Edit by ttan
Làm khó Hướng Đông Dương nhớ rõ như vậy, kỳ kinh của Dương Lưu Thư quả thực đã chậm hai ngày.
Là diễn viên, làm việc và nghỉ ngơi vô cùng không điều độ, mấy năm nay kỳ sinh lý của cô luôn khá rối loạn, sau hơn nửa năm điều trị, miễn cưỡng xem như trở lại bình thường.
Nhưng từ khi bỏ tránh thai đến bây giờ cũng không được mấy lần, với cả chỉ mới chậm hai ngày, Dương Lưu Thư không dám nghĩ đến chuyện tốt kia.
Kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều, cô hiện tại thực ra căn bản là không dám xác thực.
“Không chắc.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đâu có nhanh thế.
Mau đứng lên, quần áo anh ướt cả rồi.”
--
Một màn cầu hôn, có thể khiến cho cả hai người chật vật như vậy, chắc chẳng có ai khác ngoài hai người họ nữa.
Hướng Đông Dương thì không cần phải nói, mà Dương Lưu Thư, dù có Hướng tiên sinh làm đệm thịt, nhưng vì váy quá dài, người cô cũng vẫn bị ướt phần lớn.
Hai người trở về khách sạn tắm rửa giữa sự trêu chọc thiện ý của một đám người vây xem xa xa.
Bất kể nói thế nào đi nữa, Hướng tiên sinh ôm được người đẹp về, chung quy là một chuyện tốt, không khí của cả đoàn phim trong bữa tối hôm đó thực sự không thể tốt hơn.
Tiếng tăm bên ngoài về sự lạnh nhạt của Hướng Đông Dương, trước đây luôn khiến người khác bất giác mà duy trì khoảng cách với anh, tối nay nhân chuyện vui này, mọi người đã pha trò trêu đùa một chút với anh, thậm chí còn thay đổi phương pháp thuyết phục anh uống vài chén rượu.
Làm ầm ĩ đến muộn hơn cả hôm qua mới tàn tiệc.
Không biết có phải đã ăn thứ gì không không hợp khẩu vị hay không, trong thang máy, lúc thang máy đi lên, Dương Lưu Thư cảm thấy ngực khó chịu.
Thầm hít sâu mấy cái nhưng cũng không khá hơn.
Đến khi vào phòng, mùi hương rõ ràng đã quen ngửi, đột nhiên cảm thấy hơi gay mũi.
“Sao vậy?” Hướng Đông Dương rất nhanh đã phát hiện sự khác thường của cô.
Dương Lưu Thư một tay che ngực, lắc đầu: “Không biết nữa, chỉ cảm thấy hơi khó chịu, khó thở.”
Ban nãy khi ăn cơm đã có loại cảm giác này, lúc ăn hải sản, cảm thấy không ngon như trước nữa.
Nhưng lúc ấy không khí quá tốt, Hướng Đông Dương lại vui vẻ như vậy, cô không muốn phá hỏng hứng chí của mọi người nên mới cố chống đỡ suốt.
Anh vội vàng vuốt ngực cô cho thuận khí, dừng lại một chốc, hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Thật ra không hề đỡ, ngoài ngực khó chịu, thậm chí còn có chút cảm giác buồn nôn, nhưng thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô vẫn gật đầu.
“Đỡ chút rồi, anh đừng lo lắng.”
Trông vẻ mặt, Hướng Đông Dương hiển nhiên không thật sự yên tâm.
Ôm cô ngồi xuống mép giường xong, anh nửa quỳ trước mặt cô, hai tay cô tụm lại hết trong lòng bàn tay.
“Anh thấy sắc mặt em không tốt lắm, thật sự không sao chứ? Hay là gọi bác sĩ đến xem một chút nhé?”
Vậy thì chuyện bé xé ra to quá rồi.
Dương Lưu Thư vội cản anh: “Không cần đâu.
Hay là, anh rót cho em cốc nước đi.”
Hướng Đông Dương vội đứng dậy rót cốc nước mang đến, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay ôm cô, một tay bưng cốc cho cô uống.
Dương Lưu Thư uống mấy ngụm nước, loại cảm giác buồn nôn này cuối cùng cũng bớt một chút.
Nhưng ngực vẫn khó chịu, chỗ bụng dưới cũng hơi trướng trướng.
Một tay cô bất giác sờ vào bụng dưới, tay vừa dán lên, đột nhiên nghĩ đến lời anh đã nói mới đây.
Không phải là…… Không phải là ông trời rủ lòng thương thật chứ?
“Hướng Đông Dương.” Cô nhẹ nhàng gọi anh.
Anh lại muốn cho cô uống nước.
Cô lắc đầu, bất giác mím chặt môi.
Trong lòng vẫn đang do dự.
Có lẽ không nên nóng vội như vậy, tốt nhất tự ngầm xác thực đã, rồi nói với anh, tránh cho anh mừng hụt.
Nhưng bản thân cô cũng đã nóng lòng muốn xác thực.
“Em…… Em……” Hau bàn tay cô đan chặt vào nhau, “Em muốn đi toilet.”
--
Từ lúc bắt đầu kế hoạch có con, Dương Lưu Thư đã sớm chuẩn bị que thử thai bên cạnh, chỉ mong biết được sự xuất hiện của bé con sớm nhất có thể.
Nhưng loại chuyện này không dễ nói với người khác, luôn chỉ là bí mật được cô giấu trong đáy lòng.
Que thử thai ở ngay trong ngăn nhỏ của túi xách tay, nhưng cô không biết làm thế nào để tránh cho Hướng Đông Dương bắt được.
Vẫn không đành lòng để anh nhận lấy thất vọng, vì thế cô sẽ chỉ thử một cách âm thầm.
Ngay cả khi không phải sự thật thì chỉ cần một mình cô thất vọng thôi.
Mãi đến khi Hướng Đông Dương đi vào đánh răng rửa mặt, cuối cùng cũng chờ được cơ hội đến.
Tim Dương Lưu Thư đập loạn xạ, như thể đang làm chuyện gì đó không thể phô ra.
Xác nhận rằng cửa phòng tắm đã đóng, rồi đọc đi đọc lại hướng dẫn sử dụng, cô mới hơi run rẩy cả người ngồi xuống bồn cầu.
Trong mấy phút đợi kết quả ấy, Dương Lưu Thư bỗng bình tĩnh lại.
Trong lòng có một giọng nói lặp đi lặp lại nói với cô: Đừng ôm quá nhiều hy vọng, chắc chắn là không có.
Chỉ có một vạch.
Quả nhiên chỉ có một vạch.
Cô ngồi yên ở đó, trong mắt chua xót đến nỗi một cái chạm thôi là có thể rớt nước mắt.
Bao nhiêu sự chuẩn bị tâm lý cũng vô dụng, khi phải thất vọng thì vẫn sẽ phải thất vọng, khi phải khó chịu cũng không thể dễ chịu một phân.
“Lưu Thư.”
Cô giật nảy mình, nghe thấy giọng mang theo lo lắng của Hướng Đông Dương: “Sao lâu thế, có phải vẫn không thoải mái hay không?”
Cô rất khó chịu, cả người mềm oặt đến mức không có sức lực, không muốn nói gì, hoảng loạn mà rút khăn giấy, muốn bọc thứ trong tay lại rồi ném đi.
Trong phút chốc, cô ngây người.
Hai vạch.
Mặc dù màu sắc của vạch thứ hai khá nhạt, nhưng thực sự có một đường màu hồng nhạt.
Tim cô đập bình bịch, vội vàng mở tờ hướng dẫn sử dụng nhăn nhúm, đọc đi đọc lại vài lần, liên tục xác nhận ý nghĩa của hai vạch.
“Lưu Thư! Lưu Thư!” Hướng Đông Dương đã bắt đầu như dùng sức gõ cửa, “Em sao vậy? Lưu Thư, trả lời anh một tiếng đi!”
Cô cảm thấy bản thân thật sự quá buồn cười, nhưng không khống chế được, nước mắt lã chã rơi, môi run rẩy đến mức không nói nên lời.
“Hướng…… Hướng……”
Cô không nói còn tốt, yếu đuối lặp đi lặp lại hai chữ như vậy, thực sự khiến cho Hướng Đông Dương sợ đến hồn bay phách lạc.
Ngay khi anh lùi về sau mấy bước, chuẩn bị trực tiếp đá cửa thì cửa chợt được mở ra.
Cách mấy bước, Dương Lưu Thư đứng bên trong cánh cửa, nước mắt giàn giụa.
Sau cơn hoảng loạn cực độ là sự kinh ngạc vô cùng, một người luôn luôn trấn tĩnh thậm chí còn chưa kịp để điều chỉnh phản ứng chính xác, Dương Lưu Thư đã bổ nhào vào trong lòng anh, cọ hết nước mắt vào bờ vai anh.
“Sao vậy?” Anh lại bước lại vào trong sự sợ hãi, vỗ lưng cô không ngừng, “Có chuyện gì thế, Lưu Thư?”
Cô ra sức giơ tay phải lên từ vòng tay ôm chặt của anh: “Anh…… Anh xem.”
Cả thế giới đều yên tĩnh lại.
Đây là cái gì, Hướng Đông Dương biết.
Anh chưa bao giờ nói cho bất cứ ai, rằng anh đã lặng lẽ học về thứ liên quan từ lâu, thậm chí còn từng nghĩ đến việc mua trước để trong nhà, nhưng lại sợ tạo áp lực cưỡng chế cho Dương Lưu Thư.
Hai vạch này thể hiện ý nghĩa gì, Hướng Đông Dương biết, thậm chí anh còn biết loại que thử thai này là loại cơ bản nhất, nhỏ gọn, dễ mang theo.
Không đúng, lúc này, tại sao anh phải nghĩ về những chuyện không liên quan này
Quan trọng nhất là, quan trọng nhất chính là Lưu Thư, Lưu Thư cô ấy mang thai ư?
Hai tay anh nắm chặt eo cô, muốn bế cô lên, giây tiếp theo nghĩ đến liệu có đè vào bụng hay không, vội vàng thu lại, thu được nửa đường thì đổi phương hướng, bế ngang cô lên, mấy bước bế ngồi lên mép giường xong, lúc này mới ôm chặt lấy cô.
Dương Lưu Thư vừa mới ngừng vài giây thì nước mắt lại ào ào trào ra.
Anh hơi đẩy cô ra, dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Chuyện tốt mà, đừng khóc.
Lưu Thư, đừng khóc mà.”
Anh không hề biết cô đã phải chịu bao nhiêu tủi thân trong chuyện đứa con.
Lúc này, làm sao cũng không dừng lại được.
Nghĩ đến nỗi đau, muốn khóc; nghĩ đến nhóc con trong bụng, vẫn muốn khóc.
Nói chung là muốn khóc, không muốn ngừng lại.
Hướng Đông Dương vừa hôn vừa ôm cộng thêm nhẹ giọng dỗ dành, Dương Lưu Thư mới dần dần dừng lại.
Hai mắt sưng lên thành hai quả đào vì khóc, mũi cũng hồng hồng, khi ngồi dựa ở đầu giường, còn sụt sịt từng cái từng cái.
Hướng Đông Dương vắt khăn lau mặt và tay cho cô, rồi cho cô uống chút nước, thấy trong mắt cô vẫn ngấn lệ, trái tim lại quặn thắt đau đớn.
Những năm đầu, khi hai người mới bắt đầu, anh còn có thể chọc cô các kiểu vô cùng điêu luyện trước mặt cô.
Dưới tất cả những sự thận trọng trong mấy năm nay, trong phương diện dỗ cô vui vẻ, anh lại vụng về hơn rất nhiều so với trước kia.
May mà cô không chê, khi rúc vào trong lồng ngực anh, lại dần dần mà trở nên ngoan ngoãn.
--
Thứ Dương Lưu Thư mua là que thử bình thường nhất, sau khi về nước vào ngày hôm sau, Hướng Đông Dương lập tức đưa cô đến bệnh viện.
Kết quả xét nghiệm máu ra rất nhanh, khi bác sĩ có quen biết lấy kết quả cho anh, thực sự là khuôn mặt tràn ngập nụ cười.
Dương Lưu Thư đến bây giờ vẫn hơi choáng váng, không thể tin được hết thảy lại là sự thật.
Loại cảm giác này chỉ từng có khi bộ phim giúp cô bùng nổ năm đó được chiếu, nhưng bản thân không dám tin rằng mình sẽ có may mắn như vậy.
Như là đang nằm mơ, vẫn là giấc mơ đẹp nhất ấy.
Ông trời chung quy vẫn quan tâm cô.
Vốn dĩ cũng đã cầu hôn, cộng với sự xuất hiện bất ngờ của bé con, hôn sự lập tức được lên chương trình.
Cho dù đã từng có khoảng cách vô cùng lớn, nhưng không thể không thừa nhận, bố mẹ Hướng thực sự rất nỗ lực lại gần cô, muốn thu hẹp khoảng cách với cô, trao đổi về chuyện gặp mặt của bố mẹ hai bên, hết thảy đều lấy ý kiến Dương Lưu Thư làm chuẩn.
Thậm chí đối với Ôn Noãn, Dương Lưu Thư có thể nhìn ra được, bọn họ mặc dù vẫn không thích, nhưng cũng đang ở thử tiếp nhận.
Vào cuối tháng, vì Dương Lưu Thư mang thai, người lớn hai nhà đổi địa điểm gặp mặt thành Thượng Hải.
Hướng Đông Dương đến nhà họ Dương đón bố mẹ Dương, bố mẹ Hướng cũng đích thân đến sân bay đón.
Tính nết dưỡng cả đời, trong khoảng thời gian ngắn khả năng khó mà sửa lại được, nhưng Dương Lưu Thư có thể cảm nhận rất rõ rằng, khi bố mẹ Hướng nói chuyện với bố mẹ mình, hay khi trao đổi chuyện hôn sự, thái độ đều rất khiêm tốn.
Cuối cùng ngay cả một người trí thức thanh cao và mắc bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng như bố Dương cũng phải khen bố mẹ Hướng không dứt miệng.
Suy xét đến sức khỏe của Dương Lưu Thư, ngày cưới định vào khi em bé trong bụng đầy ba tháng, địa điểm ở ngay Thượng Hải, đỡ cho cô phải bôn ba đường dài.
Tối đó tiễn bố mẹ Dương đi, hai người về nhà họ Hướng ăn cơm.
Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam cũng ở đó, Dương Lưu Thư rất có hảo cảm với Ôn Noãn, thuận tiện mời cô ấy làm phù dâu cho mình.
Ôn Noãn vui vẻ đồng ý.
Dương Lưu Thư đã âm thầm quan sát bố mẹ Hướng một chút, bất ngờ cảm thấy tối nay mẹ Hướng dường như hơi bồn chồn.
Tối hôm đó Hướng Đồ Nam và Ôn Noãn vẫn như cũ trở về nơi ở của mình, Dương Lưu Thư Hướng Đông Dương ngủ lại.
Nói chuyện với hai người già một lát, Dương Lưu Thư vì mang thai nên đã cảm thấy buồn ngủ sớm.
Khi hai người chuẩn bị vào phòng mình, bố Hướng ngầm ra hiệu với Hướng Đông Dương ý có chuyện muốn nói với anh.
Thu xếp cho Dương Lưu Thư xong, Hướng Đông Dương đi tìm hai ông bà.
“Lưu Thư ngủ rồi à?” Bố Hướng hỏi.
Anh gật đầu.
Bố Hướng im lặng, mẹ Hướng ngồi bên cạnh ông cũng im lặng.
Khí sắc của bà lúc này rõ ràng không tốt lắm, mặc dù dáng ngồi vẫn nghiêm ngắn như bình thường.
Thậm chí còn nghiêm ngắn hơn cả thường ngày.
Hướng Đông Dương đợi một hồi, rồi vẫn chủ động hỏi một câu: “Không phải có chuyện muốn nói sao ạ?”
Bố Hướng vẫn im lặng.
Mẹ Hướng liếc nhìn bố Hướng một cái, thẳng sống lưng.
“Để tôi nói đi.” Bà bình tĩnh nhìn Hướng Đông Dương, “Đông Dương, có chuyện con chưa từng được biết.
Con và Lưu Thư…… Đã từng có một đứa con.”