Say Mê


Song Dưỡng Thủy cúi đầu, từ góc độ của Ngụy Lạc Di, chỉ có thể nhìn được đỉnh đầu cậu, không thấy rõ mặt cậu.
Cô cảm thấy mình phải nói chút gì đó, nhưng vừa ra khỏi miệng, vẫn chỉ là một câu “Cảm ơn”.
Động tác của Song Dưỡng Thủy rất nhanh nhẹn, một lát đã băng bó lại chân cho cô xong.
“Được rồi.

Lần sau chú ý đừng để dính nước.” Song Dưỡng Thủy đứng lên, “Với lại Quyển Quyển có muốn làm phép, thì cũng phải băng bó lại cho em trước rồi hẵng làm.”
Ngụy Lạc Di sợ Quyển Quyển lại bị mắng, vội giúp cô giải thích: “Thật ra Quyển Quyển làm phép nhanh lắm, sẽ không chậm trễ em.”
Song Dưỡng Thủy im lặng một chút.
Anh và bố anh, bác Hướng nghiêm khắc kia thật giống nhau giống, khuôn mặt không biểu cảm lúc nhìn người khác ấy khiến người ta rất áp lực.
“Không phải nói tốt cho Quyển Quyển.

Tính cách con bé như thế nào anh biết rõ nhất.

Bữa sáng hôm nay không phải con bé làm đúng không?”
Rõ ràng là câu nghi vấn, lại được anh hỏi với giọng điệu định.
Trong lòng Ngụy Lạc Di đột nhiên hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Cậu ấy thật sự có nướng bánh…… Cái cuối cùng.”
Song Dưỡng Thủy mím môi, vẻ mặt rõ ràng đang nói “Tôi biết ngay”.
“Anh biết em có lòng tốt giúp Quyển Quyển, nhưng em không thể giúp con bé cả đời đúng không? Con bé sống buông thả, thích trốn tránh trách nhiệm như vậy……”
“Nhưng mà, Quyển Quyển không có thật sự không làm.” Cô trách móc một câu.
Song Dưỡng Thủy dường như đã kinh ngạc.
Ngụy Lạc Di cũng kinh ngạc.
Cô lại dám chống đối anh ấy.
“Quyển Quyển chỉ là thích ồn ào thôi, nhưng mà chiều nay, cậu ấy cũng đã kiên trì cho đến khi trở về cùng các anh, buổi tối mặc dù cậu ấy làm ầm lên rằng mình không rửa bát, cuối cùng cậu ấy vẫn rửa.

Cậu ấy……” Cô cẩn thận nhìn Song Dưỡng Thủy, “Cậu ấy không phải thực sự là một người lười biếng và không chịu trách nhiệm.”
Cô không biết vì sao lại ở đây tranh cãi với Song Dưỡng Thủy về Quyển Quyển.

Có thể là vì Quyển Quyển sống một cuộc sống mà cô không thể nào đạt được.
Song Dưỡng Thủy im lặng một chốc, gật gật đầu.
“Em nói rất đúng, cảm ơn em đã bảo vệ Quyển Quyển.

Anh sợ Quyển Quyển trở nên quá láu lỉnh xốc nổi, tuy nhiên, thực tế, anh cảm thấy con gái có thể mềm yếu một chút vào lúc thích hợp.

Ví dụ như, khi chân bị thương thì nên nghỉ ngơi cho tốt, thay vì đi phụ rửa rau.”
Oàng một tiếng, lửa cháy khắp khuôn mặt cô.
“Nghỉ ngơi cho tốt.” Cậu nói.
Ngay lúc cậu xoay người, chuẩn bị ra ngoài, cô gọi cậu lại.
Có lẽ trận cãi cọ ban nãy đã cho cô dũng khí, cô buông đôi môi cắn chặt ra, run giọng hỏi: “Anh…… Anh…… Anh có bạn gái chưa?”
Song Dưỡng Thủy ngừng vài giây, mới chậm rãi xoay người.
Ánh mắt cậu rất bình tĩnh: “Chúng ta, vẫn chưa đến tuổi có thể nói chuyện yêu đương.” Gật đầu một cái, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”
--
Ngụy Lạc Di không biết câu nói kia có tính là chọc thủng giấy cửa sổ hay không, dù sao mấy ngày sau đó cô có thể cảm nhận rõ ràng rằng Song Dưỡng Thủy đang cố ý duy trì khoảng cách với cô.
Cho đến ngày cuối cùng, Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư dẫn theo Miên Miên đến đón các con.
Ngoại trừ Ngụy Lạc Di, vì chân bị thương, chỉ ở nhà làm việc nhà, năm người còn lại, ai cũng bị rám đen đi hơn một tông.
Quyển Quyển luôn luôn phản ứng lớn nhất, người khác còn chưa thấy dạng đâu, cô nàng đã bổ nhào vào người Miên Miên, ôm cơ thể nhỏ bé của cô bé, hỏi liên tiếp: “Còn nhận ra chị là ai không? Em cảm thấy chị còn giống chị em không? Chị có phải đã biến thành người châu Phi rồi không?”
Miên Miên nghiêng đầu, cẩn thận nhìn cô một lúc, toét cái miệng nhỏ cười, ngọt ngào mà gọi một tiếng: “Chị.”
Quyển Quyển cười vui mừng: “Tốt quá rồi, vẫn nhận ra được.” Quay đầu lại lần lượt ôm Hướng Đông Dương và Dương Lưu Thư: “Bác trai bác gái, rốt cuộc hai bác cũng đến.

Hai bác mà không đến là cháu sẽ bị anh Song Dưỡng Thủy bắt nạt chết mất thôi.

Mấy ngày nay, cháu ăn không ngon, ngủ không yên, lại còn bị anh ấy mắng, chết thê thảm a a a.”
Dương Lưu Thư thật ra rất thích Quyển Quyển, chẳng đứa nào trong ba đứa con của cô hoạt bát như Quyển Quyển.
Cô dịu dàng xoa mái tóc xoăn nhỏ của Quyển Quyển, Quyển Quyển như một con mèo nhỏ được vuốt lông, lập tức nghe lời ngồi xuống bên cạnh Dương Lưu Thư.
Hai người lớn đơn giản hỏi một chút cảm nhận của bọn nhỏ mấy ngày nay, rồi yêu cầu mấy cô cậu nhà họ Hướng: “Bốn đứa các con, sau khi về nhà mỗi đứa viết một bài tổng kết cho bố mẹ.”

Ba người kia lập tức nói vâng, chỉ có Quyển Quyển tỏ vẻ rất không tình nguyện, một chữ “Vâng” kéo thật dài âm cuối, cuối cùng còn thêm một chữ “ạ” (1).
Sau đó là thu dọn đồ đạc về nhà.
Buổi tối Dương Lưu Thư phụ trách nghe Tiểu Miên Dương kể khổ, mà Hướng Đông Dương, còn đặc biệt chính thức mà gọi Song Dưỡng Thủy vào phòng làm việc của mình.
Hai bố con ngồi đối mặt nhau trong đó, lúc này bạn không thể không cảm thán về sức mạnh của huyết thống, cho dù chỉ là ngồi ở đó, Song Dưỡng Thủy cũng cực kỳ giống Hướng Đông Dương.
Hai người trước tiên trò chuyện về những chuyện và cảm nhận về mấy ngày qua, một lúc sau, Hướng Đông Dương hỏi: “Còn chuyện gì khác muốn nói với bố không?”
Song Dưỡng Thủy không lập tức lắc đầu phủ định, mà lộ ra vẻ do dự.
“Có à?”
Vài giây sau, Song Dưỡng Thủy gật đầu: “Đúng vậy, có ạ.

Bố, khả năng có người thích con.”
Hướng Đông Dương khẽ cười: “Khả năng? Vậy là con không khẳng định?”
“Bởi vì cô ấy không trực tiếp thổ lộ, nhưng con có thể cảm nhận được.

Con……” Thông minh như cậu, vậy mà lại lộ ra một chút vẻ mờ mịt, “Con không biết phải xử lý như thế nào, vì vậy chỉ có thể tạm thời tránh xa.”
Hướng Đông Dương gật đầu: “Muốn nghe ý kiến của bố?”
Song Dưỡng Thủy mím khóe miệng, gật đầu.
Hướng Đông Dương thở phào một hơi trong lòng.
Từ những cuộc gọi với con trai mấy ngày nay, và cả cuộc gặp mặt ban ngày nữa, anh và Dương Lưu Thư đều cảm giác được phản ứng của Song Dưỡng Thủy đối với cô bé tên Ngụy Lạc Di kia có chút kỳ lạ.
Anh đã từng xử lý không tốt trong mối quan hệ với bố mẹ ruột mình, bởi vậy đối với ba đứa con trong nhà, vừa sợ quản lỏng, thì hại bọn chúng, vừa sợ quản nghiêm, thì khiến bọn chúng xa cách anh.

Nhất là Song Dưỡng Thủy hướng nội, càng sợ cậu không chịu thổ lộ tình tâm tình với mình.
Vì thế, lúc này, anh rất vui.
“Bố rất vui vì con sẵn lòng chủ động nói vấn đề này với bố.

Hơi đáng tiếc là khi bố ở tuổi của con, bố không có kinh nghiệm xử lý loại chuyện này.” Trong mắt anh bỗng nhiên xuất hiện một ý cười rất dịu dàng, “Năm bố hai mươi tám tuổi, khi gặp lại mẹ con, mới bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn một đời một kiếp cùng một người.” Hai mươi tám tuổi, đã là người đủ trưởng thành, “Nhưng mà, bố rất sẵn lòng thảo luận một chút về vấn đề này với con.” Anh nghiêm túc nhìn Song Dưỡng Thủy, “Cho nên, đầu tiên, bản thân con nghĩ như thế nào? Con thích con bé ư?”
Song Dưỡng Thủy tập trung suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không ghét, nhưng …… Con không biết.”

“Có muốn hôn con bé, hoặc là tiến thêm một bước không? Thậm chí là muốn ở bên nhau cả đời?”
Cậu lại lắc đầu: “Không có.

Nhưng mà, con không muốn làm cô ấy tổn thương.

Cô ấy thật ra cũng có chỗ đáng yêu của cô ấy.”
Hướng Đông Dương gật đầu: “Về cơ bản, theo phản ứng của người bình thường, chúng ta một khi thích một người, là sẽ muốn có tiếp xúc cơ thể với đối phương.

Con không có, có lẽ là con không có tình cảm với con bé, hoặc là nói tạm thời không có cảm giác.

Rồi, đã biết được suy nghĩ trong lòng con, tiếp theo là nên xử lý chuyện này như thế nào.”
“Không nhất định sẽ gặp lại.” Song Dưỡng Thủy nhỏ giọng nói, “Hơn nữa, cũng không thổ lộ.”
“Giả sử con bé sẽ thổ lộ, hoặc là, sau này con sẽ gặp lại.” Vẻ mặt Hướng Đông Dương bỗng trở nên nghiêm túc, “Đừng trốn tránh.

Vấn đề mãi mãi ở đó, trốn tránh không thể giải quyết.”
Song Dưỡng Thủy ngước mắt, đối diện với bố mình, vài giây sau, trong mắt cậu lộ ra vẻ kiên định: “Con hiểu rồi.”
“Được, nếu con cảm thấy con bé khá tốt, không muốn làm tổn thương con bé, như vậy bố đưa ra vài điểm, con xem xem có đồng ý hay không.

Thứ nhất, đừng mập mờ.

Nếu không có tình cảm, thì đừng cho đối phương hy vọng không cần thiết, đồng ý không?”
Song Dưỡng Thủy gật đầu lia lịa: “Con đã làm như thế rồi.”
“Thứ hai, đừng khinh thường.

Thích một người, miễn không phải có dụng ý xấu, chỉ đơn giản là thích, đều xứng đáng được tôn trọng.

Yêu và được yêu không phân biệt cao thấp.

Vì vậy đừng khinh thường con bé, phải cho con bé sự tôn trọng xứng đáng, đồng ý không?”
Song Dưỡng Thủy lại gật đầu: “Đồng ý ạ.


Con không cảm thấy con cao hơn cô ấy một bậc.”
“Thứ ba, đừng đùa bỡn.

Đây là điều quan trọng nhất.

Bất kể là khi nào, đừng lợi dụng tình cảm của người khác dành cho con để thỏa mãn ham muốn ích kỷ của bản thân.

Điểm này, đồng ý không?”
Song Dưỡng Thủy không chút do dự gật đầu: “Bố, bố yên tâm, con sẽ không.”
Hướng Đông Dương mỉm cười đứng lên, đi đến bên cạnh cậu, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai cậu, vỗ vỗ.
“Vậy con tự xử lý đi.

Bố tin con có thể xử lý tốt.”
Anh rõ ràng không nói ra phương pháp giải quyết, Song Dưỡng Thủy lại cảm thấy đã có được đáp án.
Cậu ngẩng đầu lên, cười tươi với Hướng Đông Dương.
“Cảm ơn bố.”
Bố cậu vỗ một cái thật mạnh lên bờ vai gầy của cậu.
Bố cũng muốn cảm ơn con đấy, Song Dưỡng Thủy.
--
Trở lại phòng ngủ, nhắc tới chuyện này với Dương Lưu Thư.
“Giống anh, hiểu muộn.” Người làm mẹ cười to.
Hướng Đông Dương xoay người, đè cô ở dưới thân, khẽ cười cắn môi cô: “Nếu mà hiểu sớm, còn đến được lượt em sao?”
Rất nhiều người bắt đầu yêu đương từ hồi đại học, anh lại nhảy cấp, khi anh vào đại học, cô vẫn là một cô bé mới vừa bắt đầu học tiểu học.
Dương Lưu Thư không nhịn được cười, ngẩng đầu hôn anh: “Cảm ơn nhé, Hướng tiên sinh, đã luôn chờ em.”
Anh cúi đầu, hôn lên nốt ruồi nhỏ đỏ như máu trên ấn đường cô.
Không phải luôn chờ em, mà là số mệnh đã định.
Số mệnh đã định sẽ gặp lại, sẽ yêu nhau, sẽ bên nhau.
Đời đời kiếp kiếp, chỉ một mình em.
———-
(1) Ban đầu chỉ nói 好 như những người còn lại, nhưng chị nói thêm chữ 吧, ghép thành 好吧, từ 好吧 mang sắc thái đồng ý nhưng không thoải mái hoàn toàn, có chút miễn cưỡng, không hài lòng trong đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận