Người trên khán đài đều lục tục tránh ra, Nick hưng phấn khoa tay múa chân, nói với Triết Tu: "Cậu quá tuyệt vời, cả đội trưởng đội quán quân đại học Hoa Đô đều khen cậu!"
Triết Tu sắc mặt trướng đến đỏ bừng, hiển nhiên còn chưa hồi phục tinh thần kích động.
Bóng râm thật lớn bỗng nhiên đổ xuống, thanh âm châm biếm theo đó mà vang lên: "Đúng vậy, ngay cả đàn anh cũng khen mày, mày thật đúng là ghê gớm."
Thần sắc Triết Tu nhanh chóng khôi phục bình thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Còn phải cảm ơn chúng mày nhường cơ hội triển lãm lần này cho tao."
Lời này không thể nghi ngờ đã chọc trúng tâm đen ba người này, chọc bọn họ vừa chua vừa đau, bọn họ nhịn không được nghĩ, Triết Tu còn được khen, bọn họ lợi hại hơn Triết Tu nhiều, khẳng định khiến đàn anh lau mắt mà nhìn, nhưng bọn họ lại đánh mất cơ hội lần này.
Người cầm đầu nọ càng nghẹn muốn chết, hắn cao hơn Triết Tu, Nick xấp xỉ một cái đầu, trên cao nhìn xuống mà vươn bàn tay to như quạt hương bồ chụp lên vai Triết Tu, nhìn Triết Tu bị đập lung lay một chút, hắn mới vừa lòng cười to: "Tính dẻo rất cao? Không biết cao ở chỗ nào, đi phòng tập cơ giáp để chúng tao nhìn xem chút, hửm?"
Sắc mặt Nick trở nên lòng đầy căm phẫn, mắng to: "Các anh còn như vậy, tôi liền báo với thầy giáo!"
"Mách lẻo là chuyện học sinh tiểu học mới làm." Người nọ khinh thường nói, "Hơn nữa, bọn tao chỉ muốn luận bàn với bạn học Triết Tu một chút, tao còn tò mò về 'tính dẻo' của mày đó."
"Các cậu đang hoài nghi lời tôi nói sao?"
Triết Tu khó có thể tin quay đầu nhìn phía sau, đến khi thấy rõ người kia, thân thể đều cầm lòng không đậu mà run lên.
Ba người cao lớn kia kinh ngạc nhìn về phía La Thành đang nói chuyện, liếc mắt một cái liền nhận ra đội trưởng đội quán quân của đại học Hoa Đô, người mà bọn họ chỉ có thể nhìn từ xa xa mà hâm mộ sùng kính trong lòng giờ đang đi về hướng bọn họ.
Bất quá, hiện giờ bọn họ không có bất luận cảm giác hưng phấn gì, bởi vì biểu tình La Thành không hề hiền hòa.
La Thành cùng đám người Diệp Tố cạnh hắn tự nhiên hấp dẫn đông đảo ánh mắt mọi người, nhóm thiếu nam thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi đều tràn ngập ý sùng kính với đám La Thành.
Chênh lệch ba bốn tuổi này là một khoảng cách rất lớn, là khoảng cách giữa trẻ vị thành niên và người trưởng thành, càng là khoảng cách giữa trung học và đại học, thật lớn đủ để bọn họ vui sướng như fan não tào gặp được thần tượng.
Nhóm học sinh trung học vốn dĩ chuẩn bị rời đi đều dừng lại, nhắm mắt theo đuôi mà vòng quanh đám La Thành, lấy quang não liều mạng chụp ảnh, bất quá không ai dám tiếp cận bọn họ, học sinh hệ chiến đấu cơ giáp đại học Hoa Đô nổi tiếng nhanh nhẹn dũng mãnh.
La Thành Diệp Tố đi đến bên người Triết Tu cùng Nick, cũng đối diện ba học sinh cao lớn kia.
Ba người này phát dục tương đối tốt, cũng không lùn hơn La Thành bao nhiêu, thậm trí về thể trạng còn cường tráng hơn hắn một chút, bất quá, điểm cường tráng này cũng không khiến ba người có thêm bất luận chút cảm giác an toàn nào.
Khí thế La Thành tích lũy qua vô số lần đối chiến, tuy chưa trải qua sinh tử lãnh khốc, nhưng đối với ba học sinh làm trái chuyện lương tâm này, đã áp bách bọn họ đến không thở nổi.
La Thành bĩu môi, nhìn ba người này tựa hồ như sắp khóc ra, hắn còn tưởng mình chuẩn bị làm chuyện gì táng tận thiên lương lắm.
Triết Tu cùng Nick cũng thấy rõ Diệp Tố bên cạnh La Thành, kinh ngạc đến trợn mắt há mồm.
Diệp Tố hướng bọn họ cười: "Nick, Triết Tu, không nhớ rõ tôi?"
"Anh thật sự là Diệp Tố?" Nick kêu to lên.
"Không thì ai nữa?"
Nick nhìn La Thành, nhìn Kỷ Gia Duyệt, nhìn Bàn Tử, nhìn Trương Diêu Phong, mấy người này đều là thành viên đội quán quân thi đấu cơ giáp, một đội có tổng cộng sáu người, Nick lại nhìn nhìn Địch Cảnh và Diệp Tố, trong lòng đếm, đây cũng là sáu người.
"Diệp Tố!" Nick kinh hỉ kêu một tiếng, bổ nhào vào lòng Diệp Tố, "Anh đi học ở đại học Hoa Đô sao?"
"Ừ."
"Anh cũng là đội quán quân?"
"Ừ."
"Trời ạ, Diệp Tố anh làm thế nào lại được như vậy? Hiện tại em liền tin anh là do thượng đế phái tới rồi!" Nick vui mừng khôn xiết, gắt gao ôm Diệp Tố, phảng phất như đứa trẻ phát hiện anh trai mình là siêu nhân, nhịn không được mà muốn thân cận người này trước mặt mọi người một chút: Thấy không, người này tôi quen, quan hệ chúng tôi rất tôi!
Diệp Tố buồn cười mà sờ sờ đầu hắn, tiếp theo thấy Triết Tu đồng dạng kinh hỉ, trên mặt có vài vết thương xanh tím, hắn chụp bả vai Nick, ý bảo hắn đừng siết chết mình.
Nick đỏ mặt buông hắn ra, nhưng vẫn nắm bàn tay hắn, Diệp Tố là người đồng hương thứ hai của hắn ở Hoa Đô tinh, làm hắn cảm thấy cảm xúc nhớ nhà rốt cuộc được an ủi, đặc biệt là tư thái Diệp Tố xuất hiện cơ hồ như chúa cứu thế mà buông xuống, lấy thân phận mọi người cực kỳ hâm mộ cứu vớt bọn họ khỏi khốn cảnh.
Nick nghĩ vậy, lập tức quay đầu làm cái mặt quỷ hướng ba cái nam sinh cao lớn đang không ngừng đổ mồ hôi kia, hắn rốt cuộc có tự tin "Tao phải về nhà mách anh tao".
Diệp Tố đi đến bên cạnh Triết Tu, nhìn kỹ vết thương trên mặt hắn: "Mặt cậu làm sao vậy?"
Ba nam sinh cao lớn nghe vậy liền chột dạ, sắc mặt nháy mắt liền trắng bệch.
Triết Tu lại là nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao, chỉ là thời điểm luyện tập cơ giáp bị thương."
Diệp Tố nghĩ đến khi mình mới bắt đầu tiếp xúc cơ giáp cũng mỗi ngày đều rơi thất điên bát đảo, không nghi ngờ gì mà vỗ vỗ bả vai Triết Tu: "Chỗ tôi còn có chút dược dùng rất tốt, đợi chút cùng tôi đi lấy, hiện tại chúng ta đi ăn cơm."
Nói xong Diệp Tố quay đầu nhìn ba nam sinh kia, hòa khí nói: "Các cậu là bạn học của Nick và Triết Tu? Nick, Triết Tu và tôi mới đến Hoa Đô chưa được bao lâu, làm phiền các cậu chiếu cố."
Diệp Tố từ thái độ lúc trước của ba người bọn họ đối với Triết Tu, Nick cũng có thể nhìn ra tình cảnh Nick Triết Tu ở nơi này cũng không quá tốt, nhưng hắn không thể so đo với một đám trẻ con to xác.
Bất quá, có một câu nói này của hắn, ba người này cũng sẽ không gây phiền toái thêm cho Triết Tu, Nick nữa, sùng bái và nhiệt tình của đám học sinh trung học đối với hệ chiến đấu cơ giáp đại học Hoa Đô chỉ có thể dùng từ điên cuồng để hình dung.
Ba người kia một bên nhỏ giọt mồ hôi một bên hàm hàm hồ hồ gật đầu nói gì đó.
Bàn Tử đi đến giữa Triết Tu cùng Nick, mỗi tay nhéo một cái mặt: "Hai đứa nhỏ này lớn lên thực đáng yêu, anh hai mang các em đi ăn ngon."
Diệp Tố đen mặt chụp bay tay hắn.
Bàn Tử bất mãn mà nắm Nick cùng Triết Tu đi, một bên oán trách Diệp Tố: "Đừng lấy tư tưởng dơ bẩn của cậu tới lý giải tớ, tớ đây chỉ xuất phát từ thưởng thức cái đẹp."
Đợi đến khi sáu người Diệp Tố mang theo hai đứa nhỏ rời đi, đám người kia mới xôn xao sôi trào tại chỗ.
"Hai người kia là ban 204! Bọn họ cư nhiên nhận thức đội quán quân đại học Hoa Đô!"
"Đội quán quân bồi họ ăn cơm, tôi thực ghen tị!"
"Các cậu nói, đội quán quân có thể đơn độc chỉ bảo hai người kia không?"
"Nếu có, bọn họ thực sự quá may mắn!"
Ba nam sinh cao lớn nghe các bạn học xung quanh thảo luận nóng bỏng, còn có người tiến lên hỏi tình huống cụ thể của bọn hắn cùng Nick Triết Tu.
Bọn họ đứng thất hồn lạc phách, trong lòng càng thêm bất an, sợ Triết Tu cùng Nick nói bậy bọn họ trước mặt đội quán quân.
Diệp Tố mang Nick cùng Triết Tu đi ăn xong, liền mang bọn họ đi tham quan đại học Hoa Đô, thuận tiện cho bọn họ một ít dược phẩm trị ngoại thương đại học Hoa Đô phối trí, mỗi sinh viên đều có một lượng hữu hạn.
La Thành bọn họ, ngoài Diệp Tố thỉnh thoảng còn cần một ít, cả năm người còn lại đều không dùng tới, liền lấy ra toàn bộ cho hai đứa nhỏ.
Lúc chạng vạng, Diệp Tố còn tự mình đưa hai người về trung học phụ thuộc, đưa thẳng đến khu phòng ngủ.
Người hai bên phòng ngủ nháy mắt đều ghé vào ban công nhìn Diệp Tố: "Người đội quán quân lại tới nữa!"
Diệp Tố sờ sờ tóc Nick, lại định sờ Triết Tu, thấy hắn vẻ mặt không vui liền thôi, "Các cậu nhớ kỹ thông tin sóng ngắn của tôi, có chuyện gì nhớ tìm tôi."
"Dạ!" Nick lớn tiếng đáp lời, một buổi trưa, miệng hắn cười đến chưa từng khép lại được.
"Nhớ rõ học tập tốt, tranh thủ thi đỗ đại học Hoa Đô." Diệp Tố như mẹ già nhắc mãi một lúc lâu xong mới rời đi.
Nick trừng lớn mắt nhìn bóng dáng Diệp Tố rời đi, còn có chút cảm giác như đang mơ, hắn nhìn về phía Triết Tu la to: "Triết Tu, hắn thật là Diệp Tố! Diệp Tố đi học ở đại học Hoa Đô!"
Trên mặt Triết Tu cũng xuất hiện thần sắc kỳ dị, dùng sức gật gật đầu, "Chúng ta về sau cũng phải đến đại học Hoa Đô!"
"Vậy Diệp Tố chính là đàn anh của chúng ta!" Nick nhảy nhót lên lầu, bên đường rất nhiều bạn học không quen biết đều chào hỏi hắn cùng Triết Tu, làm hắn phảng phất như về lại thời gian đi học ở Nhất Tâm tinh, bạn học đều thực thân thiện, gặp nhau trên đường đều cười ha hả.
Nick cùng Triết Tu trở lại phòng ngủ, phát hiện người cùng phòng cũng trở nên nhiệt tình hơn nhiều, còn có phòng ngủ bên cạnh tới hóng chuyện.
Nick đắc ý lấy quang não mình ra, cho bọn hắn xem ảnh chụp tại đại học Hoa Đô: "Xem, đây là nhà ăn đại học Hoa Đô, đồ ăn bên trong đều rất ngon, đây là thư viện...Còn có, đây đây, đây là khu huấn luyện cơ giáp đại học Hoa Đô, người bình thường không vào được.
Xem, đây là cơ giáp bọn họ dùng để luyện tập, thật lớn thật ngầu, tớ cùng Triết Tu còn đi lên chơi đùa!"
"Thật sự thật ngầu, so với chúng ta luyện tập khốc hơn nhiều!" Những người khác không phải không có hâm mộ mà kinh ngạc cảm thán, bọn họ cũng đã từng tham quan đại học Hoa Đô, bất quá khu huấn luyện cơ giáp cần phải có học sinh trường mang theo mới có thể đi vào, cơ giáp càng không phải tùy tùy tiện tiện là có thể nhìn thấy.
"A, Triết Tu cậu cầm trên tay chính là thuốc trị thương đại học Hoa Đô chuyên môn phối trí sao?"
Triết Tu gật gật đầu.
"Nghe nói dược này hiệu quả siêu cấp tốt!" Người nọ hâm mộ nhìn túi dược phẩm Triết Tu xách theo, "Castel lớp bên cạnh có anh họ cũng học ở đại học Hoa Đô, trước kia cho hắn một lọ, hắn khoe đã lâu."
Triết Tu nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra mấy bình chia cho mấy người ở đây: "Các cậu cầm dự phòng đi, chúng tôi còn có rất nhiều."
"Đúng!" Nick lớn tiếng nói, "Diệp Tố nói chúng tớ không đủ còn có thể đi tìm hắn."
"Người kia là Diệp Tố à, là anh trai các cậu sao?"
"Hắn......" Nick vốn định nói không phải, nhưng lại nghĩ tới Diệp Tố đã từng cứu bọn họ, hiện tại ở Hoa Đô tinh cũng là "Sống nương tựa lẫn nhau", để hắn làm anh trai mình cũng rất tốt, hắn liền không nói nữa.
adudu beta quên mất k để nick với triết tu là cậu nx r :v thôi coi như 2 iem xa nhà nên trg thành rồi nha.
......
Đại học Hoa Đô nghênh đón kỳ thi lớn cuối kỳ, các ngành bắt đầu tiến vào bài thi môn chuyên ngành, ngành chiến đấu cơ giáp chỉ cần kiểm tra chiến đấu cơ giáp, sửa chữa trục trặc cơ bản của cơ giáp cùng với điều khiển tinh thần lực là được.
Này đối với Diệp Tố không có gì khó khăn, tuy rằng hắn là tay mới, nhưng thiên phú đặt ở đó, kể cả không được điểm cao, ít nhất qua môn là không thành vấn đề, không đến mức thê thảm giống hóa học, lịch sử.
Diệp Tố vào thời gian cuối kỳ ngược lại lại nhẹ nhàng hơn, có thời gian liền nghiên cứu hóa học một chút, đã bắt đầu dần dần thăm dò được một chút dàn giáo của hệ thống hóa học thế giới Tinh tế, hóa học tinh tế đánh sâu vào hóa học hiện thực như trời long đất lở, Diệp Tố phải giữ ý chí kiên định không để bản thân bị lạc, còn phải cân nhắc quan hệ đôi bên, tìm phương pháp khiến hóa học tinh tế có thể tưới tiêu hóa học hiện thực, lại không khiến nó lập tức đổ sụp.
Đây không thể nghi ngờ, là một công trình hết sức lề mề.
Sau khi Diệp Tố kết thúc thời gian luyện tập cơ giáp buổi sáng, buổi chiều vốn là thời gian hắn học hóa, nhưng hắn không đi thư viện hay phòng thí nghiệm, mà là ra cửa trường học.
Tối hôm qua hắn nhận được tin nhắn của Hàn Nghiệp, hẹn hắn giữa trưa ở bảo tàng Hoa Đô tinh.
Diệp Tố suy đoán, có thể là chuyện về bài kiểm tra, không dám chậm trễ, lanh lẹ liền chạy tới.
Bảo tàng Hoa Đô chưa đề cập tới bên trong, chỉ bề ngoài đã là một tòa kiến trúc thập phần đồ sộ đầy ý nghĩa mỹ học.
Diệp Tố từ xa xa liền thấy bảo tàng bắt mắt, tiến lại gần, thân ảnh Hàn Nghiệp cũng tiến vào tầm mắt.
Hắn ăn mặc áo trắng quần đen bình thường đơn giản, tựa hồ không khác gì người đi đường tới lui.
Diệp Tố chạy mau vài bước, đi tới trước mặt Hàn Nghiệp.
"Đi ăn cơm trước đi." Hàn Nghiệp liếc hắn một cái, nói.
"Ừm." Diệp Tố đi theo phía sau hắn, vào một nhà hàng u nhã đối diện bảo tàng.
Đợi đến khi hai người đều ngồi ổn định, gọi xong món, Diệp Tố hỏi: "Có việc? Về bài kiểm tra sao?"
Hàn Nghiệp không trả lời, mà hỏi hắn thi cử ở trường thế nào.
"Bài chuyên ngành đều qua." Diệp Tố nói, ý ngoài lời, không phải bài chuyên ngành liền không qua.
Hàn Nghiệp không biết có nghe hiểu hay không, nhẹ nhàng gật đầu, liền không tiếp tục nói chuyện.
Diệp Tố nghẹn họng trân trối nhìn hắn chốc lát, nhìn hắn uống trà uống rất có hứng thú.
Hắn yên lặng đợi chốc lát, phát hiện Hàn Nghiệp thật sự không có ý tứ nói chuyện cùng mình, mới cúi đầu nghịch chén trà tinh xảo, lại uống một ngụm trà, hương vị bình thường.
Hai người lặng im không tiếng động mà cơm nước xong, Hàn Nghiệp lại đưa Diệp Tố tới bảo tàng Hoa Đô tinh, lập tức lên tầng cao nhất.
Tầng cao rất ít du khách, thêm cả Hàn Nghiệp và Diệp Tố mới có tổng cộng năm người.
Hàn Nghiệp vẫn không nói chuyện, mà theo hành lang trong bảo tàng một đường đi tới.
Diệp Tố đi theo hắn, thuận tiện nhìn vật phẩm triển lãm hai bên, tất cả đều là một số trang phục, bất quá giữa các trang phục vô luận là hình dáng hay nhan sắc đều có sự khác biệt rất lớn, hẳn là phục sức của các dân tộc bất đồng.
Hàn Nghiệp đi đến cuối phòng triển lãm, bắt đầu bật video trên máy chiếu cho Diệp Tố.
Diệp Tố tò mò nhìn chằm chằm máy chiếu, xuất hiện đầu tiên là một vị mỹ nữ có rất nhiều bím tóc thon dài, nàng mặc phục sức nhan sắc diễm lệ, khóa vàng đeo khắp người, ngọc bội leng keng, hướng về phía màn ảnh lộ ra tươi cười, sau đó nói một câu.
Diệp Tố nghe không hiểu ngôn ngữ của nàng, nhưng có thể suy đoán ra, đây hẳn là cô nương dân tộc Thái.
Sau đó trên màn hình xuất hiện một vị nữ nhân Afghanistan, thân xuyên trường bào, ngượng ngùng mím môi, dùng lễ nghi hướng màn ảnh cúi chào; sau đó là thiếu nữ Cuba nhiệt tình dào dạt, người phụ nữ Nhật Bản dịu dàng động lòng người, bé trai Châu Phi nghịch ngợm đáng yêu, người đàn ông Nga cao lớn cường tráng, quý ngài Anh quốc soái khí anh tuấn...
Bất đồng màu da, bất đồng quốc tịch, nói bất đồng ngôn ngữ.
Video ghi chép chính là những thứ này.
Video truyền phát tin tức xong, Hàn Nghiệp mới nhìn Diệp Tố nói: "Đây đều là những văn minh sáng lạn Nhân tộc từng có được."
Diệp Tố chú ý tới cách hắn dùng từ, từng có được.
"Hiện tại thì sao?"
"Ngôn ngữ thông dụng hiện tại chỉ còn lại Hán ngữ và tiếng Anh." Hàn Nghiệp khó phát hiện mà rũ xuống khóe mắt, hình như có chút bi thương, "Vào bốn trăm năm mươi vạn năm trước, lúc đó, tổng thống hạ lệnh, Nhân tộc chỉ được phép sử dụng Hán ngữ và tiếng Anh, cậu biết tại sao không?"
Diệp Tố nhớ tới trong lịch sử Trung Quốc cũng từng phát sinh sự tình tương tự, Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc liền lập tức ban bố đồng tiền chung, thống nhất văn tự, ngôn ngữ và chính sách.
"Vì thống nhất?"
"Có nguyên nhân này." Hàn Nghiệp gật đầu, "Nhưng nguyên nhân chính yếu là để văn minh nhân tộc chúng ta có thể truyền thừa càng tốt hơn.
Lúc ấy, Nhân tộc gặp phải khốn cảnh thực tồi tệ, không có dư thừa lực lượng để văn minh trăm hoa đua nở, đành phải bất đắc dĩ mà giữ lại hai loại ngôn ngữ tương đối phổ biến.
Như vậy, cho dù Nhân tộc bị nạn sâu bệnh tách ra, từng người chạy nạn, rất nhiều năm về sau, cũng có thể dựa vào văn tự giống nhau đi nhận người.
Nếu chúng ta nói bất đồng ngôn ngữ, viết bất đồng văn tự, có bất đồng tập tục, đang trên đường lẩn trốn lại sinh sản hậu đại cùng chủng tộc khác, tướng mạo thay đổi, gien thay đổi, khi tương ngộ với đời sau của huyết mạch Nhân tộc, có cái gì để chứng minh bọn họ có cùng tổ tiên? Còn có cái gì có thể chứng minh được nhân tộc tồn tại?"
Diệp Tố bỗng nhiên bị thương đau dày đặc trong giọng nói Hàn Nghiệp đè ép đến trái tim khó chịu.
Hàn Nghiệp giơ bàn tay ra, nhẹ nhàng xoay, "Đây là quyết tâm tráng sĩ đoạn cổ tay."
Diệp Tố nhìn bàn tay thon dài hữu lực của hắn, tựa hồ nghe thấy thanh âm xương cốt đứt gãy, lại tựa hồ cái gì cũng không nghe thấy.
Đó là đau tới cực điểm, gào thét cũng không phát ra tiếng, lại càng không muốn phát ra tiếng khóc yếu đuối.
Tổng thống hạ lệnh chặt đứt hết thảy cành cây văn minh mỹ lệ, lay rụng những phiến lá cây rực rỡ, chỉ để lại một cành khô, đem tất cả chất dinh dưỡng đều cho nó, chỉ cầu nó có thể sống sót qua mùa đông dài, là minh chứng cho sự tồn tại của Nhân tộc.
Nhân loại đã từng tự xưng là linh trưởng của vạn vật sao có thể chấp nhận mình biến mất vô ngân vô tích trong vũ trụ?
Diệp Tố im lặng không tiếng động.
Hắn nhớ tới nguy cơ trước mắt của địa cầu, nếu người ngoài hành tinh tới tấn công địa cầu, bắt nhân loại làm tù binh, những người nói bất đồng ngôn ngữ bị bán tới các tinh cầu làm nô lệ, chẳng cần bao lâu, chỉ mấy trăm năm, là có thể hoàn toàn diệt sạch văn minh nhân loại.
Nhân loại ở trong vũ trụ rộng lớn như vậy, lại như chưa từng tồn tại.
Hàn Nghiệp lẳng lặng nhìn sắc mặt Diệp Tố trở nên đau thương khổ sở, đây ít nhất chứng minh Diệp tố vì lời hắn nói mà cảm thấy xúc động, ít nhất chứng minh Diệp Tố quân tâm tới nhân tộc, quân tấm cả văn minh nhân tộc.
Hàn Nghiệp nhẹ nhõm, ngữ khí nhu hòa hỏi: "Cậu nghỉ hè có kế hoạch gì không?"
Diệp Tố trong lúc nhất thời không tiếp thu được chuyện Hàn Nghiệp chuyển đề tài như chong chóng, sửng sốt một hồi mới trả lời: "Không có."
"Vậy thì tốt." Hàn Nghiệp nói, "Kỳ nghỉ của cậu liền giao cho tôi đi."
Hắn muốn huấn luyện Diệp Tố, khiến hắn ít nhất có được thực lực ổn định của học sinh năm ba sắp lên năm tư đại học Hoa Đô, đây là giới hạn thấp nhất.