Say Mê Bất Tỉnh


Cố Tỉnh Thần nhìn thấy cậu mở khóa, lại nhìn thấy cậu nhấn một dãy số, sau khi đã nối máy, màn hình cuộc gọi liền hiển thị dòng chữ "Trung tâm bảo hộ omega".

Cố Tỉnh Thần nghe được rất rõ ràng Omega thật bình tĩnh nói qua điện thoại:
"Xin chào, tôi muốn báo án."
"Tôi bị alpha cưỡng hiếp."
"Này! Không thể báo án!" Cố Tỉnh Thần đoạt lấy di động dứt khoác ngắt máy, cảm thấy bản thân nếu bị gọi là "Tội phạm cưỡng hiếp" quả thật oan uổng đến cực điểm, cho dù thật sự đúng là như vậy hắn cũng không tình nguyện gánh vác danh xưng không chút vẻ vang này.

Omega thế nhưng không có giành lại di động, điềm tĩnh ôm lấy tấm chăn, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ướt nước, tràn đầy khinh thường cùng khiêu khích nói:
"Thế nào? Cưỡng hiếp xong còn muốn giết người diệt khẩu?"
"Có bản lĩnh thì hôm này anh giết tôi đi, nếu không tôi nhất định sẽ kiện anh ngồi tù!"
Omega dường như không còn bao nhiêu sức lực, dù cho cố gắng thế nào, lời nói ra khỏi miệng cũng đều tựa gió thoảng mây bay, mỏng manh yếu ớt, không chút gợn sóng, nhưng mà khí thế áp đảo, thật sự khiến cho Cố Tỉnh Thần cảm thấy được vài phần hương vị uy hiếp, chỉ là còn lâu mới đạt tới tác dụng của uy hiếp.

Cố Tỉnh Thần nói: "Cậu muốn báo án cũng được, nhưng trước tiên cậu phải hiểu rõ tình huống của bản thân, cậu vẫn đang trong kỳ phát tình, dục vọng sẽ khiến con người ta mất đi lý trí, cậu đối với chuyện tối qua có chút ấn tượng nào không?"
Trần Túy quả nhiên nghiêng đầu nghĩ ngợi.

Kỳ phát tình của omega ngắn thì ba ngày, dài thì nửa tháng, cậu hiện tại rõ ràng còn đang trong giai đoạn đầu của kỳ phát tình, cộng thêm tối qua bị đánh dấu mạnh bạo như vậy, lúc này thể lực không đủ, não bộ càng không theo kịp, huống chi, trước khi phát tình còn uống nhiều rượu như vậy.

Hiện tại đầu óc trống rỗng, ý nghĩ duy nhất trong đầu chính là: bản thân giờ phút này vô cùng nguy hiểm, alpha trước mắt không phải người tốt.

Cậu tựa như một con thú nhỏ bị mắc kẹt, lấy ra móng vuốt sắc nhọn mà cậu tự cho rằng sẽ khiến đối phương sợ hãi để bảo vệ mình.

Bỗng nghe thấy alpha kia nói: "Vậy cậu làm sao biết được đêm qua không phải là cậu dụ dỗ tôi?"
"Cái đồ khốn kiếp này!!!" Trần Túy chộp lấy gối nằm ném tới, kết quả bởi vì cử động quá mạnh, đối phương còn chưa kịp đau, cậu đã mềm nhũn ngã vật ra giường, một trận trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa là té xuống đất.

Cố Tỉnh Thần thấy người trước mặt muốn ngất, cũng bất chấp hết vội lao tới ôm người vào lòng.

Omega theo bản năng níu chặt cổ áo của hắn, ra sức hít lấy mùi đàn hương trên người hắn, hắn liền thật phối hợp giải phóng pheromone trên người mình.

Tư thế này không thể nói là không chút ái muội, bất quá Cố Tỉnh Thần không hề muốn nghĩ theo một chiều hướng xấu xa.

Hắn cũng không muốn làm tổn thương người trước mắt, nhưng hắn tuyệt đối không thể để cậu gây rắc rối, thật sự đưa hắn ra tòa.

Tạm không đề cập đến chuyện quan tòa phán quyết như thế nào, nhưng chỉ cần đầu báo đưa tin "Người của Cố thị cuốn vào vụ bê bối xâm phạm tình dục" thế này thôi, cũng đã đủ khiến hắn cùng cả tập đoàn gánh vác không nổi.

Hắn sẵn sàng đền bù dưới mọi hình thức, nhưng điều kiện tiên quyết chính là không thể làm lớn chuyện.

Vậy nên vừa rồi hắn mới nói ra lời tàn nhẫn, hoàn toàn không nghĩ tới lại có thể chọc cho người này ngất xỉu.

Trần Túy ngất đi không lâu liền khôi phục ý thức, tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong lòng alpha, hơn nữa cả tay lẫn chân đều bám lên người hắn, giật mình phát giác tối qua bản thân có lẽ so với lúc này còn thất thố hơn, nhất thời xấu hổ đến cực điểm, muốn tránh thoát lại không chút sức lực, thoáng cái xúc động, nước mắt còn chưa kịp khô đã không nghe lời mà lã chã rơi xuống.

Omega chẳng lẽ là được cấu tạo từ nước, Cố Tỉnh Thần khổ sở nghĩ.

Hai người đều có tâm tư riêng, trong chốc lát đều không có động tĩnh mới, Cố Tỉnh Thần thành thành thật thật dùng pheromone trấn an omega bị hắn đánh dấu, mà Trấn Túy lại vừa khóc vừa cố gắng lưu trữ thể lực.

Nhất thời không ai lên tiếng, trong phòng từng đợt từng đợt mùi đàn hương lan tỏa, làm cho Trần Túy nhớ tới thùng gỗ dùng để đựng rượu vang.

Cố Tỉnh Thần cũng không biết hắn là đang bị người nọ gán ghép cùng một cái thùng gỗ đựng rượu vừa tròn lại vừa béo.

Lúc này, hắn chỉ cảm thấy giống như đang ôm một chai rượu vang thượng hạng, đầu tiên ngửi thoáng qua, chính là mùi bạc hà thơm mát, sau đó lại thập phần nồng ấm tinh khiết, tựa như cà phê, trong đắng có ngọt, dư vị lại tinh tế, vị đắng qua đi, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào, khiến người ta quyến luyến chẳng rời.

Cố Tỉnh Thần nghĩ, omega này khẳng định không phải là được cấu tạo từ nước, mà là rượu mới phải, không biết đã ủ qua bao lâu, cũng không biết đã mất bao nhiêu công sức để tạo thành.

Một mùi hương khiến cho người ta muốn dứt mà không được như vậy.

Khoảng thời gian yên tĩnh không được bao lâu, di động của omega bỗng vang lên, Cố Tỉnh Thần không dám lại ngăn cản người ta nghe điện thoại, liền ngoan ngoãn đưa di động tới.

Trần Túy đón lấy nhìn vào màn hình, là anh hai gọi.

Omega lập tức vùng khỏi lòng ngực alpha, không ngừng lau nước mắt trên mặt, hắng giọng một chút, sau đó mới nhấn nút trả lời.

Thanh âm của Trần Chước ở đầu dây bên kia thật rõ ràng truyền tới: "Tiểu Tửu, em đang ở đâu? Bên ngoài cả đêm ngay cả nhà cũng quên trở về rồi hay sao?"
"À, em vẫn còn đang ở khách sạn của anh Kiêu Lam, ừm, tối qua em uống hơi nhiều, ngủ muộn, bây giờ em về nhà ngay đây."
Dù cho có che giấu cách mấy, giọng nói của omega vẫn như cũ nghẹn ngào, cùng với bị cảm lạnh không mấy khác biệt.

Người ở đầu dây bên kia rõ ràng nhận thấy khác thường: "Giọng của em sao vậy?"
"...Không có gì, em vừa ngủ dậy." Trần tiểu thiếu gia còn không quên khoa trương ngáp một cái: "Giờ em thu dọn một chút rồi về ngay."
Đầu dây bên kia không chút nghi ngờ: "Ừm, có cần anh bảo tài xế đến đón không?"
Trần Túy đánh giá khả năng lái xe trở về nhà trong tình trạng này của mình là bằng không, liền đồng ý: "Cũng được, anh cứ nói chú Lý chờ ở dưới lầu khách sạn, em thu dọn xong xuôi sẽ xuống ngay."
Cúp máy, Trần túy bắt đầu nhìn vào màn hình di động ngẩn người, Cố Tỉnh Thần trong lúc vô tình nhìn thoáng qua liền phát hiện, màn hình nền kia chẳng phải là hình của Lâm Kiêu Lam hay sao?!
Lúc này hắn bỗng nhiên nhận thức vì sao cứ cảm thấy omega nhìn quen mắt, không sai, vị công tử tối qua đại náo hôn lễ chẳng phải chính là omega điềm đạm đáng yêu trước mắt này hay sao?
Quả nhiên người này là không nên đụng tới, trong lòng Cố Tỉnh Thần thầm kêu lên ai oán, chính mình ngày hôm qua còn lớn tiếng chê cười, hiện tại đã nằm gọn trong tay người ta rồi!
"Vẻ mặt đó của anh là sao?" Trần Túy bỗng nhiên nhìn hắn hỏi.

"Hả? Vẻ mặt gì?"
"Vẻ mặt khinh thường." Trần Túy đánh giá, cũng không đợi Cố Tinh Thần phản bác lại nói tiếp: "Chuyện tối qua coi như chưa từng xảy ra, vậy được chưa?"
"Cậu không kiện tôi sao?"
Trần Túy bất đắc dĩ nói: "A, làm lớn chuyện đối với hai bên đều không có lợi."
Cố Tỉnh Thần sờ sờ mũi, cảm thấy omega rất hiểu lý lẽ: "Vậy...Vậy dấu hiệu trên người cậu?"
Trần Túy cài vào nút áo cuối cùng, vẻ mặt không hề gì nói: "Tôi sẽ đi làm phẫu thuật loại bỏ dấu hiệu."
"Nhưng mà, loại bỏ dấu hiệu hình như không tốt cho cơ thể của omega cho lắm..."
Theo như những gì Cố Tỉnh Thần được biết, việc loại bỏ dấu hiệu mức độ nguy hiểm cực kỳ cao, nếu nghiêm trọng có thể sẽ không bước xuống được bàn mổ, cho dù là may mắn thành công, cũng sẽ để lại di chứng suốt đời, mà nặng nhất, chính là tước đi khả năng sinh sản của omega.

Trần Túy nghe xong, cười nhẹ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Cố Tỉnh Thần, hai mắt cậu sáng ngời lại có thần, trêu chọc nói: "Chẳng lẽ anh còn muốn chịu trách nhiệm đến cùng, dự định cưới tôi về nhà sao?"
"..." Cố Tỉnh Thần cúi đầu không nói.

"Ha, tôi đùa anh thôi, anh đi đi, tôi muốn tắm rửa một chút, có anh ở đây tôi rất không tiện." Trần Túy dùng hết sức đứng lên, chịu đựng khó chịu trên cơ thể, lên tiếng đuổi người.

Cố Tỉnh Thần cũng không tiện ở lâu, cầm lấy di động của Trần Túy lưu số điện thoại của mình, lại đưa danh thiếp nói: "Đây là số điện thoại của tôi, cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào, còn có...Ngày phẫu thuật đó, tôi sẽ đi cùng cậu."
Trần Túy tiếp nhận nhìn thoáng qua, ai yo, "CEO tập đoàn Cố thị", tên tuổi không không nhỏ a.

Cố Tỉnh Thần nói: "Tôi còn chưa biết tên cậu, có phải gọi là Tiểu Tửu không?" Hắn vừa rồi loáng thoáng nghe được người ở đầu dây bên kia gọi omega là Tiểu Tửu, cá nhân hắn cho rằng cái tên này rất thích hợp.

Trần Túy nặn ra một nụ cười lịch sự: "Tiểu Tửu là biệt danh mà người thân và bạn bè của tôi tùy tiện gọi thôi, không nên sử dụng, anh cứ gọi tôi là Trần Túy, là Túy trong túy sinh mộng tử*."
*Túy sinh mộng tử: Sống trong cơn say chết trong giấc mộng.

Tạm không nhắc tới vế sau, ý nghĩa tên của Trần Túy chỉ đơn giản là say mê; say sưa; say rượu mà thôi.

Cố Tỉnh Thần nói: "Tên của cậu thật đặc biệt."
Omega chỉ cười cười, cũng không tiếp tục nói chuyện, Cố Tỉnh Thần biết đã đến lúc phải rời đi, liền đơn giản nói lời tạm biệt.

Thời điểm Cố Tỉnh Thần ra khỏi cửa, pheromone của hắn tự nhiên cũng sẽ phai nhạt dần, Trần Túy cảm thấy dục vọng trên người mình cơ hồ ngóc đầu trở lại, mới không quản mọi thứ lao vào phòng tắm, như là muốn trừng phạt bản thân, mở ra vòi nước lạnh, xối thẳng từ đầu xuống chân.

Cố Tỉnh Thần ra khỏi phòng, đi chưa được mấy bước, để ý số phòng một chút, 1019.

Hắn dùng sức vỗ mạnh vào đầu.

Uống rượu quả nhiên hỏng việc!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui