Say Đắm FULL

Sau khi nghỉ hè Lộ Trạch rất bận rộn, tham gia các buổi họp lớp với ba mẹ, còn có hẹn với các nhóm nhỏ nữa.

Lương Tiêu cũng không chủ động quấy rầy Lộ Trạch nhưng Lộ Trạch làm gì đều sẽ chụp ảnh gửi cho anh giống như báo cáo hành trình vậy.

Lương Tiêu thi vào đại học mới đến thành phố này sống, sau khi lên đại học cũng bận đi làm thêm kiếm tiền, cũng không quá thân thiết với các bạn. Những người bạn thân của anh thì cũng chỉ ở quê nên không ai tới tìm anh cả, mỗi ngày thật sự là vô cùng rảnh rỗi.

Di động vang một tiếng, là Khương Tình gửi cho anh hai vạn. (~70tr)

Lương Tiêu bất đắc dĩ nhéo nhéo phần giữa lông mày, sau đó gọi điện thoại cho Khương Tình, “Sao lại chuyển tiền cho con?”

“Mày giữ lấy đi,” Khương Tình không kiên nhẫn nói, “Đều là tiền gần đây tao tiết kiệm được, để trong thẻ không bằng cho đưa con trai.”

“Mẹ,” Lương Tiêu nói, “Thực sự không cần tiền của mẹ đâu, mẹ đừng bớt ăn bớt mặc…”

Lương Tiêu nói còn chưa nói xong, Khương Tình lập tức nổi giận, “Lương Tiêu! Mày còn biết tao là mẹ mày sao! Hiện tại tao không có quyền dùng tiền của mình để trả nợ luôn à! Mày có cần phải khách khí với tao như thế không? Không cho tao bớt ăn bớt mặc, mày bớt ăn bớt mặc thì tao nỡ chắc!”

Lương Tiêu bị Khương Tình nói cho mơ hồ, giọng của Khương Tình lại mang theo tiếng khóc nghẹn ngào khiến trong lòng Lương Tiêu vô cùng khó chịu. Anh há miệng, lại không thể nói ra lời.

Khương Tình chỉ tỏ ra yếu ớt trong nháy mắt, sau đó lại khôi phục thái độ bình thường, “Nếu mày không nhận số tiền này, sau này còn dám gọi một tiếng mẹ, tao đánh gãy chân mày đấy.”

Lương Tiêu cúi đầu nhìn xuống mặt đất, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng nói: “Con nhận, mẹ đừng lo lắng, hiện tại con sống rất tốt, với lại cũng chỉ thiếu có mấy vạn nữa là trả hết nợ rồi. Giang Hoành cũng đã đồng ý mỗi tháng trừ nợ vào tiền lương của con rồi. Hơn nữa con cũng không có ăn uống kham khổ, con còn yêu đương nữa.”

Khương Tình không lên tiếng, hồi lâu mới khó tin nói: “Mày? Yêu đương?”

Lương Tiêu “ừm” một tiếng, cười nói: “Thật sự rất tốt, nên mẹ không cần nghĩ con thảm như vậy đâu.”

Khương Tình nói to, “Không muốn tao nghĩ mày sống thảm như vậy thì phải nói với tao chứ! Mẹ nó mày cái gì cũng không nói cho tao, còn tự mình lén lút yêu đương!”

Lương Tiêu cau mày nói nhỏ lại, “Con sai rồi, sau này con nhất định sẽ nói.”

“Là cô gái như thế nào vậy? Yêu đương bao lâu rồi?” Khương Tình hỏi.

“Cũng chưa lâu lắm,” Lương Tiêu nói, “Hiện tại mẹ đừng hỏi nữa, sau này có cơ hội con sẽ dẫn cậu ấy về gặp mẹ.”

Khương Tình không quá vừa lòng hừ một tiếng, Lương Tiêu khuyên: “Số tiền này chắc chắn là do mẹ tiết kiệm không tiêu xài đến, con chỉ lấy một vạn thôi, còn một vạn mẹ cầm đi, muốn mua gì cứ mua, không cần lo lắng chuyện tiền nong đâu, một thời gian nữa con sẽ về thăm mẹ.”

Sau khi cúp điện thoại, Lương Tiêu thở dài. Anh với Khương Tình đều không phải là người biết dịu dàng, có những lời anh nói với Lộ Trạch được, nhưng lại không thể nói với Khương Tình. Rõ ràng đã tới miệng rồi, nhưng cũng chỉ được tới đó, không thể nói ra được.

Di động lại vang lên một tiếng, là Lộ Trạch gửi hình ảnh đến cho anh. Lương Tiêu sửng sốt, ấn vào xem thử, là ảnh chụp một chiếc xe máy từ trên cao xuống, còn dính một chân của Lộ Trạch vào trong hình.

Lương Tiêu: [Lái moto sao?]

Lộ Trạch: [Xuống lầu, anh trai đây đưa cưng đi hóng gió]

Lương Tiêu chạy xuống lầu, vừa tới đã thấy Lộ Trạch đang dựa vào xe máy, cúi đầu chơi điện thoại, cả người đều toát lên sự đẹp trai hững hờ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lộ Trạch lập tức ngẩng đầu, cười với Lương Tiêu một cái. Lương Tiêu cũng cười lại, sau khi đến gần mới thấp giọng nói: “Ai gọi ai là anh, tốt xấu gì anh cũng lớn hơn em mấy tháng mà.”

Lộ Trạch đội mũ bảo hiểm lên đầu cho anh, “Lên xe.”

Lương Tiêu nhấc chân ngồi lên.


Lộ Trạch nghiêng đầu nói: “Lớn hơn em… Nhưng gọi là anh cũng không hợp lý lắm nhỉ?”

“Hửm?” Lương Tiêu không hiểu được.

Lộ Trạch cười rất không đứng đắn, trong nháy mắt xe máy lao đi, Lộ Trạch mới nói: “Gọi là chị gái nha thiếu nữ ngây thơ!”

Lương Tiêu đưa tay ôm lấy eo cậu, lớn tiếng nói: “Vẫn chưa thôi đi đúng không!”

Tiếng cười của Lộ Trạch vô cùng vang dội, “Ôm chặt chút!”

Vốn dĩ tâm trạng của Lương Tiêu đang có hơi nặng nề, nhưng khi Lộ Trạch đưa anh lượn một vòng hóng gió thì anh muốn buồn cũng không buồn được nữa.

Rất mát, rất thích và cũng rất vui.

“Cục cưng ——” Lương Tiêu bỗng nhiên hét lên.

Lộ Trạch đáp lại cậu, “Làm sao——”

“Nhớ em——”

“Em cũng nhớ anh——”

Nói xong Lộ Trạch còn nới lỏng một tay sờ vào bàn tay của Lương Tiêu.

Cậu chọn một con đường không có người, đi thẳng đến bờ sông mới dừng lại. Lương Tiêu xuống xe tháo mũ xuống, Lộ Trạch hỏi cậu, “Đã không?”

“Đã,” Lương Tiêu cười nói, “Đã lâu không lái xe rồi.”

“Anh cũng biết lái sao?”

“Ừm.”

“Vậy hai ta lái xe ra ngoài chơi đi, thế nào? Em sẽ mượn thêm một chiếc của ba nữa.”

Lương Tiêu không ngờ Lộ Trạch nói đi là đi ngay, anh còn nghiêm túc nói: “Vậy lại phải lên kế hoạch cho tuyến đường mới rồi.”

Lộ Trạch lại suy nghĩ, “Vẫn nên bỏ đi vậy, lái đi xa cũng không có gì vui cả.”

Cậu mới nhảy từ trên xe xuống đã bị Lương Tiêu ôm lấy, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng dinh dính.

Lương Tiêu nhìn cậu, trầm giọng nói: “Gọi anh là gì?”

Lộ Trạch cười cười, nhìn thẳng vào mắt Lương Tiêu, “Chị…”

Lương Tiêu mạnh mẽ hôn lên môi cậu.

Thời tiết đang rất nóng, nhưng ban đêm ở bờ sông vẫn khá mát mẻ, rất thích hợp để hôn nhau.

Hai người không nỡ buông nhau ra, Lương Tiêu lại hỏi: “Gọi là gì?”


Cuối cùng Lộ Trạch cũng không đùa anh nữa, cậu nói một tràng: “Anh trai anh trai anh trai anh trai, gọi anh là được chứ gì.”

Hơi thở của Lương Tiêu trầm xuống, lại hôn lên khóe miệng cậu một cái, thấp giọng nói: “Vẫn là đừng gọi nữa.”

Hai người bọn họ đi đến bờ sông hóng gió, Lộ Trạch dang rộng cánh tay đón gió, cười nói: “Tối nay có muốn đưa em về nhà không anh trai?”

Lương Tiêu liếc cậu một cái, Lộ Trạch thuận thế ôm lấy vai anh, nhẹ giọng nói: “Nhớ chết em luôn đó.”

“Được.”

Lộ Trạch nhắn tin cho Từ Tinh Tinh, nói tối nay cậu đến nhà bạn chơi, không về nhà nữa.

Trên đường trở về là Lương Tiêu lái xe, Lộ Trạch ngồi phía sau, lúc đi qua quán thịt nướng ven đường, vì quá thơm nên hai người còn dừng lại ăn mấy xiên thịt nướng.

Về đến nhà cùng nhau tắm rửa, Lương Tiêu đưa kế hoạch du lịch cho Lộ Trạch xem, xem xong cậu cũng gật đầu, “Được đó, những chỗ này cũng được, vốn dĩ chúng ta cũng không hẳn là đi chơi.”

Nói xong cậu nhìn nhìn Lương Tiêu, có chút không chắc chắn hỏi anh, “Đúng không?”

Lương Tiêu cười “Ừm” một tiếng, “Chỉ cần ở cùng nhau.”

Lộ Trạch búng tay một cái, “Đúng rồi.”



Ngày xuất phát, hai người hẹn nhau ở nhà ga trước một tiếng, Lộ Trạch đến muộn mười phút, kiểm tra an ninh xong chạy một mạch tới.

Lương Tiêu vội vàng đứng lên vẫy vẫy tay với cậu, Lộ Trạch dừng ngay trước mặt anh, chống hành lý xuống thở hồng hộc nói: “Mệt chết em rồi….”

“Gấp cái gì,” Lương Tiêu vỗ vỗ lưng cậu, “Vẫn còn sớm mà.”

“Không phải đã hẹn phải đến trước một tiếng sao, bây giờ đã muộn rồi,” Lộ Trạch nhìn nhìn đồng hồ, “Ba em vừa vặn cũng có việc đi ra ngoài nên tiện đường đưa em đi, nhưng kết quả lại tắc đường không đi được, em phải kéo vali chạy đến ga tàu đó.”

Lương Tiêu không biết phải nói gì nữa, dù cho anh có đợi ở ga tàu một lúc nữa cũng không sao cả.

Dường như Lộ Trạch nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, cười nhéo nhéo đầu ngón tay anh, “Muốn gặp bạn trai thì đương nhiên phải chạy rồi.”

Khi lên tàu bọn họ ngồi ghế dành cho ba người gần cửa sổ, Lương Tiêu ngồi trong cùng, Lộ Trạch ngồi giữa, bên cạnh là một chị gái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, từ đầu tới cuối chị ấy vẫn cúi đầu nhắn tin, đối lập hoàn toàn với bầu không khí bên Lương Tiêu và Lộ Trạch.

Lộ Trạch đưa điện thoại cho Lương Tiêu, bảo anh quay phong cảnh bên ngoài một chút, quay xong Lộ Trạch xem lại, rồi khen anh: “Tay anh vững thật đấy.”

Cậu đánh chữ vào điện thoại rồi cho Lương Tiêu xem: [Chị gái bên cạnh em có vẻ đang cãi nhau với bạn trai, nên em cũng không thể thể hiện ra là mình đang rất vui được]

Lương Tiêu liếc mắt nhìn sang bên kia một cái, nhắn lại cho cậu: [Sao em biết là cãi nhau với bạn trai?]

Lộ Trạch chẹp miệng: [Biểu hiện thôi]

Lương Tiêu nở nụ cười: [Muốn nghe nhạc không?]


“Nghe.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu lại lấy tai nghe từ trong balo ra, Lộ Trạch nghe ra là bài hát tiếng Trung, cậu hơi ngạc nhiên, “Đây là… bài hát của Tôn Yến Tư?”

“Ừm,” Lương Tiêu lướt lướt danh sách bài hát, “Nếu em muốn nghe bài hát Tiếng Anh….”

Lộ Trạch giữ lấy cổ tay anh, “Đừng đổi, hay mà.”

Hai người cùng nhau nghe bài , Lộ Trạch đột nhiên nghiêng đầu qua nói nhỏ vào tai Lương Tiêu: “Anh Tiêu, vì sao Giang Hoành lại coi trọng anh như vậy?”

“Hửm?”

Lộ Trạch hỏi rất đột ngột, qua hai giây Lương Tiêu mới nói: “Có thể là thấy anh đẹp trai.”

Vốn chỉ là lời nói đùa, nhưng Lộ Trạch không lên tiếng, ngay lập tức Lương Tiêu lại nghĩ ra vì sao đột nhiên Lộ Trạch lại hỏi vấn đề này.

Bạn trai anh thật sự quá nhạy cảm.

Lương Tiêu vội vàng ấn dừng bài hát, giải thích: “Giang Hoành rất thích bài hát của Tôn Yến Tư, lúc không mời được ban nhạc thì mọi người trong quán bar thường tự hát. Gần đây anh nghe nhiều nên cảm thấy cũng khá hay.”

Lương Tiêu quan sát phản ứng của Lộ Trạch, “Về phần coi trọng… Cũng chưa chắc nữa. Con người anh ấy khá kỳ lạ, làm việc gì cũng đều tùy theo lòng mình. Anh không hiểu anh ấy lắm, nhưng nếu nói anh ấy để tâm đến anh thì chắc chắn là không thể nào, anh không phải kiểu người anh ấy thích “

Lộ Trạch chậm rãi gật đầu, không nhìn ra được là tin hay là không tin, Lương Tiêu thở dài, “Cục cưng, vừa rồi anh chỉ nói đùa thôi, anh không hề nghĩ đến phương diện kia.”

Lộ Trạch đặt tay lên đùi anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ theo tiết tấu, “Chắc Giang Hoành là 1 đúng không?”

Lương Tiêu ngẩn người, “Phải.”

“Vậy hai người đụng số à?”

Lương Tiêu hồi lâu không trả lời, bởi vì đột nhiên anh nghĩ tới một vấn đề khác…

Lộ Trạch nhẹ giọng cười một tiếng, “Nghĩ cái gì vậy?”

Lương Tiêu nói nhỏ lại, “Hai ta cũng đụng số đúng không?”

“Đúng vậy.” Lộ Trạch rất bình tĩnh nói.

Lương Tiêu im lặng nhìn cậu, giống như đang đấu tranh, sau một lúc lâu mới nói: “Thật ra…”

Lộ Trạch cướp lời anh, “Nhưng khó khăn nhỏ xíu này, hai ta vẫn có thể vượt qua đúng không?”

Lương Tiêu dừng lại một chút, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến khóe mắt cong lên, nhìn vô cùng dịu dàng khiến cho trái tim Lộ Trạch lại bắt đầu đập nhanh hơn.

Nhân lúc Lương Tiêu vẫn chưa thu lại nụ cười, Lộ Trạch nhanh tay cầm điện thoại lên chụp một tấm, đặt ngay làm hình nền điện thoại.

Lương Tiêu vừa định mở miệng, bên cạnh truyền đến tiếng khóc như bị đè nén. Hai người bọn họ liếc nhau, cùng nhau nhìn sang chị gái ngồi cạnh Lộ Trạch. Chị gái vừa nãy cãi nhau với bạn trai bây giờ đang ghé lên mặt bàn khóc.

Lộ Trạch dùng khẩu hình miệng nói: Làm sao bây giờ?

Lương Tiêu: Không biết.

Lộ Trạch: Làm bộ không phát hiện đi.

Người ta đang khóc đến đau lòng như vậy, hai người bọn họ cũng không cười nữa, đeo tai nghe tiếp tục nghe nhạc.

Qua một lúc lâu, ngay khi Lộ Trạch nghe nhạc đến buồn ngủ, cậu lại cảm giác cánh tay của mình bị người khác huých nhẹ một cái.


Cậu quay đầu nhìn qua, chị gái bên cạnh đã ngừng khóc, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ hỏi cậu, “Chào anh đẹp trai, xin hỏi cậu có khăn ướt không?”

Lộ Trạch lập tức vỗ vỗ Lương Tiêu, Lương Tiêu tháo tai nghe xuống rồi nhìn qua chỗ Lộ Trạch, Lộ Trạch nói: “Chào anh đẹp trai, xin hỏi anh có khăn ướt không?”

Chị gái bật cười một tiếng, nhỏ giọng nói: “Tôi thảm như vậy mà hai người còn muốn ân ái…”

“Không có không có, ” Lộ Trạch vội vàng đưa khăn ướt cho cô, “Em không biết bọn em thể hiện rõ ràng vậy luôn.”

Chị gái thở dài, dùng sức lau hết phấn trang điểm trên mắt, “Hai người vẫn là sinh viên đúng không?”

Lộ Trạch ừm một tiếng, chị ấy nở nụ cười, hâm mộ nói: “Thật tốt… Lúc chị với anh ấy học đại học cũng đi du lịch cùng nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp thì cả hai ngày càng bận rộn, ngay cả thời gian để gặp mặt cũng không có chứ đừng nói là đi du lịch, đến tận bây giờ chia tay vẫn không thực hiện được kế hoạch đi đến núi tuyết thảo nguyên mấy năm trước.”

Chị gái cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy đi toilet, Lộ Trạch thở dài cũng không nói gì.

Lương Tiêu cúi đầu nghịch tay cậu, Lộ Trạch nhìn một lúc, sau đó khẽ cử động đầu ngón tay rồi móc vào ngón tay của Lương Tiêu.

Ngón tay Lương Tiêu cọ cọ lên mu bàn tay của cậu.

Chị gái đó xuống tàu cùng trạm với hai người, lúc xuống trạm chị ấy hỏi Lộ Trạch, “Nơi này có nơi nào chơi không? Vốn dĩ bạn trai chị đang công tác ở đây, chị đang đến tìm anh ấy, nhưng hiện tại đã chia tay rồi nên chị cũng không muốn đến một chuyến uổng công.”

Lộ Trạch nói cho chị ấy những nơi cậu với Lương Tiêu đã lên kế hoạch, chị gái cười nói: “Được, chị nhớ rồi, có duyên gặp lại nha.”

“Có duyên gặp lại.” Lộ Trạch nói.



Cảnh vật của thành phố du lịch rất đẹp, hai người để hành lý ở khách sạn sau đó đi dạo xung quanh một chút. Lộ Trạch lấy từ trong vali ra một cái máy quay, “Hiện tại tôi với anh Tiêu muốn tìm một chỗ để ăn trưa.”

Lương Tiêu nắm lấy bàn tay còn lại của Lộ Trạch, cúi đầu xem bản đồ trên điện thoại, “Còn khoảng một cây số nữa, đi đến phía trước lại rẽ là đến rồi.”

“Nếu không ngon thì phải làm sao?” Lộ Trạch cầm tay anh lắc lắc.

“Không trả tiền, ăn xong thì bỏ chạy luôn.” Lương Tiêu nói.

Lộ Trạch cười ra tiếng, cầm máy quay hướng về phái Lương Tiêu, “Nghe đi nghe đi, quá là càn rỡ luôn. Tôi phát hiện lúc nào anh nghiêm túc cũng chọc tôi cười được.”

May mắn quán ăn này không phụ sự kỳ vọng của Lộ Trạch, ăn rất ngon, nếu không sợ là cậu sẽ kéo Lương Tiêu bỏ chạy thật mất.

Cơm nước xong hai người ngồi tàu điện ngầm đến một bảo tàng danh nhân cổ xưa ở gần đây, Lộ Trạch vừa quay vừa nói: “Thật ra tôi không hứng thú với mấy chỗ này lắm.”

“Tôi cũng vậy.” Lương Tiêu nói.

Hai người bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, Lộ Trạch chẹp miệng, “Vậy chúng ta tới đây làm gì?”

“Cứ đi xem thôi,” Lương Tiêu nói, “Chứng minh là đã tới.”

“Lúc nhỏ ba mẹ em cũng hay đưa tới đến những chỗ này chơi, có lúc mẹ em sẽ chỉ chụp ảnh, lúc đó em không có ấn tượng gì với cảnh vật trong bảo tàng, chỉ có lúc nhắc tới ăn cái gì gì thì mới nhớ ra thôi.”

Lương Tiêu cười cười, “Vừa rồi anh thấy có bán kem đó, đi mua kem ăn đi.”

“Đi,” Lộ Trạch nói, “Vừa hay đang nóng.”

Kem được làm rất khéo léo tinh xảo, hai người bọn họ mua mỗi người một cái, chụp ảnh xong Lộ Trạch mới cắn một miếng đã hết nửa cái, hàm hồ nói: “Không bõ dính răng…”

“Có phải sau này anh chỉ cần nói, kem ở bảo tàng đó không bõ dính răng thì em có thể nhớ ra không?” Lương Tiêu hỏi.

Lộ Trạch ăn hết kem trong miệng, ngẩng đầu nghiêm túc nói với anh: “Không cần, chỉ cần là những nơi cùng anh đi qua, em đều sẽ nhớ rõ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận