Ngày 1/5 Lương Tiêu thật sự không có thời gian, bận rộn như đi chợ vậy.
Ngày đầu tiên anh có ba khách, nhưng bởi vì đều là khách nữ cho nên buổi tối sẽ không quá chín giờ.
Buổi tối sau khi anh trở về thì vừa hay Lộ Trạch gửi tin nhắn đến: [Bận xong chưa vậy?]
Lương Tiêu: [Ừm, mới vừa về nhà]
Lộ Trạch: [Hôm nay có mấy khách thế?]
Lương Tiêu biết Lộ Trạch chỉ đang thuận miệng nói chuyện phiếm, nhưng nhìn vào có hơi giống đang tra khảo nên anh đành trả lời lại: [Ba, khá mệt, tôi đi tắm đã]
Lộ Trạch: [Nhanh đi đi]
Lương Tiêu đi sạc pin cho điện thoại, vừa tắm xong ra đã thấy điện thoại reo lên.
Anh bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, vẫn là kiên trì mặc quần áo vào trước đã, sau đó ném quần áo bẩn vào máy giặt, lại đến phòng khách rót nước, sau đó mới chậm rãi quay lại xem điện thoại.
Mới chỉ có một lúc như thế mà Lộ Trạch đã gửi một đống tin nhắn.
Lộ Trạch: [Anh tắm xong chưa?]
Lộ Trạch: [Xem ra vẫn chưa rồi]
Lộ Trạch: [Anh Tiêu?]
Lộ Trạch: [Sao anh lại tắm chậm vậy chứ]
Lộ Trạch: [Nhà anh đột nhiên bị mất nước sao? Hay là tắm không với tới được ra sau lưng để kỳ vậy?]
Lương Tiêu cười, trả lời lại: [Xong rồi]
Lộ Trạch: [Chậc]
Lộ Trạch: [Cuối cùng cũng xong]
Lương Tiêu: [Có chuyện gì sao?]
Lộ Trạch: [Không có việc gì cả, kỳ nghỉ của tôi khá là nhàm chán, chỉ ở cạnh mẹ thôi, không phong phú như anh]
Lộ Trạch: [Ngày mai anh cũng bận như vậy sao?]
Lương Tiêu: [Ngày mai có hai khách, trưa và chiều]
Lộ Trạch: [Lại là đi dạo phố ăn cơm rồi chơi căn phòng bí mật gì đó nữa à?]
Lương Tiêu: [Có một người thanh lịch hơn, hẹn đi nghe hòa nhạc]
Lộ Trạch: [Mỗi lần tôi đi theo mẹ đi nghe hòa nhạc là đều ngủ từ đầu đến cuối, nghe thấy tiếng vỗ tay mới tỉnh]
Khóe miệng Lương Tiêu vẫn luôn nhếch lên: [Tôi cũng chỉ ngây người ra thôi]
Lộ Trạch: [Haizz, còn không bằng chơi đấu địa chủ với tôi]
Một lát sau Lương Tiêu mới nhắn lại: [Các cô ấy hẹn quá sớm, bây giờ chơi không?]
Lộ Trạch: [Được nha, chơi luôn]
Hai người bọn họ chơi đấu địa chủ bằng giọng nói hơn một tiếng đồng hồ, Lộ Trạch cười suốt, có vẻ cậu đang rất vui.
Lúc thua hai trận liên tiếp, Lộ Trạch nói: “Không chơi nữa, hôm nay anh cũng mệt rồi, cảm giác cũng không có tinh thần lắm, nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Lương Tiêu” Ừm” một tiếng, Lộ Trạch nói: “Ngủ ngon.”
Lương Tiêu: “….Ngủ ngon.”
Trong điện thoại chỉ còn lại luồng điện và tiếng hít thở, Lộ Trạch hỏi: “Sao không cúp?”
“Xem wechat một chút,” Lương Tiêu nói, “Cúp đây.”
“Ừm, ngủ ngon.”
Lương Tiêu trực tiếp cúp điện thoại.
Từ Tinh Tinh đang đắp mặt nạ ngồi xuống bên cạnh Lộ Trạch, “Cuối cùng cũng xong rồi sao?”
Lộ Trạch bị dọa sợ, “Sao vậy ạ?”
“Ngày mai lão Lộ có việc, Tiểu Lộ ở cạnh mẹ nhé.”
“Mấy người bạn tốt của mẹ đâu?” Lộ Trạch nói, “Ngày mai Tiểu Lộ muốn nghỉ ngơi.”
Lộ Tĩnh Lãng vòng qua sô pha, cốc đầu Lộ Trạch một cái, “Mẹ con đang muốn con ở cạnh cô ấy nhiều hơn đấy.”
Lộ Trạch che đầu, “Được được rồi, con ở cạnh mẹ là được chứ gì, ba đừng có cốc đầu con nữa, không biết nặng nhẹ gì cả…”
Lộ Tĩnh Lãng chẹp miệng, “Không muốn đánh con làm gì, nếu con không đi cùng thì ba đi.”
Từ Tinh Tinh vội vàng nói: “Không cần anh, cái khí chất này của anh mà đi xem triển lãm tranh, người khác còn tưởng anh đang đi cướp tranh đó chứ.”
Lộ Trạch cười mất một lúc.
Lúc nhỏ mỗi lần tan học cậu đều không tình nguyện để Lộ Tĩnh Lãng đến đón mình, nếu không ngày thứ hai đi học sẽ có người đuổi theo hỏi cậu có phải ba cậu là xã hội đen không, có ăn thịt con nít không nữa.
Cậu cười xong thì đi rửa mặt, cảm giác cười mà tê hết cả quai hàm, Từ Tinh Tinh đột nhiên nói một câu, “Tê rồi phải không.”
Lộ Trạch dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía bà, “A, sao vậy ạ?”
“Cười hơn tiếng đồng hồ lận mà, sao mà không tê cho được.”
Lộ Trạch ngẩn người, “Con cười hơn tiếng sao?”
“Đúng vậy,” Từ Tinh Tinh gật gật đầu, “Chơi đấu địa chủ cười vô cùng vui vẻ.”
Lộ Trạch bị bà nói trúng không khỏi có chút chột dạ, cậu giải thích: “Mỗi lần chơi bài với anh Tiêu đều rất vui.”
“Tiêu Tiêu đang năm bốn vẫn chưa tốt nghiệp thì chắc đang đi thực tập nhỉ, làm việc gì vậy? Ngày mồng một tháng năm cũng không nghỉ luôn à?”
Lộ Trạch không biết Lương Tiêu có để ý đến chuyện Từ Tinh Tinh biết chuyện của anh không, cho nên cậu hơi do dự một chút vẫn nói mập mờ cho qua, “Đúng là cũng khá bận, phải tiếp khách nữa.”
—
Buổi chiều ngày hôm sau Lộ Trạch cùng Từ Tinh Tinh đi xem triển lãm tranh, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lương Tiêu “công việc vô cùng bận rộn”, bên cạnh là một cô gái vô cùng dịu dàng thục nữ, đang kéo tay anh rất thân thiết.
Lộ Trạch vô thức chặn tầm mắt để Từ Tinh Tinh không nhìn sang hướng này, thuận tiện nói: “Bức tranh này con xem không hiểu.”
Từ Tinh Tinh giải thích cho cậu, Lộ Trạch vội vàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Lương Tiêu: [Anh ở triển lãm tranh sao?]
Lương Tiêu nhìn thấy tin nhắn này thì lập tức nhìn ngó xung quanh: [Cậu cũng ở đây sao?]
Lộ Trạch: [Tôi đi với mẹ]
Lương Tiêu sửng sốt vài giây, bỗng nhiên không biết nên trả lời lại thế nào, mà Tiểu Cẩn ở bên cạnh cũng đã kéo anh đi tới gần chỗ của Lộ Trạch.
Lương Tiêu nhìn thấy bóng dáng của Lộ Trạch và mẹ cậu, vốn định bảo Tiểu Cẩn đi ra ngoài sảnh thì Từ Tinh Tinh cũng đã quay đầu nhìn về phía anh.
Lương Tiêu với bà nhìn nhau vài giây, Từ Tinh Tinh tươi cười vui vẻ, “Tiểu Trạch, đây không phải là Tiêu Tiêu sao?”
Lộ Trạch cảm giác vô cùng xấu hổ.
Cậu với Lương Tiêu liếc nhau một cái, căng da đầu kéo Từ Tinh Tinh qua bên kia.
Lương Tiêu mở miệng trước, “Chào dì ạ.”
Từ Tinh Tinh rất vui vẻ nhìn anh, “Ui, chào cháu, đẹp trai thật nha.”
Bà lại nhìn về phía cô gái bên cạnh Lương Tiêu, Lương Tiêu còn đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Tiểu Cẩn đã nói trước anh: “Chào dì ạ, cháu là Tiểu Cẩn, là…bạn gái anh ấy ạ.”
Lộ Trạch nhíu nhíu mày, lúc này tầm mắt cậu mới dừng lại trên người Tiểu Cẩn.
Là một cô gái rất có khí chất, cảm giác không giống mấy cô gái lần trước cậu gặp.
Cô ấy dựa sát vào người Lương Tiêu, ánh mắt khi nhìn anh cũng rất say đắm cứ như đôi tình nhân đang đắm chìm trong tình yêu vậy.
Lộ Trạch thấy không thoải mái thay Lương Tiêu, lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt cũng không quá tốt.
Sau một lúc lâu, Từ Tinh Tinh vỗ lưng cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Tiểu Trạch, nghĩ gì vậy? Phải đi rồi.”
Lộ Trạch lấy lại tinh thần, một lần nữa nhìn về phía Lương Tiêu, phát hiện Lương Tiêu cũng đang đang nhìn mình, biểu tình trên mặt anh có chút phức tạp, không dễ hình dung.
Lộ Trạch dời ánh mắt, nhìn tay Tiểu Cẩn đang kéo Lương Tiêu, bình tĩnh nói: “Chúng tôi đi qua bên kia trước đây.”
Sau khi đi Từ Tinh Tinh bỗng giữ cánh tay cậu, “Sao đột nhiên lại không vui rồi?”
“Không có mà.” Lộ Trạch nói.
Từ Tinh Tinh không tin, “Có phải bởi vì Tiêu Tiêu nói với con là cậu ấy đang làm việc không?”
Lộ Trạch không để ý đến bà đang nói gì, chỉ trả lời qua loa cho qua.
Từ Tinh Tinh nở nụ cười, “Cậu ấy nói dối cũng chỉ vì có ý tốt thôi, có thể là sợ con biết cậu ấy đi cùng bạn gái nên sẽ không vui đó.”
Lộ Trạch kinh ngạc nhìn về phía Từ Tinh Tinh, nói to: “Sao con phải không vui chứ?”
Từ Tinh Tinh không biết vì sao cậu phản ứng mạnh như vậy, “Thì chính là sợ con sẽ cảm thấy cậu ấy có bạn gái sẽ bỏ rơi bạn bè.
Lúc con còn nhỏ mẹ cảm thấy con đã có chút tính chiếm hữu với bạn bè tốt rồi.”
Sắc mặt Lộ Trạch trầm xuống, cau mày lại.
Bạn tốt? Tính chiếm hữu?
Cậu với Lương Tiêu mới quen nhau được có một tháng.
Cậu có tính chiếm hữu với Lương Tiêu sao?.