Diệp Tố còn có chút không hiểu sao mà tiếp nhận quang não, đồ án hình tròn trên màn hình dần mờ đi, trở nên không khác gì một quang não bình thường.
"Tổ chức của tôi tên là Minh Viện." Hàn Nghiệp nói, "Nó là một cơ cấu đặc thù của Liên Bang Nhân tộc, có quyền lực từ phía chính phủ, rồi lại có thể độc lập ngoài chính phủ, mục đích thành lập của nó chỉ có một, chính là vĩnh viễn duy trì truyền thừa của Nhân tộc."
Loại tình tiết này, Diệp Tố chỉ mới thấy trong phim điện ảnh, mà biểu tình đạm nhiên lại mang theo túc mục của Hàn Nghiệp khiến Diệp Tố cảm thấy Minh Viện này giống như Hàn Nghiệp, gánh vác nhiệm vụ bí ẩn mà vĩ đại, mà hắn cuối cùng cũng có thể chạm đến trung tâm của bí ẩn, ngẫm lại, khiến Diệp Tố sinh hoạt quá bình phàm cảm thấy mạc danh hưng phấn và nhiệt huyết.
"Tôi có thể gia nhập Minh Viện?"
"Có thể." Hàn Nghiệp gật đầu, còn nói thêm: "Bất quá hiện tại không thể, cậu chỉ có thể xem như đang trong thời kỳ kiểm tra, thông qua mới có thể gia nhập Minh Viện."
"Vậy à." Diệp Tố có chút suy sụp, thực mau lại phấn chấn nói: "Kiểm tra yêu cầu làm cái gì? Thế nào mới được coi là thông qua?"
Hàn Nghiệp cười cười không nói chuyện.
Diệp Tố suy đoán: "Không thể nói? Hay là kiểm tra sẽ thực bất ngờ không dự đoán trước được?"
Thấy Hàn Nghiệp không có ý định trả lời, Diệp Tố đành phải hỏi chút vấn đề khác: "Anh nói cho tôi cụ thể hơn về Minh Viện đi."
Cái này thì Hàn Nghiệp trả lời thực dứt khoát: "Cấp dưới Minh Viện chia làm bốn cục, gọi là cục Giám sát, cục Chấp hành, cục Phụ trợ và cục Hành quân, các cục này phối hợp lẫn nhau.
Cục Giám sát phụ trách thu thập tin tức và quan sát động thái trong vũ trụ; cục Chấp hành phụ trách chấp hành các loại nhiệm vụ; cục Phụ trợ gồm nhiều đoàn đội nghiên cứu khoa học, nghiên cứu những khoa học kỹ thuật kiểu mới; cục Hành quân, chủ yếu xuất động vào thời kỳ chiến tranh, ở trên chiến trường phụ tá quân đội Nhân tộc.
Tôi thuộc cục Chấp hành, nếu cậu thông qua kiểm tra cũng sẽ gia nhập cục Chấp hành, những bác sĩ vừa rồi đều thuộc phân đội chữa bệnh trong cục Phụ trợ."
Diệp Tố nghe được gật đầu, hỏi: "Thế bốn cục này nghe ai chỉ huy? Viện trưởng?"
"Không có viện trưởng." Hàn Nghiệp nói, "Mỗi cục đều có cục trưởng, sẽ tự sung quân điều lệnh với cục mình quản lý, giữa bốn cục trưởng cũng tồn tại chế độ riêng, trước quyết sách trọng đại cần nhất trí tán thành mới có thể chấp hành, ừ, nhưng trong tình huống bình thường, cục trưởng cục Chấp hành có quyền lực lớn nhất."
"Cục trưởng cục Chấp hành?" Diệp Tố nghĩ thầm, đây sẽ là thủ trưởng của hắn đó, không biết sẽ là người thế nào, chỉ là khi hắn dò hỏi thêm một bước, Hàn Nghiệp lại ngậm miệng không nói.
Diệp Tố tò mò lướt quang não của mình, phát hiện trên danh bạ cư nhiên có sóng ngắn liên lạc của một người, "Đây là ai?"
"Cục trưởng cục Chấp hành, nếu cậu có bất luận nghi vấn gì có thể hỏi hắn." Hàn Nghiệp mặt không đổi sắc nói.
"Vậy còn anh?" Diệp Tố đem quang não đưa cho Hàn Nghiệp.
Hàn Nghiệp dừng một lát, đem thông tin sóng ngắn của thân phận thiếu tá đưa vào quang não, trả lại cho Diệp Tố.
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
"Là Yến Tuyết Thần." Hàn Nghiệp nói, dùng điều khiển từ xa mở cửa.
Cửa vừa mở, một bóng đen bất ngờ lao vụt về phía Diệp Tố, Hàn Nghiệp trước khi Diệp Tố kịp phản ứng liền duỗi tay nhẹ nhàng ngăn cản, tiểu Phá Phong lập tức dừng lại, thành thật dùng cái đuôi vòng vài vòng trên cánh tay Hàn Nghiệp, không bổ nhào vào mặt Diệp Tố, đợi Yến Tuyết Thần cũng đi vào, tiểu Phá Phong liền nhảy vào ngực Yến Tuyết Thần, mới dám tung tăng nhảy nhót mà lớn tiếng nói với Diệp Tố: "Tại sao anh lại ngủ lâu như vậy? Tôi cũng phải về nhà rồi!"
"Đúng đó." Yến Tuyết Thần cũng nói, "Sợ tới mức tôi cho rằng cậu xảy ra chuyện gì, Tát Lạc Phu phải chấp hành tử hình, nếu cậu cũng xảy ra chuyện tôi liền không còn người bạn nào nữa."
"Tôi không phải bạn cô sao!" Tiểu Phá Phong bất mãn kêu lên.
Yến Tuyết Thần bĩu môi: "Cậu nhỏ như vậy..."
Tiểu Phá Phong nháy mắt liền xù lông, liều mạng khiến mình nhìn qua rất lớn, ngoài miệng còn nói: "Nhỏ liền không thể là bạn bè sao? Tôi quyết định, cô cùng Diệp Tố đều là bạn của tôi." Nói xong, hắn trộm liếc mắt nhìn Hàn Nghiệp, tựa hồ đang suy xét có nên xếp người hắn không hiểu sao có điểm sợ hãi này vào hàng ngũ bạn bè hay không, nếu là bạn, hắn có thể không cần sợ Hàn Nghiệp.
Chỉ là hắn vừa tiếp xúc với ánh mắt Hàn Nghiệp, cuối cùng vẫn không dám nói.
Diệp Tố buồn cười: "Cảm ơn các cậu quan tâm, cậu nói Tát Lạc Phu bị tử hình? Sao lại thế này?"
Nói đến Tác Lạc Phu, Yến Tuyết Thần có chút khổ sở: "Ngay ngày mai, ở trung tâm Ma cách tinh."
Thực nghiệm sinh hóa bắt đầu ở chỗ này, cũng tại đây mà kết thúc.
Đây là công đạo liên minh Vạn tộc cùng tộc Tát Luân cấp cho chúng chủng tộc khác.
Khi Diệp Tố biết được hành động của Tát Lạc Phu, cũng không biết nên đánh giá thế nào.
Hắn sai sao, đương nhiên, hắn mặc kệ sinh mệnh người ngoại tộc, tùy ý sử dụng quyền lợi sinh tồn của người khác, hơn nữa Diệp Tố vẫn là người bị hại trong thực nghiệm sinh hóa, đối với hành vi này quả thực căm thù đến tận xương tủy.
Nhưng mà, Tát Lạc Phu là vì sinh tồn của tộc đàn mình, cho dù thủ đoạn ti tiện, nhưng điểm xuất phát của hắn lại không thể toàn bộ phủ quyết.
Diệp Tố và Hàn Nghiệp bọn họ cùng đi hiện trường Tát Lạc Phu cùng Tả Nhậm tộc Tát Luân tiến hành tử hình.
Tát Lạc Phu bị nhân viên cục thẩm phán thô bạo áp giải, trước khi chấp hành tử hình, có thể cho phép người thân và bạn bè cáo biệt hắn.
Tát Lạc Phu không có bất luận biểu tình tuyệt vọng hoặc bi ai gì, giống như thứ hắn đang đối mặt không phải là tử vong, hắn nhìn từng người tiến đến, ánh mắt dừng trên người Yến Tuyết Thần, giống như thiếu niên nhìn mối tình đầu, ánh mắt toát ra ánh sáng nóng rực, chỉ tiếc Yến Tuyết Thần không hiểu.
(thương anh này vờ lờ, thực ra từ đầu đến cuối anh rất xịn chỉ là anh mệnh pháo hôi ;((( thực ra ta thích truyện này ở cái là không có ai thực sự xấu hay tốt, chỉ là mỗi người có điểm nhìn riêng của mình, từ Kế Vi Thường, Yoshimoto Miwa, Tác Lạc Phu, và một loạt nhân vật phản diện sau đấy, ai cũng có xuất phát điểm riêng của họ và không ai sai cả, chỉ là thời điểm đó chỉ có thể làm ra quyết định như vậy.
Hoy nhảm đủ rồi, edit tiếp)
"Thiếu niên" nói: "Xin lỗi, không thể đưa em hai tấn hồng quả.
Nhưng vườn hồng quả ở kia, em muốn ăn thì cứ hái đi."
Hắn phóng tầm mắt về phía xa, một chớp mắt này, hắn lại từ một đứa trẻ biến thành một người đàn ông thâm thúy trầm mặc, đồng tử nhìn vào không trung rộng lớn cùng lãnh thổ tộc Tát Luân xa xôi, cũng may nước chưa phá, núi sông còn tại, tộc dân của hắn vẫn có thể cày cấy, hồng quả độc thuộc tộc Tát Luân vẫn có thể khỏe mạnh sinh trưởng.
Tát Lạc Phu chỉ vui mừng một lát, sau đó nói với cha mình, Hữu Nhậm tộc Tát Luân: "Ngài không phải là cha tôi."
Người xung quanh nghe câu nói như vậy lập tức khiển trách Tát Lạc Phu, mắng hắn không có lương tâm, táng tận thiên lương, ngay cả cha mình cũng không nhận.
Tát Lạc Phu ngoảnh mặt làm ngơ, không nói lời nào.
Tả Nhậm bên cạnh hắn từ đầu đến cuối chưa nói quá một câu, Tả Nhậm luôn luôn uy nghiêm hung mãnh cũng không biểu hiện bất luận sợ hãi gì với tử hình.
"Đã đến giờ." Cục thẩm phán áp giải Tát Lạc Phu cùng Tả Nhậm lên pháp trường.
Hữu Nhậm trầm mặc nhìn bóng dáng hai người kia, từ khóe mắt bỗng nhiên chảy ra một hàng nước mắt.
Ngài không phải là cha tôi, tôi cũng không phải con trai ngài, tử vong của tôi không có quan hệ gì với ngài, không cần tự trách, không cần thương tâm.
Hình phạt tử hình là phân giải nhiệt độ cao, khi Tát Lạc Phu cùng Tả Nhậm tiến vào lồng chấp hành trong suốt, nhiệt độ cao trong nháy mắt có thể khiến bọn họ toàn bộ biến thành tro cốt.
Nháy mắt, súc sinh mỗi người mắng mỏ cứ như vậy mà hóa thành cát bụi, ngay cả cảm giác bỏng vì nhiệt độ cao cũng không cảm nhận được.
Hình phạt này nhìn qua thì thấy ghê người, nhưng lại không hề thống khổ với tù phạm chấp hành.
Không có thống khổ, bởi vì đem toàn bộ thống khổ để cho người ở lại.
Hữu Nhậm đau kịch liệt nhắm mắt lại, sau khi từ chối phỏng vấn, liền một mình về nhà.
Nguy cơ sinh hóa của tộc Tát Luân đã hoàn toàn hạ màn, nhưng tộc Tát Luân bọn họ cần nghỉ ngơi lấy sức, hơn nữa bắt lấy mỗi một cơ hội tìm kiếm quật khởi, nếu không sẽ vô lực chống cự trước đại trùng tai.
Lúc này đây, tộc Tát Luân đã mất đi quá nhiều.
Hữu Nhậm cũng đến sau khi sự việc phát sinh mới biết, Tả Nhậm sớm đã biết bọn họ bí mật tiến hành thực nghiệm sinh hóa, Tả Nhậm tính tình bạo hỏa không ngăn cản, mà chuẩn bị tốt đường lui, chuẩn bị hết thảy để có thể giảm bớt tai ương của tộc Tát Luân nếu sự tình bại lộ, trong đó bao gồm đem chính mình hy sinh để bình ổn dân chúng.
Mà ngụy trang đủ để giấu giếm Cục thẩm phán đó cũng hao phí phần lớn tài lực cùng nhân lực của tộc Tát Luân, để lại tộc Tát Luân hơi thở thoi thóp.
Hữu Nhậm nghĩ đến đồ án của Minh Viện, một tinh cầu, nửa trắng nửa đen, đại biểu cho quỹ đạo vận hành của mặt trời và mặt trăng, đại biểu ban ngày cùng đêm tối luân phiên, đại biểu sinh mệnh nên tồn tại và tiếp tục tồn tại.
Vẫn luôn sống sót, tận đến khi thoát khỏi uy hiếp của Trùng tộc, là mục tiêu của cộng đồng Vạn tộc vũ trụ.
Người đại biểu Vạn tộc lần lượt rời khỏi tinh cầu Tát Luân ma cách, thấy nguy cơ sinh hóa lần này, nhận thức của bọn họ đối với sinh tồn gian nan càng thêm khắc sâu.
Tiểu vương tử tộc Đại Nhạc trước khi đi cũng mời Hàn Nghiệp và Diệp Tố cùng với hắn đến chủng tộc hắn du ngoạn, rèn luyện thể năng của tộc Đại Nhạc rất có dẫn dắt với Nhân tộc, nếu Hàn Nghiệp đi khảo sát một phen có thể có được thu hoạch không nhỏ.
Nhưng Hàn Nghiệp vẫn uyển chuyển từ chối.
"Chúng ta vội trở về Hoa Đô tinh sao?" Diệp Tố hỏi, hắn còn khá tò mò về tình huống tộc Đại Nhạc, nếu có thể, hắn rất muốn đi nhìn xem.
Hàn Nghiệp ý vị thâm trường mà liếc Diệp Tố, nói: "Cậu còn phải thi."
Diệp Tố ngơ ngẩn hỏi: "Thi cái gì?"
"Kỳ thi cuối kỳ của đại học Hoa Đô tới rồi, cậu phải tham gia, trượt môn sẽ trừng phạt rất nặng."
Diệp Tố cả kinh trợn mắt há mồm, cẩn thận nghĩ mới phản ứng lại được, hắn tham gia đội ngũ La Thành đạt giải quán quân thi đấu cơ giáp, theo lời hiệu trưởng, hắn được quán quân liền từ học sinh dự thính chuyển thành học sinh chính thức.
Học sinh chính thức có chỗ tốt gì Diệp Tố còn chưa thể nghiệm được, đã phải nghênh đón một hồi kiểm tra cực kỳ tàn ác.
Hàn Nghiệp nói với hắn: "Tôi đưa thông tin sóng ngắn của cậu cho bạn học, bọn họ hẳn sẽ nhanh chóng tìm cậu nói tình huống cụ thể."
Quả nhiên, trong lúc Diệp Tố nóng lòng chờ đợi, đám người La Thành trước khi hắn ngủ mất rốt cục cũng gọi tới.
Vừa chuyển được cuộc gọi, thanh âm La Thành liền truyền tới: "Cậu đi đâu? Tại sao chưa nói với bọn tôi một tiếng mà đã đi rồi? Cậu đi cùng Hàn Nghiệp thật à? Cậu có biết bọn tôi lo lắng thế nào không!"
Quang não bắn ra một màn sáng, phía trên có mặt đám La Thành, Địch Cảnh, Bàn Tử.
Diệp Tố: "Vấn đề này đợi lát nữa hẵng nói, cậu nói cho tôi nghe chuyện thi cử một chút đi!"
"Thi cử thì có cái gì mà nói, cuối kỳ tới rồi thì thi thôi."
"Thi cái gì vậy?" Diệp Tố vẫn có thái độ của một người học sinh nghiêm túc với thi cử.
"Bốn, năm môn chính cùng hai môn tự chọn." Địch Cảnh giải thích, "Môn chính cậu không cần lo lắng, với thành tích quán quân cơ giáp thông qua kì thi sẽ thực dễ dàng.
Nhưng mà môn tự chọn, lúc trước cậu chưa chọn môn, hiệu trưởng sau lại phá lệ để cậu chọn một lần nữa, nhưng lại không tìm thấy cậu, chúng tôi đành phải bốc thăm giúp cậu chọn hai môn, môn tự chọn đều yêu cầu không cao, cậu mau trở về ôn tập tốt, ngàn vạn lần đừng trượt!"
Không khó......! Đây là đối với một người bình thường đã đi học, Diệp Tố tỏ vẻ mình ở thế giới Tinh tế không khác người thất học là bao, hắn thật cẩn thận nói: "Các cậu chọn cho tôi hai môn gì?"
Địch Cảnh chỉ huy Trương Diêu Phong: "Anh lên hệ thống trường học nhìn xem, tôi không nhớ rõ."
Trương Diêu Phong lẩm bẩm cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi nhìn: "Là lịch sử cơ sở và hóa học cơ sở, đều không khó, cố lên thiếu niên!"
Hóa học......
Diệp Tố nghe thấy danh từ quen thuộc này liền ngây ngẩn cả người.