Edit by ttan
Mấy năm sau đó, Dương Lưu Thư luôn không quá muốn nghĩ về chuyện ngày đó.
Mỗi lần nghĩ đến, chỉ cảm thấy đau nhói.
Hồi ấy nghe mẹ Hướng nói xong, cô chỉ lắc đầu theo bản năng.
Thật ra bản thân cũng không biết là muốn phủ nhận điều gì?
Con không thể không còn nữa?
Cô không phải loại người như vậy?
Hoặc chỉ đơn giản là không muốn nghe mẹ Hướng nói những lời này.
Mẹ Hướng lạnh lùng cười: “Cô lắc đầu là có ý gì? Đứa bé này không phải cô chủ động muốn? Hay là, không phải con Đông Dương? Trước đó cô nói là trước đây có bạn trai đúng không?”
Dương Lưu Thư trố mắt, sau đó lắc đầu mạnh hơn.
Mẹ Hướng thở dài.
“Vừa nãy bác sĩ hỏi có muốn giữ thai không, tôi chọn bỏ.
Bất kể đứa bé này là của ai, cũng không thích hợp sinh ra.
Cô Dương, cô mới mười chín tuổi, học ở đâu ra mấy thủ đoạn tầm thường này vậy?” Dáng vẻ của bà lại rất trịnh trọng chân thành, “Tôi không có con gái, nhưng nếu tôi mà có con gái, nhất định sẽ yêu cầu nó phải tự tôn tự ái.
Bố mẹ cô……”
Có lẽ là một phòng bệnh cao cấp, đầu giường còn đặt một lọ hoa.
Cô nhào đến, cầm lấy bình hoa, đập mạnh xuống.
Không muốn nghe bà ấy nói chuyện nữa.
Một chữ cũng không muốn.
Ầm một tiếng, bình hoa rơi trên mặt đất, dọa mẹ Hướng phải lùi về phía sau mấy bước, xanh cả mặt.
Cô vẫn thấy chưa đủ, trên tay vốn đang truyền dịch, vì đập đồ, kim truyền bị lệch mất, máu chảy ngược rất nhiều, chỗ cắm kim lập tức sưng lên.
Cô tháo phăng kim truyền, giật mạnh bình dịch ở đầu giường.
Cơ thể quá yếu ớt, không giật đứt được, ngược lại kéo mình ngã lại về giường.
Hành động vừa rồi đã hao hết sức lực của cô, Dương Lưu Thư nằm trên giường, thở hồng hộc, động tác tháo kim quá thô bạo, trên mu bàn tay toàn là máu.
Có y tá chạy vào, lại bị Dương Lưu Thư và mẹ Hướng cùng lúc kêu đi.
Trong phòng trở nên cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng thở hồng hộc của Dương Lưu Thư.
Mẹ Hướng vẫn lạnh mặt im lặng suốt.
Một lúc lâu sau, Dương Lưu Thư ngẩng đầu.
Mặt cô tái nhợt, môi cũng không có một chút huyết sắc.
So với sự điên cuồng vừa rồi, vào lúc này lại bình tĩnh hơn, có điều người thì run rẩy không ngừng.
“Đứa bé là tôi chủ động muốn, nếu bác cho rằng tôi không biết xấu hổ, tôi nhận.
Nhưng những chuyện này, bố mẹ tôi không hề biết.
Bọn họ…… Tôi với bọn họ không có quan hệ huyết thống, bọn họ đã nuôi tôi khôn lớn nhường này…… Nhân phẩm của họ, không đến lượt bác nghi ngờ.”
Mẹ Hướng mím môi, không nói gì.
“Tôi sẽ tiếp tục đề nghị chia tay, chúng tôi vốn dĩ đã đang đòi nhau chia tay.
Nhưng con trai bác bác biết, nếu anh ấy dễ dàng bị thuyết phục, bác cũng sẽ không đặc biệt chạy một chuyến này đến tìm tôi.
Tuy nhiên, tôi có thể hứa với bác,” cô thở hổn hển.
Rất đau.
Toàn thân chỗ nào cũng đau.
Đau đầu, huyệt thái dương giật đùng đùng; tức ngực, thở không nổi; tay chân đều đau, và cả, bụng dưới, cũng đau.
Đau đến mức nói không nên lời, không thể không dừng lại một lát.
“Tôi hứa với bác, cho dù anh ấy không đồng ý chia tay, tôi cũng sẽ không kết hôn với anh ấy, sẽ không có con nữa, sau này anh ấy nghĩ thông suốt rồi, muốn kết hôn với người khác, tôi cầu còn không được.
Còn cả bản thân tôi, đời này sẽ không bước vào cổng nhà họ Hướng các người, nếu gặp phải bác và Hướng tiên sinh, sẽ đi đường vòng.
Nhưng…… Các người cũng đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Mẹ Hướng nhíu mày im lặng một hồi, mấp máy môi: “Hy vọng cô nhớ kỹ lời cô nói.”
Dương Lưu Thư mỉm cười, lau máu trên mu bàn tay vào ga giường, kéo chăn lên, vẫn đang không ngừng run rẩy.
“Chuyện đứa bé, anh ấy vẫn chưa biết, tôi cũng sẽ không nói cho anh ấy biết.
Những lời chúng ta nói hôm nay, tôi sẽ không tiết lộ một chữ nào với anh ấy.
Tôi nghĩ bác chắc chắn cũng không muốn anh ấy biết.
Nhưng tôi có một điều kiện, hãy xóa chuyện đứa bé khỏi bệnh án của tôi.
Sau này tôi còn phải lấy chồng.
Nhưng mà chuyện tôi bị thương không giấu được, anh ấy sẽ phản ứng ra sao tôi không đoán được.”
Mẹ Hướng: “Được.” Mặc dù đã phát sinh chút ngoài ý muốn, nhưng hết thảy cũng coi như đáp ứng được mong đợi.
Dương Lưu Thư kéo chăn qua đỉnh đầu: “Vậy bác đi đi.
Tôi không muốn nhìn thấy bác.”
--
“Chị Lưu Thư.”
Dương Lưu Thư lấy lại tinh thần.
Đôi đũa còn cầm trong tay, đồ ăn trước mặt còn gần như không được động đến, đã nguội ngắt.
“Đồ ăn nguội mất rồi.
Chị có muốn em đi lấy phần khác không?” A Thanh hỏi.
“Không cần đâu, chị ăn no rồi.” Gác đũa đứng dậy, người vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi hồi ức.
Năm đó đặt vòng tránh thai, quả thực có phần do giận dỗi, có lẽ ứng với tâm tính “Chẳng phải bác nói tôi muốn vinh nhờ con ư? Tôi đặt vòng tránh thai rồi, không sinh đẻ được nữa, bác vừa lòng rồi chứ”, nhưng trong đó, hơn phân nửa nguyên nhân là đang tức giận chính bản thân cô.
Tức mình ngây thơ ngu xuẩn, bốc đồng, cuồng yêu, cũng tức mình không đủ tự ái, thắt lưng quá lỏng, tự cho là một tấm lòng chân thành, ở trong mắt người khác lại chỉ là bụng dạ khó lường, mới gặp nỗi nhục lớn này.
Nhưng lăn lê bò lết trong giới giải trí, suy nghĩ đã thay đổi rất nhiều, cô thậm chí có thể hiểu được tâm lý và cách làm của mẹ Hướng.
Người con trai lấy làm tự hào nhất, bị một người phụ nữ tâm cơ dụ dỗ, đặt vào ai thì cũng sẽ nổi điên cả.
Người lớn nhà họ Hướng trước sau là người nhã nhặn, từ đầu đến cuối cũng không có chuyện làm mất thể diện.
Nhưng có thể hiểu được không có nghĩa là muốn hòa giải.
Nếu không phải người cùng một thế giới, thì không cần thiết tụ lại với nhau.
Thế nhưng……
Cô khẽ thở dài.
Nói chung vẫn có chút nuối tiếc, đã từng cách hạnh phúc gần như thế, rồi vẫn bỏ lỡ mất.
Giống như khi biết có đứa bé kia, cô cảm thấy dường như ông trời đang hy vọng cô và Hướng Đông Dương làm hòa, con mất đi rồi, cũng là một ý trời khác.
Số mệnh đã định sẵn bọn họ không nên ở bên nhau.
Mọi thứ hiện tại, chỉ là sự cố gắng gò ép của Hướng Đông Dương mà thôi.
--
Vào phòng tắm tắm rửa xong, vừa đi ra thì cuộc gọi của Tang Diệp đến.
Đối với tác phong hoàn toàn không coi mình là một ngôi sao của Dương Lưu Thư, Tang Diệp thật sự rầu thúi cả ruột.
“Em có thể rút ra một hai phút, đăng cái Weibo quảng bá phim mới chút có được không? Lần nào cũng phải để chị cho người sắp xếp.”
Dương Lưu Thư dựa vào đầu giường, kịch bản đặt trên đùi, qua loa lật qua: “Vậy chị lấy mật khẩu tài khoản của em làm gì? Không phải để giao hết cho chị xử lý à?”
Tang Diệp tức gần chết: “Suốt ngày đăng Tiểu Bố, có tin chị đem hầm con mèo đó không! Cho dù em đăng mấy tấm khoe ân ái với Hướng Đông Dương thì cũng được mà.”
“Đừng khinh thường mèo nhé.
Tiểu Bố giờ là người nổi tiếng trên mạng đấy chị.” Cô nghĩ về dáng vẻ của đối phương lúc hiện tại, khẽ mỉm cười, “Nhưng chị đã nhắc em, em phải đi xem ảnh Tiểu Bố, nuôi mèo ảo (1).”
“Nuôi cái lông!” Tang Diệp trực tiếp nói bậy, “Tiểu Tổ Tông, người ta thì làm mọi cách để leo lên, em có thể để tâm chút được không?”
“Em còn chưa để tâm hả?” Cô không nhịn được cười.
Cô không phải là người không biết tốt xấu, Tang Diệp dù có mắng cô, cũng là vì tốt cho cô, “Fan của em suốt ngày xót cho em một năm 365 ngày thì bận thông cáo 366 ngày, anti cũng suốt ngày chế giễu em đóng phim liên hoàn, không để thời gian ra mà lắng lại chính mình, cứ như vậy, chị còn nói em không để tâm?”
Tang Diệp: “Ồ, hóa ra em vẫn biết quan tâm đến dư luận.
Cảm động đất trời quá!”
“Đừng cảm động, em cũng chỉ nghe được từ chị thôi.”
Tang Diệp:……
Tang Diệp tức sôi máu, bực bội cúp điện thoại, kết quả chẳng bao lâu sau, điện thoại lại vang lên.
Dương Lưu Thư vẫn đang vui vẻ vì Tang Diệp, lúc nói chuyện bất giác mang theo chút thân mật.
“Sao thế?”
Hướng Đông Dương khẽ cười, hỏi: “Hình như tâm trạng rất tốt?”
“Mới gọi điện với chị Ba xong, chọc cho chị ấy tức điên rồi.”
“Thảo nào.” Anh chắc lại cười rồi, “Nhưng chị Ba cũng là thật lòng vì tốt cho em, em bớt chọc giận chị ấy một chút.”
Bấy lâu nay, không biết vì điều gì, anh có ấn tượng rất tốt với Tang Diệp.
Dương Lưu Thư gập chân lên, cằm gác đầu gối: “Em biết mà.” Thế nên dù có bị mắng, cũng vui vẻ.
Anh lại hỏi một chút chuyện sinh hoạt hôm nay của cô, lúc nhắc tới bữa tối ăn gì, Dương Lưu Thư giấu đi chuyện mẹ Hướng yêu cầu gặp mặt.
Nhưng lại vì điều này, khiến cô nhớ tới lời nói của anh.
Hướng Đông Dương rất yêu cô, rất bao dung cô, Dương Lưu Thư luôn biết, nhưng cô không ngờ rằng, anh sẵn sàng vì cô làm nhiều như vậy.
“Này, anh……” Cô cắn môi dưới, nhỏ giọng nói, “Anh đừng đi làm loại phẫu thuật đó thật nhé.
Nhỡ may làm không tốt, nửa đời sau của anh…… Làm sao bây giờ hả?”
“Chỉ là một cái tiểu phẫu thôi, đừng lo lắng.” Giọng anh rất bình thản, còn mang theo ý cười, “Hơn nữa có thể làm lại được, sau này muốn sinh con thật,” bỗng nhiên dừng lại, sau đó anh nói, “Anh không có ý ám chỉ bảo em sinh con.”
Cô càng khó chịu hơn, mắt chua xót không thôi.
“Anh hiểu rõ như thế, anh là bác sĩ hả?”
“Anh đã đi xin tư vấn.”
Giọng điệu vô cùng bình thường, nhưng cô không thể tưởng tượng được tâm trạng của anh khi đi xin tư vấn mấy thứ này.
“Lưu Thư, anh đã hứa với em, sẽ không ép buộc em những chuyện khác.
Nhưng lần này, em nghe lời, được không?”
Gần như là giọng điệu van nài.
Người ngoài chắc chắn không thể tưởng tượng được Hướng Đông Dương cũng sẽ có một mặt ăn nói khép nép như vậy.
Hồi đó cô gần như đập phá cả căn phòng, không chia tay; sau này chiến tranh lạnh gần hai năm, cũng không thể khiến anh buông tay, hiện tại…… Đến bây giờ, thật ra ngay cả cô cũng mất đi dũng khí kiên quyết đòi chia tay.
Con người có tính ỳ, ở lâu trong một hoàn cảnh rồi thì rất khó có can đảm phá vỡ, nhất là khi vẫn biết rằng không phá vỡ được.
Huống hồ, cô có thể thuận buồm xuôi gió ở giới giải trí, đích thực là vì thân phận “Bạn gái Hướng Đông Dương”, cô thật sự không có mặt mũi nói toàn bộ dựa hết vào sự cố gắng của bản thân.
Nhưng lúc này, cô bỗng nhiên rất muốn thử lại một lần.
Thử thuyết phục anh chia tay, để anh có cơ hội gặp gỡ người phụ nữ khác, bắt đầu cuộc sống mới, thậm chí có thể sinh con đẻ cái.
“Anh có nghĩ đến không, biện pháp tốt nhất, không phải anh đi làm phẫu thuật, mà là…… chúng ta chia tay.”
Hướng Đông Dương đột nhiên im lặng.
Bên trong truyền đến một giọng nam, sau đó Hướng Đông Dương đáp lại một câu.
Cô nghe không hiểu, cho nên chắc chắn không phải tiếng Anh.
Rồi một lát sau, cô nghe thấy anh nói: “Không nói chuyện này, được không?”
“Hướng Đông Dương.”
“Chắc em cũng rõ, câu trả lời của anh.
Anh còn có việc, phải xử lý một chút.”
Cô hít một hơi thật sâu: “Được, anh bận việc của anh đi.”
Không phải thỏa hiệp, mà là không thích hợp nói chuyện lớn như vậy qua điện thoại.
Cô muốn đợi sau khi gặp nhau rồi bình tĩnh nói chuyện tử tế một lần.
--
Một đêm không ngủ ngon, hôm sau thức dậy phát hiện dưới mắt có quầng thâm.
Dương Lưu Thư thở dài rửa mặt xong, A Thanh đúng giờ đến gõ cửa.
“Chị Lưu Thư.” A Thanh không đi thẳng vào như trước, ngập ngừng đứng bên cửa, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao thế?”
A Thanh liếm môi dưới, giọng nói rất khẽ: “Có người, muốn gặp chị.”
Giọng nói dừng lại, hai người bước ra từ bên cạnh cô ấy.
“Cô Dương, chào buổi sáng.” Vẫn là giọng điệu không nhanh không chậm cùng kiêu ngạo đó, nụ cười trên khuôn mặt cũng cao cao tại thượng, “Có thể cho chúng tôi vài phút, nói chuyện với cô không?”