Ban đêm
Ngoài cửa sổ
Thanh nhi đứng chắp tay
Áo ngoài màu lửa đó dưới ánh trăng chiếu xuống lộ ra quang hoa yêu dị. . . . . .
"An An, nếu nàng biết chuyện Ám Dạ làm hỏng là gì, liệu có tha thứ cho hắn hay không?"
Chương 13.2 Chỉ có thể chờ đợi (Thanh nhi)
Từ lúc ta có trí nhớ, bên cạnh ta vẫn luôn có Huyền làm bạn, cùng nhau đọc sách, cùng nhau đánh cờ, cùng nhau leo cây, cùng đi tới ruộng của nông dân trộm bắp, cùng nhau bị phu tử khiển trách. . . . . .
Khi còn bé ta rất bướng bỉnh, Huyền vì ta mà chịu không biết bao nhiêu trách phạt, chẳng lẽ là bởi vì ta gọi hắn là ca ca sao?
Sau này trưởng thành hơn một chút, ta mới biết Huyền khác với ta . . . . . .
Ta ngày ngày tu tập võ học cao thâm. . . . . .
Còn hắn mỗi ngày ngồi ở trong thiện phòng tĩnh tâm suy nghĩ. . . . . .
Ta có sở thích săn thú để có được vui thú cùng khoái cảm, thỉnh thoảng sẽ ăn một món ăn thôn quê để tìm kích thích.
Nhưng hắn lại không chịu tổn thương bất kỳ sinh mạng nào, ngay cả cơm canh, cũng rất đơn giản . . . . . .
Ta từng thấy trên đám cỏ màu xanh, Huyền ngồi trên chiếu, chim chóc bốn phía đều bay lượn xung quanh hắn, sung sướng ca hát . . . . . .
Ta vẫn nhớ Thiên Cảnh năm mười năm, thành Triệu Châu làm phản, một đường tiến quân thần tốc, nhắm thẳng vào Đô Thành.
Huyền một thân áo trắng, đứng ở trên tường Đô thành, nhắm mắt cầu nguyện, trong phút chốc, gió bão đột nhiên nổi lên. . . . . .
Gió lốc hiếm thấy vây khốn quân phản loạn suốt mười ngày, khiến lương thảo khô kiệt, nửa bước cũng khó dời đi, quân lính tan rã, cuối cùng bị quân thiết kỵ của Thánh Ngưng quốc tiêu diệt. . . . . .
Sau ngày đó, Huyền mười tuổi đã trở thành thần thoại của Thánh Ngưng quốc. . . . . .Trở thành thế hệ kiêu ngạo nhất của Mộ Dung gia. . . . . .
Mà ta cũng nhớ sự lo lắng thật sâu trong mắt phụ thân ngày đó, người nói, các thế hệ nam tử kế thừa linh lực của Mộ Dung gia, cũng chỉ là thiện bói, biết thiên ý, cho nên có thể bảo đảm Thánh Ngưng quốc thấy rõ tiên cơ, trăm năm bình an.
Mà linh lực của Huyền lại có thể hô phong hoán vũ, thay đổi tự nhiên, không biết là phúc hay là họa. . . . . .
Năm Huyền mười tuổi, được phong làm Quốc sư, hoàng thượng lấy lễ đối đãi như với thầy giáo, địa vị tôn sùng, Đơn, l, q. đ không người nào ở Thánh Ngưng quốc có thể sánh bằng.
Mười tuổi năm ấy, cha và nương cùng nhau đi du lịch thế gian, không trở về nữa, cha nói, ông nợ nương một lời hứa, đã đến lúc phải thực hiện. . . . . .
Ta hỏi cha, vì sao vài chục năm nay, tình cảm của ông vẫn sâu như biển vậy?
Cha nói, ông chỉ yêu người đắp chăn cho ông mỗi lúc ông ngủ say. . . . . .
Cha còn nói, nam tử Mộ Dung gia, cả đời chỉ thú một thê . . . . . .
Khi đó ta còn quá nhỏ, không hiểu sự sâu sắc trong mắt cha là cái gì. . . . . .
Cho đến. . . . . . Cho đến khi. . . . . . Gặp nàng. . . . . .
Qùy gối gần Lý phủ, giỡn trò bán mình chôn cất cha, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng màu vàng nhạt. . . . . .
Đã đến rồi sao? Ta từ lúc vừa mới bắt đầu, người muốn tiếp cận chính là nàng - nhị tiểu thư An An của Bích Du Sơn Trang.
"Đệ đệ, mặc dù cha bán tỷ vào thanh lâu, nhưng tỷ chưa từng trách ông, lòng ta luôn tâm niệm đọc khi chạy trốn được khỏi đó sẽ đoàn tụ với cả nhà chúng ta. Không ngờ. . . . . . ô… ô… ô, vẫn không kịp nhìn cha lần cuối!"
Nàng che miệng của ta thật chặt, làm cho ta không khỏi thấy buồn cười, nàng không rõ tình huống, lại còn có thể diễn trò với ta.
Vì hai cái bánh bao. . . . . .
Thật đúng là có ý tứ. . . . . .
Cứ suy nghĩ như vậy đến gần nàng, xác định nàng có phải là người mà ta tìm kiếm suốt mười hai năm nay không. . . . . .
Chỉ là Lý Uẩn Đình đột nhiên tham gia vào không nằm trong dự liệu của ta. . . . . .
Lần đầu tiên nhìn thấy Lý Uẩn Đình, ta cười, nam nhân ngồi xe lăn chỉ biết kiếm tiền trước mắt, là U Minh công tử mấy năm trước tam quốc chỉ nhắc đến là biến sắc đó sao?
Người có thể gặp qua U Minh công tử cực kỳ ít, mà ta vừa vặn nằm trong số người hiếm hoi đó. . . . . .
Lý Uẩn Đình hình như cũng hoài nghi thân phận của ta, lấy tư cách là thầy dạy võ công cố gắng thử dò xét ta. . . . . .
Buồn cười nhất chính là An An lại bởi vì chuyện này mà ghen tỵ với ta. . . . . .
Nàng thật sự rất ngốc, rất dễ bị lừa.
Ta gọi nàng là tỷ tỷ, nàng lại thật sự bắt đầu giống như tỷ tỷ, chân tay vụng về chăm sóc ta.
Lúc ta luyện công một ly trà thơm ấm áp kia, lúc ta ngủ vì ta nhẹ nhàng đắp chăn. . . . . .
Đột nhiên nhớ tới lời cha từng nói, nữ tử nguyện ý đắp chăn cho con, có phải là người con nên quý trọng cả đời hay không?
Kinh ngạc vì ý nghĩ của mình, chẳng lẽ trong lòng ta, nàng đã quan trọng như thế rồi sao?
Ta vậy mà lại thích một nha đầu mới mười hai tuổi. . . . . .
Lại thích gián tiếp hại người của Huyền. . . . . .
Không thể tin được. . . . . .
Vì vậy ta cố ý tránh nàng, châm chọc khiêu khích nàng. . . . . .
Trêu cợt nàng, tổn thương lòng của nàng. . . . . .
Nhưng nàng thật sự rất là ngốc. . . . . .
Coi ta như đệ đệ, thế nào cũng dễ dàng tha thứ. . . . . .
Vô luận ta nói gì, đều nở nụ cười ngốc nghếch kia. . . . . .
Như kẻ ngốc vậy. . . . . .
Đến nay vẫn còn nhớ tới buổi tối ngày hè hôm ấy, lòng vẫn thật ấm áp.
Ta phát sốt, nằm ở trên giường, trằn trọc trở mình, con muỗi kêu ong ong, không khỏi làm người ta phiền lòng.
Một cái khăn mặt lành lạnh, một đôi mắt lo lắng.
Nàng ôn nhu an ủi ta, "Thanh nhi, ngươi ngủ đi, tỷ tỷ ở chỗ này đuổi muỗi giúp ngươi."
Ngu ngốc, ta không thích bị coi là kẻ yếu mà được chăm sóc, trở mình một cái, không nhìn cái kẻ ngốc như nàng nữa.
Nhưng lại dưới cây quạt thổi ra hơi mát. . . . . . mà dần dần ngủ. . . . . .
Ngửi mùi thơm hoa lan như có như không trên người nàng. . . . . . Cả đêm mộng đẹp. . . . . .
Khi tỉnh lại, nhìn thấy nàng ngủ ở cạnh giường ta, nhẹ nhàng di động, tay của nàng bắt đầu lập tức vô ý thức lay động cây quạt. . . . . .
Hốc mắt ta ươn ướt. . . . . . Tại sao vậy chứ?
Sáng sớm hôm đó, ta ôm nàng đang ngủ say.
Gặp Lý Uẩn Đình chạy tới cửa.
Một khắc kia ánh mắt tiếp xúc với Lý Uẩn Đình . . . . . .
Ta hiểu hai chuyện.
Một, Lý Uẩn Đình quan tâm nàng;
Hai, ta không thích Lý Uẩn Đình quan tâm nàng, không thích. . . . . .
Chỉ là ta lại không ngờ, Lý Uẩn Đình lại vì nàng lấy Giao Nhân Lệ ra, kể từ đó, đồng nghĩa với việc tuyên cáo với người trong thiên hạ một sự thật, người nào gây bất lợi đối với An An, chính là đối địch với Lý Uẩn Đình hắn. . . . . .
Người trong thiên hạ không biết thân phận chân thật của Lý Uẩn Đình, nhưng ta lại biết. . . . . .
“Lưu thủy” róc rách như thanh âm của tự nhiên, Đơn, l, q. đ dưới một khúc U Minh tất cả đều biến thành vong hồn. . . . . .
Vô cầu vô thúc* giống như gió, nam tử cuồng vọng trương dương, vậy mà cũng có người ràng buộc sao?
(Vô cầu vô thúc: Không cầu cũng không bó buộc)
Ta thừa nhận, bắt An An đi, một nửa là bởi vì Huyền, một nửa là bởi vì Lý Uẩn Đình.
Ta sợ có một ngày An An hiểu thâm tình của Lý Uẩn Đình . . . . . .
Sợ có một ngày lúc ta bị bệnh nàng sẽ không ở bên cạnh ta. . . . . .
Có trời mới biết, ngày Lý Uẩn Đình tiến vào Thanh cung, nàng nói muốn ở lại khiến ta vui đến mức nào.
Ta cứ ngỡ, nàng sẽ đi, rời đi, rời khỏi địa phương mà nàng sợ hãi này.
Nhưng nàng không, vô luận lý do nàng ở lại là vì Huyền hay là vì cái gì
Ta đều rất vui vẻ. . . . . .
Huyền rất thích nàng, vượt qua cái thích mà ta nghĩ. . . . . .
Tin cậy, quý trọng, nghe theo vô điều kiện . . . . . .
Lúc này Huyền tinh khiết giống như tiểu hài tử mới sinh.
Làm cho người ta không nhịn muốn bảo vệ. . . . . .
Nhưng nàng nói, nàng muốn dạy cho Huyền, khiến Huyền trở thành một nam nhân đột trời đạp đất một lần nữa.
Ta và nàng nổi lên tranh chấp.
Cuối cùng, ta bước lui, bởi vì nàng nói, sự bảo vệ quá mức của ta sẽ phá hủy cuộc sống của Huyền. . . . . .
Mỗi ngày nangf làm bạn đọc sách cho Huyền nghe.
Vì Huyền buộc tóc, vì Huyền mặc y phục. . . . . .
Ta biết rõ ta không nên ghen tỵ. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Đó là Huyền. . . . . .
Mà nàng làm tất cả. . . . . . Đều chỉ là vì bồi thường Huyền mà thôi. . . . . . Không nên suy nghĩ lung tung. . . . . .
Có lẽ…
Nàng nói đúng, sẽ có một ngày Huyền nhanh chóng trưởng thành, dù là một ngạo nhân không có linh lực, Đơn, l, q. đ nhưng vẫn thông tuệ tuyệt đỉnh như cũ. . . . . .
Chỉ là. . . . . . Nàng không phát hiện
Sự lóa mắt mỗi ngày của nàng càng khiến ta quyến luyến sâu hơn. . . . . .
Ta cảm thấy được mình đã rơi vào một tử cục. . . . . .
Là ta muốn nàng bồi Huyền . . . . . . Là ta hi vọng nàng có thể sinh hài tử cho Huyền. . . . . .
Nhưng tại sao trong lòng ta lại khó chịu vậy?
Tại sao vậy chứ?
Mà ta cái gì cũng không thể làm. . . . . .
Huyền đã hai bàn tay trắng rồi, hắn chỉ có An An. . . . . .
Không ai có thể biết. . . . . . Ta cũng vậy. . . . . . Cũng chỉ có An An mà thôi. . . . . .
Càng ngày càng không xác định được, ban đầu để cho nàng ở lại, đến tột cùng là vì Huyền, hay là vì mình. . . . . .
Thần trí Huyền hình như khôi phục rất nhiều, đã như người trưởng thành suy nghĩ vấn đề rồi. . . . . .
Vì vậy, một lần rồi lại một lần, ta và Huyền yên lặng ngồi trong lương đình. . . . . .
Mỉm cười nhìn An An ngây ngốc rất bận rộn. . . . . .
Nhìn nàng tưới chậu hoa Bạch Lan yêu thích. . . . . .
Không sợ chết trêu chọc A Hoàng của Huyền. . . . . .
Thậm chí còn đùa ác bỏ bã đậu vào trong ly trà của ta. . . . . .
Chỉ có một vấn đề, ta không thể nói. . . . . .
Huyền cũng sẽ không nói. . . . . .
Trong chúng ta. . . . . . Đến tột cùng người nào mới được nàng yêu. . . . . . Gần nhau cả đời. . . . . .
Nếu đều không thể nói. . . . . . vậy thì hãy để trong đáy lòng. . . . . . Cứ như vậy mỗi ngày giả bộ vô sự hài hòa vui vẻ. . . . . . là tốt rồi. . . . . . Chỉ là. . . . . . vì sự ích kỷ của mình . . . . . . đã làm phí hoài tuổi thanh xuân của nàng.
Mệt quá mệt quá. . . . . . Một loại cảm giác ê ẩm sưng người vừa quen thuộc vừa xa lạ . . . . . . Ngủ không sâu. . . . . .
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu vào. . . . . . Chiếu lên trên mặt ta. . . . . . Thật sự không muốn tỉnh. . . . . .
"An An, nàng chảy máu! !"
Cả người bị ai đó dùng sức lay tỉnh. . . . . .
Mở ra đôi mắt mệt mỏi, ta thấy gương mặt mỹ lệ đầy lo lắng của Huyền nhi. . . . . .
"An An, nàng tỉnh chút đi, đừng làm ta sợ!" Huyền nhi lớn tiếng gọi tên của ta.
Cái gì? - -# Chờ đến lúc ta hoàn toàn tỉnh táo, nhìn thấy chính là Huyền nhi đang xúc động ta, dùng sức kêu gọi, cái trường hợp kinh điển sinh ly tử biệt này. . . . . .
Mơ hồ. . . . . . Ta ngoại trừ hơi mệt chút. . . . . . Dường như chẳng có gì. . . . . .
Chẳng lẽ ta lại xuyên. . . . . . ?
"An An, làm sao chảy máu vậy?"
"Máu?"
Theo tầm mắt Huyền nhi nhìn xuống. . . . . . Trên quần ngủ màu trắng sữa. . . . . . Nơi bụng dưới có một vết máu màu thẫm đỏ. . . . . .
Tay Huyền nhi đang đặt ở đây. . . . . . Nóng nảy vuốt ve. . . . . .
Đây cũng quá. . . . . . Vượt quy định rồi. . . . . .
Nếu không phải là Huyền thật sự tinh khiết như nước. . . . . . Ta tin rằng ta sớm đã một cước đá hắn bay rồi. . . . . .
Tiểu hành tinh đụng địa cầu. . . . . . Người sao Hỏa tới đây. . . . . .
Đầu nổ một tiếng, cả mặt đều nóng. . . . . .
Không ngờ 15 tuổi lần đầu có kinh nguyệt, 15 năm, loại cảm giác này lâu đến nỗi ta đều quên mất. . . . . .
Quẫn bách tránh thoát lồng ngực của Huyền nhi, kéo chăn gấm qua, bao lấy hạ thể. . . . . .
Nhìn Huyền nhi vẫn còn đang lo lắng, ta khẽ xoa xoa trán đang cau lại, kéo ra nụ cười xấu hổ đến cực điểm, "Huyền nhi, ta không sao, ngươi trước đi ăn điểm tâm đi, lát nữa ta đi thư phòng tìm ngươi. . . . . ."
"Nhưng thương thế của nàng. . . . . ."
Huyền nhi cho là ta đang an ủi hắn, chậm rãi lắc đầu một cái, trên tay còn kỳ quặc dính một ít máu của ta. . . . . .
Ta không dám nhìn nữa rồi. . . . . . Trái tim của ta đau lên rồi. . . . . .
Hắn không chịu đi. . . . . . Chẳng lẽ để cho ta ở trên giường. . . . . . Tự mình nói cho hắn khóa học vỡ lòng chuyện sinh lý sao?
Nói cái gì đây? Nói đây là tấm màng trong tử cung có quy luật mà tróc ra?
Giờ phút này, ta chỉ có thể cảm khái vô hạn. . . . . .
Giáo viên dạy môn sinh lý, thỉnh thoảng sùng bái các mọi người quá. . . . . .
"Khụ khụ. . . . . . Nữ hài tử trưởng thành đều sẽ giống như An An. . . . . . Huyền nhi không cần phải lo lắng, đi ra ngoài trước, được chứ?"
Có lẽ là bởi vì ở trên khuôn mặt già nua của ta có đỏ bừng hiếm thấy, có lẽ là nhìn ta thật sự không có cái gì khác thường.
Huyền lúc này mới chậm rãi đứng lên. . . . . .
Hắn cẩn thận từng bước đi tới cửa, trước khi đi vẫn không quên bổ sung một câu, "Lát nữa để Huyền nhi bôi thuốc cho An An đi!"
Cửa nhẹ nhàng đóng lại. . . . . .
Ta ầm ầm sụp đổ. . . . . .
Khóe miệng co giật. . . . . . Bôi thuốc? . . . . . .
Đã từng có một thứ, ở ngay trước mặt ta, nhưng ta lại không quý trọng. . . . . .
Đợi đến lúc mất đi mới hối hận thì đã muộn. . . . . .
Nhìn Hương Lan chuẩn bị tro than bỏ vào đệm của ta. . . . . .
Ta cực kỳ nhớ đến băng vệ sinh. . . . . . nhãn hiệu Sophie . . . . . . Chống thấm ra ngoài. . . . . . Bảo vệ ba chiều. . . . . .
Nữ nhân mà! Càng muốn sống thoải mái hơn. . . . . .
A a…aa…aa . . . . . .
"Huyền nhi, đang đọc quyển sách kia à?" Bước vào thư phòng, đã thấy Huyền nhi đang ngẩn người cạnh cửa sổ, ta chưa từng gặp qua nam tử nào mặc bạch y có thể phiêu dật mà xuất trần giống như hắn vậy. . . . . . Chậc chậc. . . . . . Đẹp mắt. . . . . .
". . . . . . Hoài quốc. . . . . . Hoài quốc. . . . . . du ký Hoài quốc. . . . . ." Giọng điệu ấp úng.
"Làm sao thế? Ăn nhiều muối hả?" Cười giỡn nâng lên cái cằm tuấn tú của Huyền. . . . . .
Bất ngờ nhìn thấy gương mặt đỏ giống như trái cà chua. . . . . .
"Oa. . . . . . Huyền nhi bị luộc hả?" Ta bật thốt lên, chưa từng thấy Huyền nhi như thế bao giờ, trong ấn tượng, hắn vẫn là một nam tử như gió xuân lướt qua mặt. . . . . . Cho dù mất đi trí nhớ. . . . . . Cũng chưa từng bối rối như thế. . . . . .
"An An, đừng. . . . . . Náo loạn." Nhẹ nhàng gạt ra tay của ta, Huyền nhi giả bộ tức giận nghiêng mặt sang bên.
Hử? Làm sao? Hình như buổi sáng người bị phi lễ chính là ta thì phải? Đại ca à.
Không biết tiểu phá hài lại náo cái gì kỳ cục đây. . . . . .
Ta đành bất đắc dĩ cười cười, cũng ngồi xuống ở bên cạnh hắn đọc sách. . . . . .
Giống như mỗi ngày này suốt hai năm qua. . . . . .
Nhưng ta luôn có cảm giác có ánh mắt nóng rực nhìn mình, ngẩng đầu bắt, rồi lại bắt đầu cùng ta chơi chò chơi trốn tìm. . . . . .
Nửa nén hương sau. . . . . .
Aizzzz. . . . . .
Ta bất đắc dĩ để sách xuống, xoay bả vai Huyền nhi. . . . . .
"Huyền nhi, làm sao thế, nói với An An một chút." Đi đâu tìm nhân tài như ta chứ? Một bạn học kiêm luôn cố vấn tâm lý.
"Huyền nhi mới hỏi Trịnh Đại phu rồi. . . . . ." Hắn nhỏ giọng kể lể. . . . . . Mặt cũng càng đỏ hơn. . . . . .
"Ừ. . . . . . Huyền nhi hiện tại đã hiểu?" Ha ha, Huyền nhi đơn thuần này, cái gì cũng không hiểu đâu, có lẽ là do liên quan tới chuyện ta học y, chỉ cần không phải ở trên giường, thì thảo luận với Huyền cái đề tài này ta vẫn có thể tiếp nhận . . . . . . Dù sao, hắn muốn hiểu được gì đó vẫn còn rất nhiều, là ta hại hắn cái gì đều không nhớ nổi, nếu như không dạy hắn, chẳng lẽ ngày sau đến lúc thê tử của hắn tới kỳ kinh nguyệt hắn cũng sẽ khóc một lần sao?
"Ừ. . . . . ." Nhỏ giọng trả lời, thật quá trong trắng mà a a a a a a a a a ~ một sắc nữ phát điên trong lòng. . . . . .
"Nữ nhân mỗi tháng đều phải trải qua chuyện như vậy mới có năng lực sinh hài tử, mới có thể đầy đàn đời sau, cho nên Huyền nhi phải nhớ kỹ, chớ ngạc nhiên biết không?" Tận lực êm ái tự thuật, nhưng nói thế nào cũng cảm giác mình giống như một a di biến thái đi dụ dỗ tiểu nam hài - -#
"Như vậy có nghĩa là từ nay về sau An An có thể sinh hài tử rồi sao?" Hai mắt Huyền nhi đột nhiên sáng lên nhìn ta.
"Ách. . . . . ." Trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm xấu. . . . . .
Thanh nhi hôm đó nói. . . . . . Hắn chẳng lẽ biết rồi?
"Thanh nhi nói, An An sẽ cùng Huyền nhi sinh hài tử đúng không!" Tóc bạch kim xẹt qua khuôn mặt tuyệt mỹ, trong mắt đẹp đều là bị phong tình ngượng ngùng đốt lên vô hạn. . . . . .
Đối mặt với khẩu cầu ngây thơ của Huyền nhi. . . . . .
Ta hết ý kiến. . . . . .
Thật ra thì ta vô cùng muốn nói. . . . . . Huyền nhi. . . . . . Cái kỹ thuật sinh con này. . . . . . Ta làm không được - -#
"Nhưng là, hai chúng ta làm sao mới có thể có hài tử đây?" Huyền nhi hơi hơi nhíu chân mày.
Ánh mắt khao khát ham học hỏi, tinh khiết làm cho người ta không gợi lên nổi một chút dục niệm nào. . . . . .
Huyền nhi. . . . . .
Ngươi thật sự quá mạnh mẽ. . . . . . Loại vấn đề này. . . . . . Ngươi cũng có thể hỏi ngây thơ như thế. . . . . .
Ta sắp chảy máu trong rồi. . . . . .
Ta buồn bực lên tiếng. . . . . . Bỏ qua mơ ước vĩ đại dạy cho Huyền nhi . . . . . ."Ta cũng không biết, không bằng ngày nào đó ta về nhà hỏi nương ta một chút. . . . . ."