Tác giả: Tài liệu y tế hoàn toàn bịa đặt, phần lớn là giả thiết tự lập, khẩn xin mọi người không nên quá để tâm.
Bệnh viện, bên ngoài phòng phẫu thuật.
Áo sơ mi trắng của Cố Tỉnh Thần bị nhiễm một mảng máu lớn, lúc này đứng dựa vào tường, nôn nóng bất an hết thảy hiện lên mặt.
Diệp Dật Viễn nắm lấy tay hắn, sờ sờ lòng bàn tay lạnh lẽo, nghĩ muốn sưởi ấm tay người nọ, nhưng hiện tại tay của y cũng lạnh không kém.
Tất cả mọi thứ trong bệnh viện đều lạnh lẽo, hiển nhiên cũng là bao gồm những người bên trong.
Ở nơi này, chỉ có nước mắt là ấm nóng.
Ông Cố đi đến trước mặt người của Trần gia, áy náy mở miệng: "Ông bà thông gia."
"Ai là thông gia với ông?!" Ông Trần căm giận lên tiếng: "Hôn sự này chúng tôi không cần."
Bà Trần tựa vào vai con trai lớn khóc không thành tiếng, đứa con mà bà hết lòng yêu thương từ khi nào lại phải chịu ủy khuất thành ra như vậy, giờ phút này vừa nhắm mắt lại, liền thấy hình ảnh Tiểu Tửu một thân đẫm máu, như dao nhọn cứa vào tim bà, khiến bà đau xót đến cực điểm
Ông Cố tự tát mình một bạt tai: "Là lỗi của tôi! Nhất thời xúc động khiến cháu nó bị thương, hôn nhân này tôi cũng không có mặt mũi tiếp tục, chuyện hèn hạ do thằng con đốn mạt kia làm ra cứ việc để nó tự thân gánh vác!"
Cố Tỉnh Thần bị điểm danh vẫn như cũ ngẩn người đứng bên cạnh tường, giống như không hề nghe thấy, hai mắt trống rỗng, cũng không biết hắn đang nghĩ gì.
Nửa tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng mở ra, bác sĩ phẫu thuật chính xuất hiện, ông tháo khẩu trang xuống trấn an người nhà bệnh nhân: "Cũng may đưa tới bệnh viện kịp thời, người lớn cùng đứa nhỏ đều không sao."
Cố Tỉnh Thần hoàn hồn nói: "Đứa nhỏ?"
Bác sĩ nghi hoặc: "Đã gần hai tuần rồi, các người không phát hiện sao?"
Diệp Dật Viễn ở một bên sắc mặt luôn vô cùng bình tĩnh rốt cục trở nên có chút khó coi.
Người của Trần gia cũng không khỏi bất ngờ.
Ông Cố cầm lấy tay bác sĩ sốt sắng hỏi, ngay cả lời nói ra cũng không lưu loát: "Cháu nội của tôi không sao chứ?! Không không không, không bị tôi đẩy đến xảy ra chuyện chứ?"
"Không có việc gì không có việc gì, tình trạng xuất huyết đã được khống chế, chỉ là sau này cần phải lưu ý, không thể lại bị đẩy ngã lần nữa."
Bà Cố vội tiếp lời: "Được được được! Tôi nhất định sẽ trông chừng lão già này thật tốt."
Trần Chước sau khi tiếp nhận sự thật nói: "Vậy bây giờ tôi có thể vào thăm em trai tôi không?"
"Vẫn chưa được, tôi đi ra là muốn kêu alpha vào trong một chút, bởi vì tim của omega có vấn đề, để an toàn, chúng tôi cần có alpha ở bên cạnh giúp đỡ, nếu không sẽ không thể tiến hành bước trị liệu tiếp theo."
Bởi lẽ pheromone là liều thuốc an thần tốt nhất.
(Truyện được edit bởi editor Nina - hoạt động duy nhất tại Wattpad.)
Nếu thời điểm bạn đọc được dòng này nhưng không phải là ở wattpad, vậy thì hãy nhanh chóng truy cập vào wattpad để ủng hộ mình cũng như để tiện theo dõi truyện hơn nhé, cảm ơn rất nhiều (*^_^*).
.
truyện đam mỹ
Cho dù tất cả mọi người đều nóng lòng muốn gặp Trần Túy, nhưng cuối cùng được phép vào trong cũng chỉ có mình Cố Tỉnh Thần, hắn gỡ bàn tay của Diệp Dật Viễn đang nắm chặt tay mình ra, thay quần áo, đeo khẩu trang, cùng bác sĩ tiến vào phòng phẫu thuật.
Cửa phòng phẫu thuật đóng lại, ánh đèn đỏ vẫn như cũ sáng rực, tâm tình của những người bên ngoài không ngừng thay đổi, mong chờ vui sướng hay là tức giận bất đắc dĩ, không thể biết rõ bọn họ chính xác là đang cảm thấy gì, nhưng tóm lại, cục diện cũng không còn căng như trước.
Trần Túy đã tỉnh, vừa nãy bị cơn đau bụng hành hạ đến ngất đi, bác sĩ liền gây tê cho cậu, nửa thân dưới không còn mấy cảm giác, nằm ở một chỗ mở to hai mắt, để mặc cho bác sĩ xử lý.
Thẳng thắn mà nói, cậu chính là đang chết lặng.
Vừa rồi bác sĩ nhỏ nhẹ thông báo cho cậu biết, rằng trong bụng cậu có một cục cưng gần hai tuần tuổi.
Tin tức kinh hãi này thoáng cái khiến cậu rơi vào trầm tư, pheromone ngọt ngào không thể khống chế liên tục trào ra, khiến các bác sĩ cùng y tá trong phòng phẫu thuật say khước, may mà nơi này đều là beta, thao tác làm việc không bị ảnh hưởng nhiều, nhưng bác sĩ phẫu thuật chính sợ cậu không kiểm soát tốt cảm xúc, sau cùng vẫn là ra ngoài gọi alpha tiến vào.
Cố Tỉnh Thần vào phòng phẫu thuật, ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn thấy omega bị mình đánh dấu đang yếu ớt nằm trên giường phẫu thuật, hai mắt to tròn mở lớn, tròng mắt đảo qua đảo lại, thập phần ngây ngô nhìn đông nhìn tây, thẳng đến khi hai người bắt gặp ánh mắt của nhau, hai mắt omega mới có thể an phận.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau vài giây, y tá ở bên cạnh không chịu nổi lên tiếng: "Alpha chôn chân ở đó làm gì, mau nắm tay omega giải phóng pheromone trấn an người ta đi chứ, có phải gọi cậu vào để xem náo nhiệt đâu! Con của cậu còn chưa ổn định, đừng chỉ có đứng ngây người ra như vậy."
"A, được."
Cố Tỉnh Thần lúc này mới đi tới, dựa theo lời y tá nói, ngồi xổm xuống, kéo lấy cổ tay phải của omega, áp lòng bàn tay của cả hai vào nhau, chậm rãi giải phóng pheromone mùi đàn hương của mình.
Mùi rượu tràn ngập tứ phía lúc này tìm được chốn dừng chân, cũng không tiếp tục náo loạn giữa không trung, ngoan ngoãn quấn lấy người alpha.
"Bé cưng trước ba tháng đều rất yếu ớt, thời kỳ này alpha nhất định phải canh giữ ở bên người omega, chuyện xảy ra ngoài ý muốn như ngày hôm nay là không thể có lần thứ hai.
Alpha lần này không làm tròn bổn phận rồi." Y tá trưởng một bên hỗ trợ bác sĩ một bên giáo huấn alpha kia.
Cố Tỉnh Thần nghe xong gật gật đầu, tựa như học sinh đang nghe thầy giảng bài.
Trần Túy bị một màn trước mắt này làm cho càng thêm hoảng sợ, Cố Tỉnh Thần hai mắt tràn đầy tự trách cậu hoàn toàn có thể hiểu được, dù sao cũng là lão ba của hắn không cẩn thận đẩy ngã cậu, nhưng mà sự quan tâm trắng trợn này là sao?!
Cậu còn lâu mới cần tên cặn bã này đồng cảm!
"Anh...A..." Omega vừa định mắng hắn "Mèo khóc chuột giả từ bi", phần bụng đột nhiên ớn lạnh một phen, đem tâm tình mắng người của cậu gạt đi mất.
Cố Tỉnh Thần vừa nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của omega vội vàng hỏi bác sĩ: "Đã tiêm thuốc tê rồi sao vẫn còn đau như vậy?"
Bác sĩ đeo khẩu trang, phiền muộn giải thích: "Là vì tim của bệnh nhân có vấn đề, không thể gây tê sâu, nhịn một chút, qua thêm hai lần nữa là được."
Chính là hai lần thôi cũng đủ chết rồi chứ được cái gì, nước mắt sinh lý cũng chảy ra, pheromone của omega kịch liệt rung chuyển, cậu trở tay túm chặt lấy tay của alpha, niết đến đỏ hồng một mảng.
Cố Tỉnh Thần ghi nhớ lời dặn của bác sĩ, càng thêm ôn nhu giải phóng thật nhiều pheromone, chặt chẽ vây quanh omega, cả phòng phẫu thuật như ngập chìm trong tinh dầu gỗ đàn hương êm dịu.
Bác sĩ nói: "Mũi khâu cuối cùng, sẽ hơi đau một chút, alpha trò chuyện cùng cậu ấy, dời đi lực chú ý."
"A..." Omega không kịp chuẩn bị trước động tác của bác sĩ, đau đến kêu lên thành tiếng, Cố Tỉnh Thần liền nhìn thấy thân dưới của Trần Túy chảy ra một vũng máu, so với lúc hắn bế cậu vào bệnh viện còn dữ dội hơn.
Bác sĩ giải thích: "Đây là khối máu tụ, trước đó đọng lại ở bào thai không thể chảy ra ngoài.
"
Cố Tỉnh Thần nghĩ, như vậy khẳng định là rất đau.
Tiểu thiếu gia đúng thật là rất đau, hai mắt to tròn ngấn nước, đẫm lệ mông lung, toàn bộ thế giới chỉ có cậu là đáng thương nhất!
Cậu càng đáng thương, Cố Tỉnh Thần càng cảm thấy những chuyện mình làm trước đó là quá sức đốn mạt.
Cố Tỉnh Thần cầm lấy tay Trần Túy, trịnh trọng nói: "Thật xin lỗi --- Chúng ta kết hôn đi, chờ cậu khỏe lại chúng ta liền kết hôn.".