Editor: Cẩm Băng Đơn.
Tề gia bảo.
Tề gia bảo được xây dựa vào núi, địa hình dễ thủ khó công, mặc dù đã là đầu mùa đông, nhưng nơi đây có nhiều dãy núi vòng quanh, , rừng tùng xanh biếc, có thêm một phần mỹ cảm của sự chính trực và mạnh mẽ.
Tên biến thái họ Lý mặc trường sam trắng ngà, dương dương tự đắc ngồi trên xe lăn, chẳng hề có lấy một chút tự ti mà người tàn tật nên có, thật đáng ghét!
Ta mặc một chiếc váy vải bông màu xanh dương, trên vai khoác theo cái áo choàng cáo trắng mà tên biến thái họ Lý mang về từ K tới, trên đầu là cái búi tóc nghiêng nghiêng với cái lược mà Thúy nhi tỷ tỷ trong phủ cho ta, a… a… ~ không có gì hết, ta đang thời tuổi trẻ ~~~~! Ta cố ý cài cây trâm bằng gỗ mà Trạm Hằng tặng cho ta, thật may là lúc chạy trốn có mang theo, bởi vì nơi này là địa bàn của Trạm Hằng, hắc hắc, cho dù phụ thân không tới, thì chắc chắn Trạm Hằng cũng nể tình tình nghĩa thời thơ ấu mà cứu ta về nhà. Hơn nữa Thanh nhi cũng không đến đây, , lúc này không trốn, thì đợi đến bao giờ?
"Tiểu nha đầu, hai mắt thao láo, đang nghĩ cái gì đó? Đẩy xe cho ta, uất ức ngươi à?" Giọng nói của tên biến thái họ Lý vang lên.
"Nào có, Lý đại ca, An An chỉ là phát hiện hôm nay tinh thần huynh rất sảng khoái, vô cùng tuấn lãng thôi!" Ta lập tức theo thói quen vỗ mông ngựa, nhưng trong lòng thì bi ai vô hạn khinh bỉ chính mình.
"Vậy à? Đó là bởi vì hôm nay muốn quyết định một chuyện rất quan trọng." Tên biến thái họ Lý khẽ cười một tiếng, , dễ nhận thấy dáng vẻ kia có bao nhiêu hưởng thụ.
"Hả? Lý đại ca cảm thấy mình cản trở cảnh quan đường phố, quyết định đâm đầu vào tường để chết đó hả?"
"Ừ. . . . . . Ta đang suy nghĩ khả năng dùng độc làm câm ngươi."
". . . . . ."
Vừa vào Tề gia bảo chúng ta đã được an bài đến phòng khách dùng trà, xem ra tên biến thái họ Lý vẫn có chút mặt mũi.
"Lý công tử đường xa mà đến, tại hạ không tiếp đón từ xa!" Vẫn là một thân áo đen, cả người tản ra khí chất lãnh ngạnh (lạnh lùng +cứng rắn), tuổi bốn mươi chững chạc, vẫn là một kẻ đẹp trai không có thiên lý như cũ!
Ta như nhìn thấy người thân của mình, Tề bá bá, bá bá chính là đại cứu tịnh của nhân dân!
"Tề. . . . . ." Đúng lúc ta lên tiếng cầu cứu, thì lại phát hiện mình không phát ra được tiếng nào, mẹ nó, kẻ náo dám điểm á huyệt bà nội này đấy?
"Tề bảo chủ khách khí, Lý mỗ vẫn muốn được diện kiến phong thái bảo chủ đại nhân, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là rồng trong biển người." Tên biến thái họ Lý vừa mỉm cười khách sáo vừa lau nước đọng trên ngón tay.
Dùng giọt nước điểm huyệt? Một hồi mồ hôi lạnh xông ra từ sau lưng ta. Mặc dù võ công của ta chẳng ra gì, nhưng tốt xấu cũng lớn lên ở trong gia đình võ lâm, tu vi nội công của tên biến thái họ Lý. . . . . . Thậm chí không hề thua kém cha ta. . . . . . Nhưng là, tại sao chưa từng nghe tên hắn ở trên giang hồ?
"Lý công tử nhiều năm qua vẫn giúp đỡ võ lâm chính đạo, tạo phúc cho muôn dân thiên hạ, hôm nay có thể quang lâm hàn xá, thật sự là vinh hạnh của Tề mỗ." Chỉ là ngày mai đại hội võ lâm sẽ mời dự họp, tại hạ chuyện vặt quấn thân, xin thứ cho Tề mỗ đi trước một bước. Lý công tử đi xe ngựa mệt nhọc, xin mời đến sương phòng nghỉ ngơi đi."
Giọng nói lạnh lùng, nhưng lại rất tôn trọng với Lý Uẩn Đình, thật kỳ quái, Lý Uẩn Đình, là một thương nhân, , đáng giá để Minh Chủ Võ Lâm tiếp đãi long trọng như thế sao?
"Tề bảo chủ xin cứ tự nhiên." Tên biến thái họ Lý cười ôm quyền.
Vì vậy hai người chúng ta dưới sự hướng dẫn cực kỳ chậm chạp của của hạ nhân tiến về phía sương phòng.
"Cây Hoài mộc trâm này là ai đưa cho ngươi?" Trong phòng, tên biến thái bắt đầu tiến hàng khám xét X - Quang.
"Người tình cũ." Ta gần như chết đói, ngồi cạnh bàn nhàm chán ngáp.
"Ai da da, ngươi đừng nhéo mặt của ta, đau, đau. . . . . ."
Nửa phút sau, ta xoa gương mặt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi hỏi tên biến thái họ Lý, "Hoài mộc là cái gì? Đáng tiền sao?"
"Bảo vật quý của Hoài quốc, ngươi cứ nói đi?"
"À? Có tác dụng gì?" Ta biết rõ ở thế giới này có ba quốc gia chủ đạo. Thanh Long quốc - chính là chỗ ta đang ở đây.
Thánh Ngưng quốc, không hiểu rõ lắm, Hoài quốc - một hòn đảo thần bí.
Mấy quốc gia này tạo thành thế tam quốc vững chắc, kiềm chế tàn nhẫn, mấy trăm năm qua, cũng chưa xảy ra chiến tranh gì quá lớn.
"Hoài mộc, chỉ sống ở Hoài quốc, hơn nữa tất cả sông ở Hoài quốc cũng chỉ có một gốc cây Hoài mộc, người ở Hoài quốc cực kỳ trân quý nó, xưng là thánh vật, không dám chặt cành lá, trăm ngàn năm qua, chỉ có một cây Hoài mộc trâm lưu truyền hậu thế, nghe nói cài Hoài mộc trâm này, khi cơ duyên xảo hợp, có thể xuyên qua thời không."
"Nếu Hoài mộc trâm chỉ có một, thì sao ngươi lại biết đây là Hoài mộc trâm?" Hằng ca ca à, ta yêu huynh, thì ra lúc ta năm tuổi huynh đã đưa cho ta chiếc chìa khóa xuyên trở về, vậy mà ta còn ghét bỏ nó là cây trâm gỗ, aizzzzzzzz, ta thực xin lỗi huynh, nhưng mà, huynh tặng vật quý trọng như thế cho ta, về nhà còn không bị cha mẹ huynh đánh cho cái mông nở hoa sao? Đúng là phá gia chi tử mà.
"Chuyện này... Ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết là người nào tặng cho ngươi cây Hoài mộc trâm này?"
"Vì sao ta phải nói cho ngươi?"
"Nha đầu? Biết ý nghĩa của việc tặng Hoài mộc trâm không?"
"Không biết...."
"Người trong thiên hạ đều biết, tặng Hoài mộc trâm, thì đồng nghĩa với việc đồng ý lời hứa đời đời kiếp kiếp, thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, từ đây chỉ vì một người." Tên biến thái họ Lý khó có được nghiêm túc như thế, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm ta.
"Oa.... Nghiêm trọng như thế?" Ta có nên trả lại nó cho Trạm Hằng không đây? Hắn sai lầm hứa đời đời kiếp kiếp với ta, ngay cả chính hắn cũng không biết cơ mà, aizzzzzz...... Đúng là đứa bé xui xẻo mà.
"Chính là như vậy, đừng để ta hỏi nữa, là ai đưa?"
"Là cha của đứa nhỏ trong bụng ta!!!"
"Ngươi...."
"Trời ơi, ngươi nhét cái gì vào tai ta thế kia? Đau quá.... ô....ô....ô..."
"Vật đính ước?"
"Hả? Là vàng thật sao?"
"....."
Đại hội võ lâm ba năm một lần, cũng không phải chỉ một nơi để nhân sĩ giang hồ trao đổi tình cảm, còn có chuyện quan trọng nhất, đó chính là - bàn luận võ nghệ. Ở Thanh Long quốc có một quy củ bất thành văn, ở trên đại hội võ lâm, ai có thể đánh thắng Võ Lâm Minh Chủ đương nhiệm, như vậy hắn có thể thay thế. Nhưng võ công của Tề bá bá đã đạt tới đỉnh cao, rất ít người trên giang hồ có thể địch lại, tỷ như cha An Hồn của ta, không có ý với chức Minh Chủ Võ Lâm, vì vậy, mười mấy năm qua, đại hội võ lâm đã hoàn toàn biến thành nơi mọi người trao đổi tình cảm....
Chỉ là, sức cám dỗ của chức Minh Chủ Võ Lâm, vẫn khiến cho một vài đồng chí dũng cảm khiêu chiến với Tề bá bá.
Ta ai oán đứng bên cạnh tên biến thái họ Lý, nhìn qua toàn trường, vẫn không nhìn thấy người cha anh tuấn tiêu sái của ta, khiến ta cực kỳ buồn bực.
"Tại hạ Đông Kỳ Phong của Hàn Băng Môn, đặc biệt thỉnh giáo Tề minh chủ."
Có một hán tử cao lớn khôi ngô nhảy lên đài, chẳng qua bóng dáng nhảy lên không hề giống với thân hình kém cỏi của hắn, ngược lại bay nhẹ như chim yến, khiến dưới đài nhao nhao trầm trồ khen ngợi.
"Tại hạ Tề Trạm Hằng, hi vọng thay mặt phụ thân cùng Đồng Chưởng môn bàn luận một chút, nếu thắng tại hạ, thì khiêu chiến gia phụ cũng không muộn." Một giọng nói từ tính kèm theo sự tự tin vang lên, một vị thiếu niên áo lam nhẹ nhàng tới, thoáng chốc hấp dẫn ánh mắt toàn trường, hai mắt thâm thúy như vì sao, màu da đồng thiếc, cả người tản ra khí chất lạnh lẽo nguy hiểm, nhưng lại là hấp dẫn trí mạng với người ta. Nếu như nói Thanh nhi là đóa sen nóng nảy xinh đẹp, như vậy Trạm Hằng chính là hàn ngọc trên đỉnh Tuyết Sơn, cả người ngông nghênh, càng làm nổi bật vẻ anh tuấn tự nhiên, trời ạ! Trạm Hằng, thật không nhìn ra huynh có tiềm lực cổ phiếu đấy!
(Tiềm lực cổ phiếu chỉ tỷ lệ tăng trưởng của cổ phiếu, thông thường tỷ lệ này khá ổn định và đáng tin cậy, bạn nào học bên kinh tế, ngân hàng thì hiểu rõ cái này ^o^)
"Hằng ca ca!" Ta không khỏi hô to.
"An An?" Hằng ca ca hướng về phía ta, nhìn ta, con ngươi vắng lạnh hiện ra sự vui mừng không khống chế được.
"Hằng ca ca...." Qủa nhiên hắn vẫn nhớ ta......Thật tốt.....
"An An, chờ huynh một chút, một chút là được. ~" Hằng ca ca nhếch môi cười với ta, nụ cười dịu dàng như vậy lại xuất trên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, nhưng lại thần kỳ làm cho tâm tư người ta bay lơ lửng, đang lúc ta hoảng hốt, Trạm Hằng đã xoay người đã nhảy lên lôi đài.
"Lập tức? Tề Trạm Hằng, ngươi không khỏi quá xem thường ta chứ?" Hàn Chưởng môn đã giận tái mét mặt lại.
"Mời." Hằng ca ca cũng không để ý tới, ôm quyền đáp lại.
Chỉ thấy hai tay Đổng Kỳ Phong cầm chùy, trực tiếp hét lên với Hằng ca ca, chiêu nào cũng hung hiểm, chiêu nào cũng trí mạng.
Mà Hằng ca ca lại chỉ né chứ không đánh, kiếm, thủy chung vẫn không ra khỏi vỏ.
"Hằng ca ca. . . . . ." Ta không khỏi lo lắng, chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi thôi, có thể tránh được sao?
"Yên tâm đi. . . . . . Võ công của hắn cao hơn Đổng Kỳ Phong nhiều." Đột nhiên tên biến thái họ Lý đứng bên cạnh nói một câu.
Kỳ quái? Vì sao hắn không ngăn cản ta nhận thức Trạm Hằng?
Ta thấy hắn vẫn mỉm cười nhìn đánh nhau trên đài, trong mắt sóng nước chẳng xao, aizzzzz, quả nhiên không thể dùng tâm lý bình thường để phân tích một kẻ biến thái như hắn mà. . . . . .
Đang lúc hoảng hốt, Hằng ca ca đột nhiên nhảy lên giữa không trung, rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm đã ở ngay cổ họng Đồng Kỳ Phong. . . . . . Tất cả động tác nhanh đến nỗi chỉ xảy ra trong một giây. Nhưng chỉ với một giây này, tất cả hình ảnh đã dừng lại. Hai cây chùy của Đồng Kỳ Phong chán nản rơi trên mặt đất. Mọi người đều hút khí, kiếm pháp thật là nhanh!
Tỷ võ toàn trường, chỉ trong một phút mà thôi. . . . . .
"Trường Giang tre già măng mọc, lão hủ bái phục." Đổng Kỳ Phong run rẩy mở miệng, giống như không thể tin được.
"Đa tạ Đổng Chưởng môn." Câu trả lời không có tình cảm gì, khi hai mắt chuyển về phía ta, xuân ý dạt dào.
Ta đột nhiên dự cảm thấy, có cái gì đó mà ta không khống chế được, lặng lẽ xảy ra giữa ta và Trạm Hằng.
"Mấy năm không gặp, không ngờ võ công của hiền chất đã tinh tiến đến đây rồi." Vừa dứt lời, bóng dáng màu trắng phiêu diêu đi tới. Nhìn cha gần trong gang tấc, ta thiếu chút nữa muốn khóc lên, đơn, l, q, đ, cứ nghĩ rằng mình đã là người của hai thế giới, đã rất thành thục hiểu chuyện, có thể hờ hững nhìn rất nhiều chuyện, nhưng khi gặp người thân, nhìn thấy người từ nhỏ nhìn ta lớn lên, nhìn thấy người cha mà ta vẫn mến yêu, lúc này ta mới phát hiện, hóa ra sự nhớ nhung trong lòng ta với người phía trước này đã tích lũy đến mức này rồi, nghĩ tới đây, không khỏi hồng hồng khóe mắt.
"An bá phụ!"
"Cha!" Ta và Hằng ca ca đồng thanh hô.
"Cha, An An nhớ người muốn chết. . . . . . ô… ô…ô" Ta nhào tới vào trong ngực cha, ra sức làm nũng. Cha vẫn đẹp trai như vậy, vẫn dễ nghe như vậy, oa oa oa, ta nhớ ông muốn chết.
"An An, con gầy đi rồi, một năm này, con sống tốt chứ?" Cha âu yếm vỗ vỗ đầu của ta, để lộ ra yêu thương vô hạn.
"Con. . . . . ." Ánh mắt của ta ác hung tợn bắn về phía Lý Uẩn Đình, ha ha, Lý Uẩn Đình, hôm nay An An ta đã là người có núi dựa rồi! Chịu chết đi!
"Vãn bối Lý Uẩn Đình, bái kiến An bá phụ!" Tên biến thái họ Lý nhẹ nhàng ôm quyền, không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hai người chúng ta.
"Đại thúc, ta thấy người cũng hai mươi mấy tuổi rồi, gọi cha ta là bá phụ làm gì? " Trả thù lập tức bắt đầu.
"An An, không được vô lễ!" Cha cười, chắp tay với Lý Uẩn Đình
“Trên giang hồ đều nói, Lý công tử không chỉ giàu nhất thiên hạ mà còn tuấn tú lịch sự, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là không giống như bình thường, An mỗ có tài đức gì, gánh nổi ngài gọi một tiếng bá phụ?”
Cha, người thật giả dối, hắn rõ ràng là người tàn tật………….
“An bá phụ quá khen, chưa nói đến chuyện An bá phụ là tiền bối võ lâm, là ngôi sao sáng, chỉ với việc An An là bằng hữu của tại hạ, gọi người một câu bá phụ dĩ nhiên là nên làm.” Không kiêu ngạo không tự ti, nhưng bộ dạn gte6n biến thái Lý lại vênh váo ghê gớm.
“Cha, hắn nhốt con trong nhà hắn, không cho con về nhà……oa oa oa.” Trong ngực phụ thân, ta ló đầu ra làm mặt quỷ với tên biến thái họ Lý.
Ngươi xong rồi, ngày tận thế củ ngươi đã đến rồi.
“Lý công tử đã viết thư nói với cha con làm khách trong nhà người ta, tại sao lại nói là nhốt?” Cha dịu dàng xoa tóc của ta.
……………Đại não ta hoạt động, không trách được một năm này cha không ra ngoài tìm ta, thì ra là bọn họ đã thông đồng với nhau! Nhưng tại sao vậy chứ? Cảm thấy trong này có chút là lạ.
“Cha…..” Ta vẫn muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên bị Hằng ca ca cắt ngang.
“An An, muội vẫn luôn mang theo Hoài mộc trâm?” Ngẩng đầu nhìn lên, Hằng ca ca luôn nhìn chằm chằm lên cây trâm trên đầu ta, vẻ mặt kích động.
“Ách…”
Ta chột dạ liếc Hằng ca ca một cái, cúi đầu, sự thật là sáng hôm nay mới cài lên, nhưng ta không có can đảm nói vậy.
“Đây chính là Hoài mộc trâm? Là bảo bối nghe nói có thể xuyên qua thời không đó ư?”
“Hoài mộc trâm thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, từ đó chỉ vì một người? tề công tử quả là người si tình.”
Đám người chung quanh nghe lời của Hằng ca ca, bắt đầu nhao nhao.
Tề công tử và An nhị tiểu thư đều là người như thần tiên, quả là rất xứng đôi.”
“Đúng vậy, một lãnh ngạo, một kiều mỵ, đúng là ông trời tác hợp cho.”
“Mà ta thấy Lý công tử cũng có chút ý tứ với An nhị tiểu thư, thắng bại còn chưa biết đâu.”
Thì ra là đám ngừi hào hiệp chốn võ lâm cũng không phải bình thường, cũng có tiềm chất tam cô lục bà*, tiểu nữ tử thật sự bái phục, chỉ là tên biến thái kia có ý với ta? Chắc chắn mọi người đã hiểu lầm rồi, một kẻ như hắn vẫn luôn lấy hành hạ ta là niềm vui thú…..Trừ khi ta thích ngược đãi mối có thể thích hắn…..
(Tam cô lục bà: Ba cô sáu bà, chỉ những người phụ nữ làm nghề bất chính, lừa đảo, lắm chuyện, nói xuyên tạc)
“Trạm Hằng hiền chất….Đây chính là Hoài mộc trâm?” Cha hiển nhiên có chút phản ứng thất thường, hơi có vẻ kích động.
“Trạm Hằng một tấm chân tình, bá phụ thành toàn.” Trạm Hằng đột nhiên đưa tay ôm ta vào trong ngực, chỗ nào cũng dịu dàng….Khiến tim ta đập thình thịch vài cái, mẹ nó, mấy tên cổ nhân này, cố ý kiến tim ta hoạt động không bình thường mà.
“Nha đầu, tới đây!” Tên biến thái họ Lý nhìn thấy ta ở trong ngực Trạm Hằng, cười càng thêm trực rỡ. Nhưng người quen biết hắn đều biết, hắn cười càng vui vẻ chứng tỏ hắn càng tức giận……
“Xin bá phụ thành toàn.” Trạm Hằng lại ôm ta chặt hơn, giống như không nghe thấy lời của tên biến thái họ Lý vậy.
Aizzzzz……..Đây đều là cái tình tiết máu chó gì thế? Ta mới có mười ba tuổi, ở cái tuổi còn ngây thơ trong trắng này có được hay không đây? Huống chi….Tim của ta….Đã sớm không biết yêu thương một người là như thế nào….Ta thậm chí còn hay nghĩ rằng…..Nếu không yêu sâu đậm như vậy….Có phải cũng sẽ không đau đớn nhiều như vậy không? Trạm Hằng, huynh không nên nói ra điều này….Ta e sẽ cô phụ huynh….
“Cha….” Ta khóc không ra nước mắt, vội phát ra tín hiệu cầu cứu.
“Khụ, khụ, ta nói Trạm Hằng hiền chất này….chuyện như vậy, không nên thảo luận trước mặt công chúng đâu.” Cha vừa nói, vừa không để lại dấu vết giải cứu rồi ôm ta vào trong ngực ông.
Khi tên biến thái họ Lý thấy ta hạ cánh an toàn trong ngực cha, vẻ mặt lại càng trở nên vô, vô cùng đáng bị ăn đòn.
“Là vãn bối đường đột.” Trạm Hằng khom người hành lễ, giọng nói chân thành tha thiết, nhưng ánh mắt vẫn dịu dàng lưu luyến ở trên người ta.
Đây là cái tình huống gì thế? Hình như Hằng ca ca thích ta rồi….Nhưng mà chuyện xảy ra khi nào vậy? Ta làm sao mà biết được? Cho ta chuẩn bị tâm lý chút đi mà….