bên ngoài, ngụy trang thành bộ dáng Hữu Nhậm bị cầm tù.
Hữu Nhậm thấy thế, chỉ có thể lộ ra nụ cười chua xót đến thê lương.
Khi Hàn Nghiệp trở lại cơ giáp, Diệp Tố vẫn đang ngủ say, sắc mặt vẫn khó coi đến dọa người.
Hàn Nghiệp tiến lên kiểm tra một lát, rồi mới một lần nữa điều khiển cơ giáp rời khỏi nơi này.
Chúng chủng tộc đều được tộc Đại Nhạc dẫn theo, ép tộc Tát Luân tới cái hố hình thành do mê cung sụp đổ, một loạt chủng tộc bao vây cầm súng laser sẵn sàng đón quân địch, ai dám bò lên, liền không khách khí nã một phát súng, một vài lần đổ máu qua đi, tộc Tát Luân quả nhiên liền thành thật lại.
Hàn Nghiệp đi tới trung tâm chúng chủng tộc, nói: "Tôi đã gửi tín hiệu cầu cứu, mọi người đợi cứu viện tới."
Lúc hắn nói, bầu trời lúc sáng lúc tối phảng phất như có một ngọn đèn sáng chiếu rọi, khiến chúng chủng tộc hoảng loạn đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần có cứu viện, bọn họ đều có thể đợi được, có hi vọng là tốt rồi.
Yến Tuyết Thần ôm tiểu Phá Phong vội vàng chạy tới: "Diệp Tố đâu?"
"Hắn ngủ rồi, cô không cần lo lắng."
"Ừm." Yến Tuyết Thần trả lời, lòng buông xuống.
Lại nhịn không được mà đem tầm mắt chuyển sang Tát Lạc Phu ở đáy hố.
Tát Lạc Phu suy sụp ngồi trong góc, đầu cúi gằm.
Yến Tuyết Thần không biết tại sao mà Tát Lạc Phu quang minh sáng lạn lại biến thành cái dạng này, thậm chí còn thiếu chút nữa hại chết nàng.
Vào lúc nàng chưa từng gặp phải quốc thù, có lẽ sẽ vĩnh viễn không hiểu được.
Mười ba tiếng sau, Cục thẩm phán liên minh Vạn tộc định vị được tinh cầu này, thành công cập bến.
Cùng với đông đảo chủng tộc được cứu trợ, "nguy cơ sinh hóa" trên tinh cầu này cũng nhanh chóng truyền ra, tạo thành sóng to gió lớn trong văn minh vũ trụ.
Đã thật lâu không có chủng tộc nào dám khiêu khích quyền uy của liên minh Vạn tộc, những chủng tộc có thành viên tử vong lại càng thêm tức giận, vô luận là vì người tử vong hay vì mặt mũi chủng tộc, đều sôi nổi trách hỏi Tát Luân tộc.
Tộc Tát Luân lâm vào cục diện nước sôi lửa bỏng.
Cùng lúc đó, Hàn Nghiệp và Diệp Tố, hình tượng hai Nhân tộc cũng được truyền ra.
Một người trong lúc virus "Kiệu Nguyên" tàn sát bừa bãi, liền liên thủ cùng Quang tộc bảo hộ mọi người không bị cảm nhiễm, tranh thủ thời gian đợi cứu trợ; một người khác một mình lao vào hiểm địa, cứu bọn họ ra khỏi mê cung, hơn nữa liên thủ cùng tiểu vương tử tộc Đại Nhạc bắt sống đầu sỏ gây tội Tát Lạc Phu, đánh vỡ cục diện suy tàn của bọn họ.
Về thảo luận sự kiện trọng đại lần này, tần suất xuất hiện nhiều nhất ngoài tộc Tát Luân chính là Nhân tộc tỏa sáng rực rỡ.
Chỉ tiếc, bọn họ cũng không biết hai Nhân tộc kia là ai.
Ngay cả trong Nhân tộc cũng đều đang tìm kiếm hai vị "Anh hùng" khiến nhân tộc vẻ vang kia.
Diệp Tố không hề biết hết thảy những điều này, bởi vì sau một ngày hắn làm thí nghiệm ở thế giới hiện thực, như thường mà trở lại phòng nghỉ ngơi.
Đến lúc hắn tỉnh lại, lại sinh ra mê mang thực lớn, không rõ cảnh tượng trước mắt là chân thật hay hư ảo.
"Tại sao vẫn còn ở nơi này?" Diệp Tố mờ mịt nhìn trần nhà, hắn hẳn phải tỉnh lại ở thế giới Tinh tế mới đúng.
Qua một lúc lâu, Diệp Tố mới dần dần tỉnh táo lại, lúc này mới ý thức được hắn vừa ngủ cả đêm, là ngủ chân chính, hắn không nằm mơ, cũng không đến thế giới Tinh tế, mà ngủ như một người thường.
Nháy mắt, Diệp Tố cảm thấy khủng hoảng không biết phải làm sao, hiểu biết của hắn với sự tồn tại của thế giới Tinh tế kia quá ít, hắn không biết vì sao hắn có thể tới thế giới kia, cũng không biết tới thế nào, khi hắn không thể thông qua cảnh trong mơ mà đến thế giới Tinh tế, hắn liền vô kế khả thi.
(không có cách nào)
Hắn cưỡng bách bản thân ngủ một giấc vào ban ngày, có lẽ là lòng có suy nghĩ, hắn mơ thấy mình đến thế giới Tinh tế, cũng mơ thấy Hàn Nghiệp.
Nhưng lúc tỉnh lại, Diệp Tố thập phần rõ ràng, đó cũng chỉ là một giấc mộng, không giống cảm giác chân thật lúc thực sự tới thế giới Tinh tế.
Có phải sau này hắn không thể tới thế giới kia được nữa?
Diệp Tố nghĩ đến khả năng này, trái tim có rút một trận.
Nhưng mà, hắn cũng không có thời gian miên man suy nghĩ nhiều, cuộc thi quốc tế tư duy hoá học vật lí hắn chờ mong sắp bắt đầu, hắn chuẩn bị cùng Lý Hoằng Hậu tới địa điểm tổ chức thi đấu — một hòn đảo nhỏ trên Thái Bình Dương.