Song Dưỡng Thủy: “Con hiểu.”
“Dù sao thì con hãy nhớ rằng, bố mẹ đều rất yêu con, yêu ba anh em các con.” Dương Lưu Thư lại nói, “Vừa nãy bố nói mấy ngày sau, có chuyện gì các con phải tự giải quyết, đó là mục đích chính của chuyến đi lần này.
Nhưng bố mẹ chỉ là muốn cho các con trải nghiệm một chút, cảm nhận được rằng cuộc sống của rất nhiều người không hề dễ dàng, chứ cũng không phải muốn các con bị thương ở đây để mà nhớ thật lâu.
Các con đều còn nhỏ, nếu thật sự gặp phải vấn đề rất nghiêm trọng mà không đủ tự tin để giải quyết, thật ra có thể nhờ đến sự giúp đỡ của bố mẹ.
Đừng sợ, nên như vậy.
Nhớ nhé, bố mẹ luôn là những người yêu thương các con nhất, sẽ mãi mãi đứng phía sau các con.”
Khóe miệng Song Dưỡng Thủy hơi cong: “Con biết.
Mẹ, con đói rồi, con đi ăn cơm trước đây.”
“Ừ.
Mau đi đi.”
--
Cúp máy đi ăn cơm, cả đám trẻ đều đói lả, những món ăn dân dã đơn giản cũng ăn một cách hết sức ngon lành.
Nhưng có một điểm tốt, dáng vẻ khi ăn của mọi người cũng coi như lịch sự.
Cho dù là nghịch ngợm như Quyển Quyển, một khi đã ngồi vào bàn ăn, cũng sẽ trở nên đặc biệt yên lặng, rất thục nữ.
Sau khi cơm nước xong thì chia phòng.
Những người lớn thì ở hết tầng dưới, sáu đứa trẻ ở trong ba phòng ở tầng trên.
Phân chia cũng không khó, hai cô gái chắc chắn muốn ở cùng nhau, còn lại bốn cậu trai, Song Dưỡng Thủy thiên về một lớn ở cùng một nhỏ, tiện cho chăm sóc lẫn nhau, không ngờ lại bị hai đứa em trai phản đối.
Vì thế chỉ có thể tùy cho hai đứa bọn chúng “tự sinh tự diệt”.
Ba căn phòng, trong đó một phòng ngủ chính có phòng tắm riêng bên trong, hai phòng còn lại, chỉ có thể sử dụng phòng tắm chung.
Để tiện chăm sóc những người nhỏ, các cậu hai được sắp xếp vào phòng ngủ chính.
Chia phòng xong xuôi, mọi người cầm hành lý vào phòng nghỉ trưa.
Quyển Quyển là người dễ tính nhất, vừa vào phòng là ném mình lên giường, bày dáng nằm hình chữ Đại (大).
“Ăn no uống đủ ngủ nướng, cuộc đời không còn gì hạnh phúc hơn!”
Ngụy Lạc Di không có tính thích ứng nhanh như Quyển Quyển, sau khi vào phòng, cô cứ cảm thấy cả người chỗ nào cũng khó chịu, vì thế lấy chiếc khăn từ túi hành lý ra, chuẩn bị sang phòng tắm chung rửa mặt.
Khi mau chóng đi đến phòng tắm thì thấy cửa phòng đối diện phòng tắm được mở ra.
Song Dưỡng Thủy từ bên trong đi ra.
Con gái thường dậy thì sớm, chiều cao cũng phát triển sớm hơn, nhưng Song Dưỡng Thủy lớn hơn cô một tuổi lại cao hơn cô không ít, cơ mà giống như rất nhiều bạn nam trong lớp cô, hơi gầy.
Ngụy Lạc Di ngây người một chút, ngơ ngẩn nhìn anh, thấy Song Dưỡng Thủy gật đầu với cô.
“Em…… Em đi rửa mặt…… Đổ nhiều mồ hôi quá.” Liếc nhìn chiếc khăn trong tay anh, “Anh cũng…… cần dùng phòng tắm à?”
Song Dưỡng Thủy khẽ cười một cái: “Em đi trước đi.
Anh ở gần hơn.”
“Cảm ơn anh.”
“À, đúng rồi, nghe Quyển Quyển nói em bị say xe, bây giờ đỡ hơn chưa?”
Khuôn mặt cô bỏng rát không thể giải thích, vội gật đầu: “Khá hơn nhiều rồi ạ.
Cảm ơn anh.”
Song Dưỡng Thủy cười, trở về phòng của mình.
Ngụy Lạc Di thất thần rửa tay rửa mặt, lại dùng ngón tay vuốt lại đầu tóc.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, cô đứng trước cửa phòng Song Dưỡng Thủy, cắn môi, rồi mới run rẩy gõ nhẹ cửa mấy cái.
“Anh Song Dưỡng Thủy, em xong rồi.”
Bên trong truyền đến tiếng của Song Dưỡng Thủy: “Cảm ơn em.”
Trái tim cô đập thình thịch, cảm giác có tiếng bước chân đi về phía cửa, vội xoay người chạy về phòng mình.
Trong phòng bọn cô, Quyển Quyển đang xoa cái bụng nhỏ căng phồng của mình: “Tớ cảm thấy bữa trưa hôm nay là bữa ăn ngon nhất mà tớ từng ăn trong đời.
Ợ……” Cô nàng ợ một cái vang dội, rồi vỗ vỗ lên bên cạnh mình, “Tiểu Manh Manh, mau nằm xuống ngủ với tớ đi.”
Ngụy Lạc Di lòng không yên nằm xuống bên cạnh cô, thuận tay chỉnh trang lại váy.
Đầu tiên là nghĩ đến Song Dưỡng Thủy, nghĩ đến khoảnh khắc vừa rồi, lập tức lại nghĩ đến người nhà của anh.
“Bác cậu nghiêm thật đấy.” Cô gái nhỏ sợ hãi trong lòng, “Trông hơi đáng sợ.”
“Bác ấy không đáng yêu như bố tớ.” Quyển Quyển vẻ mặt rất không để ý, dáng vẻ lúc nhắm mắt lại nói chuyện trông cực kỳ thoải mái, “Nhưng mà bề ngoài bác ấy như vậy thôi, chứ thật ra rất thương kỳ đám nhỏ bọn tớ.”
“Bác dâu cậu thật sự rất xinh đẹp.” Ngụy Lạc Di lo lắng sốt ruột mà thở dài, “Người xinh đẹp như bác ấy, ánh mắt nhất định rất cao.”
Quyển Quyển lập tức hừ một tiếng: “Mẹ tớ cũng rất xinh đẹp.”
Đây không phải là khoác lác, thực tế ngoại trừ hai bà mẹ, giá trị nhan sắc của người nhà họ Hướng cũng rất cao.
Vì thế Ngụy Lạc Di càng khó chịu: “Người nhà các cậu đều rất ưa nhìn.”
“Đó là tất nhiên, nếu không thì cậu cũng sẽ không thích gã tồi Song Dưỡng Thủy kia.” Quyển Quyển bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Dù sao tớ không cảm thấy anh ấy có cái gì tốt hết.”
Cô bạn thân này, cảm giác hoàn toàn không cùng một tần số với cô.
Ngụy Lạc Di có loại cảm giác ông nói gà bà nói vịt, nhưng lại biết rõ tính cách của Quyển Quyển chính là như vậy, vì thế chỉ có thể âm thầm thở dài.
Lúc này Quyển Quyển bỗng nhiên mở mắt ra, quay người lại nhào tới.
“Ha ha ha, tớ biết ngay là cậu đang buồn sầu, đúng không, Tiểu Manh Manh?” Cái chân mặc quần sooc bò của cô còn không chút khách sáo mà gác lên trên đùi Ngụy Lạc Di, “Không có gì phải sầu, hai chúng ta là chị em tốt, mặc dù tớ kiên định cho rằng gã Song Dưỡng Thủy này không tốt, nhưng nếu cậu thích, tớ nhất định sẽ giúp cậu trở thành chị dâu của tớ.
Hơn nữa……” Cô nở nụ cười thần bí.
Ngụy Lạc Di bị nụ cười của Quyển Quyển làm cho nổi da gà khắp người.
“Hơn nữa cái gì? Cậu bỏ chân ra, đè chết tớ rồi.”
Quyển Quyển không tình nguyện di chuyển chân đi, hai tay gối sau đầu, nhàn nhã: “Hơn nữa người nhà họ Hướng bọn tớ đều là người một lòng một dạ.
Bố tớ, bác tớ, ông nội của tớ và ông chú của tớ nữa, thậm chí cả cụ tớ.
Dù sao cậu muốn trở thành chị dâu tớ, thì chớ sợ Song Dưỡng Thủy sẽ thay lòng đổi dạ, anh ấy nhất định sẽ yêu cậu trọn đời trọn kiếp.”
Ngụy Lạc Di bị làm cho xấu hổ, hai tay bụm mặt: “Cái gì đấy, nói hươu nói vượn.”
Quyển Quyển “Xì” một tiếng: “Cái này có là gì.
Chờ một ngày nào đó tớ thích một chàng trai nào đấy, tớ nhất định sẽ tiến đến vỗ vai cậu ấy, nói rằng ‘ anh em, tớ cảm thấy cậu là người không tồi, hay là hai chúng ta kết bạn đi.
Loại bạn trai bạn gái ấy.”
Ngụy Lạc Di phụt cười một tiếng, hoàn toàn bị Quyển Quyển chọc cười.
--
Trong phòng của các cậu hai nhà họ Hướng, hai cậu nhóc mỗi người chiếm một bên giường, đã ngủ đến mũi không nhận được mắt.
Song Dưỡng Thủy vào phòng tắm rửa mặt, trở lại phòng ngủ, Lương Vũ vẫn khoanh chân ngồi trên giường, cầm điện thoại chơi, thấy cậu trở về, lập tức bỏ điện thoại sang một bên.
“Em gái cậu đáng yêu thật đấy, gọi là Quyển Quyển đúng không? Ngay cả tên cũng đáng yêu như vậy.”
“Cậu đến là để trải nghiệm cuộc sống, không phải tới theo đuổi con gái.” Song Dưỡng Thủy lạnh nhạt như bình thường, không có tình người.
Lương Vũ bị đánh bại, có hơi mất hứng, nghĩ kỹ, lại không dám dỗi cậu lắm.
Ngược lại không hoàn toàn là bởi vì nhà họ Lương không giàu bằng nhà họ Hướng.
Nếu có thể học chung một trường, trở thành bạn bè, gia cảnh nhà họ Lương cũng rất khá, nhưng tên Song Dưỡng Thủy ấy, có chút quá là ông cụ non, đôi khi nói chuyện làm việc gì đó, cảm giác hơi đáng sợ.
Sau giờ ngủ trưa, chủ nơi này, chú Thuận và dì Phương dẫn đám bạn nhỏ đi tham quan nơi bọn họ sẽ sinh hoạt trong mấy ngày tới.
Nơi này rất rộng, gần đấy là một vườn rau rất lớn, đậu que, cà tím, ớt xanh, và cả canh trứng gà cà chua trưa hôm nay bọn họ ăn, đều đến từ nơi này.
Mà trứng gà, bao gồm cả gà cho bữa trưa, cũng đến từ gà nhà nuôi.
Bên cạnh vườn rau, còn có một cái ao nhỏ, bên trong vậy mà còn nuôi cá.
“Ở đây chỉ có cá trắm cỏ, nếu muốn ăn cá khác, thì phải ra phố mua.”
Đám bạn nhỏ liên tục gật đầu, cậu hai nhà Hướng Đồ Nam gật gật hỏi: “Bác Thuận, phố có xa không ạ?”
Chú Thuận nhìn bạn nhỏ mắt một mí duy nhất ở đây, cười nói: “Không xa lắm, lái xe nửa giờ là tới.
Những đồ ăn trong nhà này, nếu các cháu ăn chán rồi, có thể ra phố mua chút mới mẻ.”
Cậu hai nhà Hướng Đông Dương, Tiểu Miên Dương lập tức phóng ánh mắt tỏa ánh sáng: “Vậy chúng ta đi nhé? Em thích ăn hải sản, em muốn ăn tôm hùm lớn.”
Anh cả của cậu không nể tình dập tắt hy vọng của cậu: “Không được.
Em quên mất chúng ta lần này đến đây để làm gì à?”
Tiểu Miên Dương lập tức xị mặt ra, ôm ngực, tức giận vung đầu: “Anh bắt nạt em, chỉ vì em không cùng họ với các người.
Hừ, em sẽ mách bố mẹ.”
Tiểu Miên Dương theo họ mẹ, họ Dương, lúc sinh ra rất nhỏ, còn thích khóc khe khẽ như chú cừu con, vì thế mới có cái tên mụ là “Tiểu Miên Dương” này.
Ngoài ra, Tiểu Miên Dương còn có một biệt danh là kẻ mách lẻo, hễ gặp chút ấm ức là sẽ mách bố mẹ.
Anh cả của cậu dở khóc dở cười, lúc này Quyển Quyển ôm choàng lấy vai Tiểu Miên Dương: “Nam tử hán đại trượng phu, suốt ngày khóc nhè với bố mẹ thì anh hùng hảo hán nỗi gì.
Muốn lên phố đúng không, chị đi với em.”
Tiểu Miên Dương lại tức: “Ai không phải nam tử hán chứ? Em lợi hại lắm nhé, không mách thì không mách, một mình em cũng có thể ra phố.”
Điểm Điểm lập tức không hài lòng: “Có còn là anh em hay không hả, đã nói là có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu mà.”
Tiểu Miên Dương đối tốt với Điểm Điểm nhất, lập tức nở nụ cười: “Mang em đi cùng.
Hai chúng ta cùng đi.”
Cậu đối với đứa em họ này, còn tốt hơn cả với anh trai ruột.
Tranh chấp đến đây kết thúc, sau đó chú Thuận lại dẫn bọn họ đi ra cánh đồng xa hơn.
Cánh đồng còn lớn hơn cả vườn rau, khắp nơi một màu xanh xanh, chỉ có một thửa ruộng còn trơ trụi.
“Ngày mai chú dẫn các cháu đến đây cấy mạ.”
Tiểu Miên Dương hỏi: “Phải cấy như thế nào ạ, chú Thuận?”
Chú Thuận: “Ngày mai chú sẽ dạy các cháu, nhé?”
Tiểu Miên Dương ngoan ngoãn gật đầu, rồi chỉ vào ruộng nước hỏi: “Ở đó có cá không ạ?”
Chú Thuận cười ha ha: “Không có.
Nhưng có thể có côn trùng, cháu có sợ không?”
Ngụy Lạc Di khẽ “á” một tiếng, dẫn đến mọi người đều nhìn cô.
Cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lặng lẽ trốn ra đằng sau Quyển Quyển.
Thật ra Quyển Quyển cũng sợ côn trùng, Tiểu Miên Dương và Điểm Điểm cũng sợ, thậm chí Lương Vũ cũng cảm thấy rợn rợn trong lòng, chỉ có Song Dưỡng Thủy, bởi vì khi còn nhỏ đã từng trải nghiệm một lần nên không sợ như bọn họ.
Chú Thuận lại nói với Ngụy Lạc Di: “Đi làm đồng, mặc váy không được tiện lắm, tốt nhất ngày mai cô bé nên thay một bộ quần áo.” Lại nhìn hai chân thon dài trắng nõn lộ ra ngoài của Quyển Quyển, “Như vậy cũng không được, dễ bị muỗi đốt, quần tốt nhất dài hơn một chút.” Tay ra dấu ở đầu gối, “Tốt nhất là đến đây.”
Mọi người liên tục gật đầu.
Ngụy Lạc Di bị điểm danh phê bình, đã sớm cực kỳ xấu hổ, vốn sợ Song Dưỡng Thủy chê cười cô, khi lén nhìn anh, phát hiện anh căn bản không nhìn cô.
Nỗi lo lắng trong lòng cô gái nhỏ tức khắc biến thành mất mát.
Mặc dù đều đội mũ, lại đã qua thời gian nóng nhất trong ngày, nhưng ai nấy vẫn nóng đến mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi trở về, việc đầu tiên Song Dưỡng Thủy làm là vọt vào phòng tắm đi tắm.
Lần này cậu dùng luôn phòng tắm chung ở tầng dưới, bởi vì nhìn thấy cô bạn kia của Quyển Quyển lên tầng, không muốn lại đụng phải.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, phải bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Song Dưỡng Thủy nhìn đám người ngã trái ngã phải nằm liệt trên sô pha và ghế, chỉ có thể tự chủ động phân công nhiệm vụ.
.