Say Đắm FULL

Bởi vì đi quá vội nên hai người bọn họ chưa kịp ăn gì cả, mãi đến lúc lên tàu mới mua hai hộp cơm ăn cho xong bữa tối.

Sau khi xuống xe, Lộ Trạch cũng không có tâm trạng chú ý đến thành phố nơi Lương Tiêu lớn lên như thế nào, cậu với Lương Tiêu trực tiếp về nhà anh.

Lương Tiêu đến quán làm móng của Khương Tình xem qua, cửa khóa, không có ai cả, cả siêu thị của dì Lưu đối diện cũng khóa cửa.

Lộ Trạch cũng nhìn theo anh, “Cửa hàng dì mở sao?”

“Ừm, chắc đã về nhà rồi.” Lương Tiêu nói, “Đi thôi, nhà của anh ngay trong tiểu khu này thôi.”

Lộ Trạch vừa đi vừa đánh giá, tiểu khu này nhìn có vẻ khá cổ xưa nhưng cũng đều là cao cấp. Có vẻ điều kiện nhà Lương Tiêu tốt hơn so với cậu nghĩ, chắc chỉ vì thiếu nợ nên mới trở nên túng quẫn như này.

Bên cạnh có ba bốn đứa trẻ vừa hét vừa chạy đi, Lương Tiêu nói: “Nhà của anh ở tiểu khu cũ này có nhiều người già và trẻ con, có lúc có thể sẽ hơi ồn.”

“Náo nhiệt.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu nở nụ cười, “Tới rồi.”

Cửa lầu không đóng, Lương Tiêu ấn thang máy hai lần nhưng đều không được, anh nhíu mày lại.

“Thang máy hỏng rồi sao? Hay là bị mất điện rồi?” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu lấy điện thoại ra nói: “Anh gọi cho nhân viên quản lý hỏi.”

“Vãi, nhà anh ở tầng mấy vậy, không phải tầng trên cùng chứ?”

“Không phải, tầng năm.”

Lương Tiêu nói xong đã bị Lộ Trạch đè lại cổ tay. Anh ngẩng đầu khó hiểu nhìn về phía Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng khó hiểu nhìn hắn, “Năm tầng không cao lắm, chúng ta đi cầu thang bộ là được rồi mà?”

Lương Tiêu cúi đầu nhìn hành lý trong tay cậu, “Hành lý nặng lắm.”

Lộ Trạch chẹp miệng, trực tiếp cất điện thoại trong tay anh đi, “Là anh cầm không nổi hay là anh nghĩ em cầm không nổi vậy?”

Lương Tiêu không nói gì, Lộ Trạch gật đầu, kéo dài âm thanh ra, “Ồ—— không muốn em cầm đúng không? Vậy một mình anh cầm hai cái vali đi.”

Lương Tiêu trợn to mắt nhìn cậu, Lộ Trạch không nhịn được cười, nhìn biểu tình này đi, đang kinh ngạc sao? Bất ngờ chăng? Không ngờ bạn trai anh lại nhẫn tâm như vậy đúng không?

Khóe miệng cậu vừa mới giương lên đã thấy Lương Tiêu gật gật đầu nói: “Có thể.”

Khóe miệng Lộ Trạch cứng lại, khó tin nhìn Lương Tiêu, Lương Tiêu cũng nhìn lại cậu.

Hai người bọn họ nhìn nhau một lúc lâu, Lộ Trạch đột nhiên mở miệng, đấm vào vai anh chất vấn: “Có thể cái rắm á! Anh có thể cái gì mà có thể!”

Lúc này Lương Tiêu mới nở nụ cười, “Trêu em đó. Sao em nỡ để anh cầm hết chứ đúng không.”

Lộ Trạch khoanh tay đứng sang bên cạnh, mạnh miệng nói: “Em nỡ đó, sao em lại không thể nỡ chứ? Anh cầm đi, cho anh cầm hết đó!”

Lộ Trạch vừa dứt lời, phía sau truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo còn có người gọi tên Lương Tiêu.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một người mặc váy đỏ, tóc uốn sóng dài, nhìn giống một chị gái vừa trưởng thành vừa xinh đẹp, nhưng trên trán chị gái xinh đẹp này còn dán một miếng băng gạc.


Lộ Trạch kinh ngạc nhìn người phụ nữ này, lại quay đầu nhìn nhìn Lương Tiêu. Lương Tiêu do dự một lát, thử thăm dò mở miệng kêu một tiếng, “Mẹ…”

Mẹ á?

Còn trẻ như vậy, chị gái xinh đẹp này lại là mẹ của Lương Tiêu sao???

Lộ Trạch vẫn còn kinh ngạc mắt chữ a miệng chữ ô thì Khương Tình đã bước vài bước đi tới trước mặt Lương Tiêu, vừa mở miệng đã có khí thế không giống vẻ bề ngoài lắm, “Thằng ranh con này! Không phải tao nói mày đừng trở về sao? Xem lời của tao như gió thoảng qua tai đấy à! Không phải tao vẫn còn khỏe re đây sao? Mày về đây làm gì?”

Lương Tiêu có chút bất đắc dĩ liếc nhìn Lộ Trạch một cái, thấp giọng nói: “Vẫn còn bạn con ở đây nữa, mẹ kiềm chế lại một chút đi.”

Khương Tình ngẩn người, nhìn về phía cậu trai xinh đẹp vừa bị bà ngó lơ. Lộ Trạch vội vàng đứng thẳng, lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, “Chào dì ạ! Cháu là bạn của Lương Tiêu Lộ Trạch ạ, dì gọi cháu là Tiểu Lộ là được rồi.”

“A, được,” Khương Tình trừng mắt nhìn Lương Tiêu một cái, sau đó lại dịu dàng nhìn về phía Lộ Trạch, “Thật ngại quá, còn vất vả để cháu đi theo Lương Tiêu đi một chuyến.”

“Không vất vả không vất vả,” Lộ Trạch cười nói, “Trước đó cháu cũng đã nói với anh Tiêu là muốn tới quê anh ấy chơi vài ngày, bây giờ cũng vừa hay, có thể gặp dì sớm hơn. Chẳng qua chúng cháu tới đây vội quá, cháu cũng không có thời gian mua quà tặng dì...”

Khương Tình vội vàng ngắt lời cậu, “Mua quà cáp làm gì chứ, là nhà dì không có gì ngon chiêu đãi cháu. Mau, hai đứa lên lầu trước đi, dì đi siêu thị mua chút đồ ăn.”

Lương Tiêu giữ chặt cánh tay Khương Tình, “Mẹ, mẹ đang thế này rồi thì cứ lên nghỉ đi, con đi cho.”

Khương Tình tránh ánh mắt Lộ Trạch, âm thầm nhéo cánh tay Lương Tiêu, “Tao không sao! Vết thương nhỏ này thì cần gì nghỉ ngơi chứ, mày mau dẫn Tiểu Lộ về nhà đi.”

Lộ Trạch kéo một cánh tay khác của Khương Tình: “Dì à, dì không cần đi đâu, bọn cháu đã ăn cơm tối rồi.”

“Vậy cũng phải mua chút hoa quả….”

“Bọn cháu đi, bọn cháu đi cho.” Lộ Trạch nói, “Dì về nhà nghỉ ngơi, cháu với anh Tiêu đi là được rồi, vừa hay cháu có thể đi dạo một chút, cháu thích ăn cái gì anh Tiêu cũng biết.”

Cuối cùng Khương Tình cũng nhượng bộ, “Vậy được rồi, hai đứa mang hành lý lên trước đi.”

“Mẹ lên trước đi,” Lương Tiêu nói với Khương Tình, “Chắc thang máy bị mất điện rồi, chắc phải đi cầu thang bộ thôi.”

“Cầm hành lý đi thang bộ á,” Khương Tình cau mày, “Không thì cứ để tạm ở cửa hàng của tao đi, chờ khi thang máy hoạt động lại thì cầm lên sau.”

“Cũng được, mẹ đưa chìa khóa cho con đi.”

Khương Tình lấy chìa khóa đưa cho anh, Lương Tiêu nói: “Có cần con đi lên trước với mẹ không…”

Khương Tình vỗ một cái lên lưng anh, “Tao vẫn còn khỏe lắm! Đi cùng làm gì, mày đi mua cái gì ngon với Tiểu Lộ đi, đừng bắt Tiểu Lộ phải trả tiền.”

Lương Tiêu gật gật đầu, “Con biết rồi, mẹ đi lên cẩn thận một chút đấy.”

Khương Tình không muốn dài dòng với anh nữa nên trực tiếp đẩy anh ra ngoài.

Trên đường đến cửa hàng làm móng, Lộ Trạch vẫn cảm thán, “Dì cũng xinh đẹp trẻ tuổi quá đi, thật đó, lúc đầu em nhìn còn tưởng là một chị gái nào đó cơ.”

“Nhưng vừa nói đã biết là một bà thím rồi đúng không.” Lương Tiêu cười nói.

Lộ Trạch cười cười, “Tính cách với bề ngoài của dì đúng là khác biệt, nhưng giọng nói cũng vẫn rất trẻ trung.”

“Lúc bà nhặt được anh mới có 22 tuổi,” Lương Tiêu nói, “Hiện tại cũng mới hơn bốn mươi thôi, nếu không phải do nuôi anh vất vả thì chắc còn trẻ hơn nữa.”


Lộ Trạch bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Lương Tiêu, cầm lấy tay anh nói, “Em thật sự rất muốn cảm ơn dì, cảm ơn vì trước kia dì đã dùng cảm như vậy.”

Nhưng hiện tại cậu không có tư cách gì để nói cả, đợi đến khi có tư cách rồi thì không biết dì còn nhận lời cảm ơn này của cậu không nữa.

Hai người bọn họ để hành lý vào trong cửa hàng, Lương Tiêu ra bên đường gọi xe, Lộ Trạch hỏi: “Siêu thị xa lắm sao?”

Lương Tiêu dừng lại một chút, “… Không xa, đi thôi, không gọi xe nữa, đưa em đến đó luôn.”

Lộ Trạch thở dài.

Lương Tiêu nâng tay giữ vai cậu, “Ở chỗ anh không có tàu điện ngầm nên anh mới muốn gọi xe…”

“Em biết,” Lộ Trạch nói, “Dù sao cũng không xa, hiện tại cũng không phải cầm gì, lúc về hẵng gọi xe.”

“Được.”

Máy quay ở trong vali nên Lộ Trạch chỉ có thể lấy điện thoại chụp vài tấm, Lương Tiêu nói: “Không có cảnh đẹp gì để chụp đâu.”

Lộ Trạch hướng máy ảnh về phía anh, vừa chụp vừa đi lùi về phía trước, “Em không chụp phong cảnh, em đang chụp nơi bạn trai em lớn lên.”



Sau khi đến siêu thị, Lương Tiêu mua rất nhiều đồ, nào là các loại thịt, rau củ hoa quả, còn cả một ít đồ ăn vặt.

Lộ Trạch muốn mua cho dì Khương cái gì đó nhưng Lương Tiêu nói đồ quá quý bà sẽ không nhận, mua đồ ăn Lương Tiêu cũng không cho cậu trả tiền. Càng nghĩ Lộ Trạch đành phải mua một chiếc trâm cài cũng khá tinh xảo, lại còn rất hợp với cái váy đỏ dì Khương mặc hôm nay nữa.

Ở gần lối ra của siêu thị có một cửa hàng bán hoa, Lộ Trạch nhìn thấy liền dừng lại mua một bó.

Lúc chủ quán đang gói hoa giúp cậu thì Lương Tiêu đứng bên cạnh hắng giọng một tiếng, cố ý hỏi: “Là tặng anh à?”

Lộ Trạch hơi ngạc nhiên, sau đó buồn cười nhìn anh, “Đây là tặng cho dì, tặng cho anh thì phải tặng hoa hồng chứ.”

Lương Tiêu thở dài, dùng giọng điệu tủi thân nói: “Anh còn chưa từng được tặng hoa đâu.”

“Thiệt hay giả vậy?” Lộ Trạch kinh ngạc, “Chưa từng có ai tặng sao?”

Lương Tiêu lắc đầu, nhìn vô cùng đáng thương.

Lộ Trạch biết Lương Tiêu đang cố ý biểu hiện hơi khoa trương nhưng vẫn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Rõ ràng trước kia có bạn gái cậu sẽ thường xuyên tặng hoa, nhưng bây giờ bởi vì Lương Tiêu là con trai nên cậu đã quên mất chuyện này, hơn nữa trong tiềm thức cậu cũng luôn mặc định rằng bạn trai thì không cần tặng hoa.

Ai nói không cần chứ, có lẽ thứ Lương Tiêu thích không phải là hoa, mà là tấm lòng của bạn trai nguyện ý tặng hoa cho anh.

Lúc này Lộ Trạch mới nói: “Ông chủ, bó cho cháu thêm một bó hoa hồng nữa đi.”

Lương Tiêu vội vàng ngăn cản cậu, “Ôi, anh chỉ đùa em thôi cục cưng, không phải muốn thật đâu…”


“Em thật sự muốn tặng,” Lộ Trạch nói, “Còn chưa từng tặng hoa cho anh mà.”

Lương Tiêu bất đắc dĩ, “Không tiện cầm về đâu.”

“Không sao đâu, cứ nói… Cửa hàng bán hoa đang khuyến mãi, mua một tặng một.”



Khương Tình vừa mở cửa đã thấy Lương Tiêu với Lộ Trạch mỗi người cầm một bó hoa, ngẩn cả người.

Lộ Trạch cầm bó hoa bách hợp mình đang ôm đưa cho bà, “Dì ơi, hoa này tặng dì ạ.”

Khương Tình theo bản năng nhận lấy, “Sao đột nhiên lại tặng hoa cho dì…”

Lộ Trạch cười cười, “Đi ngang qua một cửa hàng bán hoa, thấy hoa khá tươi, vừa hay cháu cũng chưa chuẩn bị quà cho dì nên đã mua một bó tặng dì ạ.”

Lương Tiêu cũng đưa bó hoa hồng anh đang ôm cho Khương Tình, anh nhịn cười nói: “Cửa hàng bán hoa có khuyến mãi, mua một tặng một.”

Khương Tình cũng không để ý anh nói gì, chỉ cười với Lộ Trạch: “Đẹp lắm, hình như lâu rồi dì cũng không nhận được hoa, cảm ơn cháu nhé Tiểu Lộ.”

Khương Tình đặt bó hoa lên trên bàn, lại chuẩn bị đỡ lấy túi trong tay hai người, Lộ Trạch vội vàng né tránh, “Dì không cần vội đâu ạ, cháu với anh Tiêu làm là được rồi, dì mau ngồi xuống đi.”

Khương Tình chẹp miệng, “Tiểu Lộ à, cháu đừng nghe Lương Tiêu nói bừa. Dì chỉ không cẩn thận đụng đầu một chút, chuyện nhỏ này có là gì đâu, hai đứa không cần coi dì như người bệnh nặng vậy đâu.”

“Mẹ với… Lộ Trạch ngồi đi,” Lương Tiêu nói, “Con làm là được rồi.”

Lộ Trạch kéo Khương Tình đến ghế sô pha, “Dì, cháu có mua cho dì một chiếc trâm cài, dì xem xem có thích không.”

“Đứa nhỏ này, không phải đã nói không cần tặng quà rồi sao…”

Lộ Trạch ngắt lời bà, “Cũng không phải món quà gì quý giá lắm đâu ạ, chỉ là lúc nãy vừa nhìn đã cảm thấy rất hợp với cái váy đỏ dì vừa mặc.”

Khương Tình nhìn cây trâm ở trong hộp, rõ ràng bà cũng rất thích nhưng lại nhất quyết không nhận.

Lộ Trạch đành phải nói: “Dì như vậy cháu cũng ngại lắm đấy. Vốn định sẽ ở lại đây làm phiền dì mấy ngày, nhưng ngay cả một chút tấm lòng này dì cũng không nhận thì cháu sẽ ngại lắm.”

Khương Tình nhìn cậu, “Lương Tiêu quen ở đâu được một người bạn biết nói chuyện như vậy chứ. Dì nhận dì nhận, cháu cứ yên tâm ở đây đi, muốn ở bao lâu cũng được.”

Từ nhỏ đến lớn Lộ Trạch luôn là một cậu bé mà những người lớn đều rất thích, Lương Tiêu lại ít khi đưa bạn về nhà, Khương Tình cũng ít có cơ hội để chiêu đãi bạn bè của con trai nên rất vui vẻ trò chuyện với Lộ Trạch.

Bên kia Lương Tiêu đã cất xong đồ đạc vừa mua về, sau đó lại cắt một đĩa hoa quả rồi mang tới bàn trà.

“Tiểu Lộ mau ăn đi.” Khương Tình vội vàng nói.

Lương Tiêu ngồi xuống bên kia của Khương Tình, “Rốt cuộc là mẹ đập đầu kiểu gì vậy? Bình thường không phải mẹ với dì Lưu cãi nhau vài ba câu là xong rồi sao, sao lần này còn đánh nhau nữa?”

Khương Tình trừng anh, lại nháy nháy mắt với anh, “Không cãi, không đánh nhau, chính là không cẩn thận đụng đầu thôi, vừa hay dì Lưu của mày lại ở đó.”

Lương Tiêu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng Khương Tình đang cố gắng giữ hình tượng dịu dàng trước mặt Lộ Trạch, anh cũng không cố ý hỏi đến nữa, chỉ nói: “Lần sau chú ý một chút.”

Lộ Trạch tìm cơ hội liếc mắt với Lương Tiêu, sau đó nhẹ nhàng nháy mắt với anh, dùng khẩu hình miệng nói: Dì thích em.

Lương Tiêu nở nụ cười, trong lòng nghĩ thầm, cục cưng, rất khó có người không thích em.

Khương Tình với Lộ Trạch vừa ăn hoa quả vừa nói chuyện phiếm, sau khi biết Lộ Trạch vừa mới khai giảng vào năm ba thì vô cùng kinh ngạc, “Vậy cháu quen Lương Tiêu kiểu gì vậy? Đứa nhỏ này không hòa đồng lắm, bạn cùng lớp cũng không thân, từ nhỏ tới lớn số bạn chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”

“Cháu với anh Tiêu…” Lộ Trạch vội vàng liếc nhìn Lương Tiêu, có chút chột dạ, “Bọn cháu…”

“Quen biết ở quán bar,” Lương Tiêu cũng nói thật một phần, “Cậu ấy vừa chia tay, đến quán bar uống rượu, uống nhiều nên con đưa cậu ấy về.”


Lộ Trạch trừng mắt, sao lại nói quán bar làm gì cơ chứ!

Lương Tiêu dùng ánh mắt an ủi cậu, không sao đâu, mẹ anh không thèm để ý đâu.

Quả nhiên, căn bản trọng điểm của Khương Tình không phải là quán bar, “Vậy Tiểu Lộ, hiện tại cháu có bạn gái chưa?”

“Cháu…” Lộ Trạch do dự một lát, “Cháu có đối tượng rồi.”

“Hai đứa đều có bạn gái, sao lại không đưa bạn gái đi chơi cơ chứ?”

Lộ Trạch nhướn mày với Lương Tiêu, trùng hợp quá, anh cũng có bạn gái à?

Lương Tiêu khụ khụ hai tiếng, “Bạn gái… phải đi làm, không có thời gian.”

Không đợi Khương Tình hỏi lại, anh lập tức dời đề tài, “Lộ Trạch mấy ngày tới sẽ ở nhà mình, trong nhà vẫn còn chăn gối chứ?”

Khương Tình đứng lên, “Có, tao đi tìm cho, Tiểu Lộ cháu cũng mệt mỏi rồi, mau đi tắm rửa đi, không biết cứ bảo Lương Tiêu chỉ cho nhé.”

“Vâng, được ạ.” Lộ Trạch lên tiếng, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi Lương Tiêu, “Chúng ta… ngủ cùng nhau có được không?”

Lương Tiêu nhỏ giọng trả lời cậu, “Có cái gì không được chứ, bà ấy cũng không biết.”

“Vậy đến lúc dì biết, có thể…”

Lương Tiêu nhìn Lộ Trạch, Lộ Trạch cũng nhìn Lương Tiêu, Lộ Trạch muốn để Lương Tiêu tự hiểu, nhưng Lương Tiêu đã thất bại.

“Có thể cái gì cơ?”

Lộ Trạch chậc một tiếng, tiếp tục hạ giọng, “Chính là, có thể… là không tốt lắm, anh hiểu chứ?”

Lương Tiêu nở nụ cười, “Anh… không hiểu lắm, như nào là không tốt? Đến khi bà biết chuyện rồi, chúng ta không ở một phòng là được rồi?”

“Đệt, cũng đúng nhỉ…”

Lương Tiêu xoa xoa lưng Lộ Trạch, “Hiện tại không cần nghĩ đến vấn đề này đâu, đến khi bà biết rồi thì nói sau, hơn nữa chắc bà cũng không có phản ứng quá lớn đâu.”

“Thật không?” Lộ Trạch không quá tin tưởng. Chỉ mới ở chung một lúc nhưng Lộ Trạch có thể cảm giác được Khương Tình rất quan tâm đến Lương Tiêu, giống như con ruột bà sinh ra vậy.

Lương Tiêu vỗ nhẹ hai cái, “Thật đấy, không cần áp lực quá đâu, bà ấy chắc chắn rất thích em mà.”

Lộ Trạch gật đầu, nhưng trong lòng vẫn khá căng thẳng, dù sao cũng là comeout, dù Lương Tiêu nói “sẽ không có phản ứng quá lớn” nhưng chắc cũng không nhỏ đâu nhỉ?

Hai người bọn họ đến phòng vệ sinh, Lương Tiêu nói với cậu đâu là dầu gội đầu đâu là sữa tắm, chỗ nào là nước nóng chỗ nào là nước lạnh.

Lộ Trạch hoàn toàn không chú ý nghe, nói nhỏ với Lương Tiêu: “Mau, mau hôn em một cái đi.”

Lương Tiêu sửng sốt, nhưng vẫn nhanh chóng làm theo, sau đó anh hỏi: “Sao vậy cục cưng?”

“Hôn lại một cái nữa.” Lộ Trạch nói.

Lương Tiêu lại thơm lên má bên kia của cậu một cái nữa.

Lộ Trạch thở phào nhẹ nhõm, “Tốt lắm, không căng thẳng nữa rồi.”

Nghe cậu nói như vậy, Lương Tiêu lại giữ lấy mặt hôn lên chóp mũi cậu một cái nữa, “Như vậy đã đủ chưa? Không đủ còn có…”

Hiện tại Lộ Trạch cũng đã hơi tin tưởng lời của Lương Tiêu, anh cũng to gan quá rồi. Cậu nhỏ giọng nói “đủ rồi đủ rồi”, sau đó nhanh chóng đẩy Lương Tiêu ra ngoài, nếu không đẩy anh ra ngoài thì cậu sợ Lương Tiêu sẽ nói muốn tắm cùng cậu luôn mất.

Khi tắm Lộ Trạch nhớ lại một chút, không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác Lương Tiêu ở trước mặt cậu giống như… thả lỏng bản thân hơn trước kia?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận