Say Mộng Giang Sơn

Châu báu, hương liệu, thảm và nữ nô tì của A Bặc Đỗ Lạp đã bán hết một số lượng lớn. Là y đã mua về rất nhiều hàng hóa quý giá của phương Đông, như đồ sứ tơ lựa, đều là những thứ hàng cao cấp, cho nên y còn phải tiếp tục thuê cả nhà trọ.

Bên cạnh A Bặc Đỗ Lạp có người hầu hạ, đến đồ ăn cũng là tự mình nấu nương, chủ quán trọ nhiệt tình thoải mái, lúc đón năm mới, tiểu nhị của tiệm đều được nghỉ, gia đình chủ quán quay về thành đón Tết, toàn bộ nhà trọ đều giao cho A Bặc Đỗ Lạp, nơi này nghiễm nhiên trở thành nhà của y.

Phía trước nhà trọ treo một dãy dài đèn lòng màu đỏ, còn chất rất nhiều pháo, mà ngay cả pháo hoa mà người dân Bá Thượng bình thường không nỡ bỏ tiền ra mua cũng đặt mấy chục hộp, A Bặc Đỗ Lạp nhập gia tùy tục, để cho tùy tùng của y tham gia vào lễ tết của người Đường.

Gậy tre của nhà trọ rất cao, dãy đèn lồng đỏ treo rất dài, cả Bá Thượng chỗ nào cũng đốt đèn, dãy đèn lồng này không phải là vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, nhưng Cổ Trúc Đình nhìn thấy được, vì thế ở trong tiếng pháo, nàng lặng yên đi tới.

Vẫn là gian phòng mà lúc trước Dương Phàm ở, trong phòng, trên bộ trà kỉ bày rượu và thức ăn, Dương Phàm ngồi khoanh chân, cánh cửa vừa mở, một đôi giày nhỏ da hươu tinh xảo bước vào, Cổ Trúc Đình nhẹ nhàng đi vào, bỏ chiếc mũ chụp trên đầu, vui vẻ nói:

- A Lang triệu kiến, là muốn động thủ?

Trước chiếc bàn là lò lửa, trên lò đang hâm nóng rượu, mùi rượu lan ra khắp phía. Dương Phàm nhìn thấy nàng đến, cười chỉ vào đối diện:

- Nào, ngồi đi!

Cổ Trúc Đình hơi do dự, chưa đi đến đối diện trà kỉ, mà đi đến bên cạnh giường, khom lưng cởi giày, một đôi tất trắng muốt, rồi khoanh chân ngồi trên giường, khẽ dựa vào cơ thể của Dương Phàm, hai gò má xinh đẹp dường như bị ánh lửa chiếu vào, hơi hơi đỏ.

Dương Phàm có chút bất ngờ, không biết nàng có bao nhiêu dũng khí, mới có thể có hành động mà đối với nàng mà nói, to gan lớn mật thế này. Dương Phàm không kìm nổi cầm đôi tay thon mềm của nàng, nói:

- Chuyện khác bây giờ chưa nói. Bây giờ là thời khắc cuối cùng của một năm, cũng là thời điểm bắt đầu năm mới, nàng cùng ta đón giao thừa được chứ?

Đương nhiên chỉ cần nghe được những lời này của Dương Phàm, con ngươi của Cổ Trúc Đình liền rạng rỡ tựa như những pháo hoa đang nở rộ ngoài cửa sổ, nàng là nữ nhân rất dễ hài lòng, giao thừa năm nay, nhất định sẽ là giao thừa khó quên nhất trong cuộc đời nàng.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Lúc Dương Phàm tỉnh lại, bên tai có tiếng pháo nổ, đây là sáng sớm đầu tiên của năm mới.

Đầu của hắn hơi choáng, miệng khô lại có vị đắng, lúc này mới phát hiện đêm giao thừa đã uống say mèm.

Dương Phàm say rượu vừa mới tỉnh, nhớ mang máng đem qua hắn uống rượu cùng Cổ Trúc Đình, đầu tiên vẫn còn tốt, sau đó men say lên, kể mấy câu chuyện ngày xưa cho nàng, nói đến mình lập mưu thế nào để trà trộn vào triều đình, có được vị trí xong lại làm thế nào để có được công danh thế này.

Hắn còn nhắc đến nữ nhân. Hắn nhắc đến Tiểu Man, A Nô, hình như còn có Uyển Nhi và cuối cùng nói đến Ninh Kha đã mất sớm. Hắn nhớ rõ lúc đó hắn đã rơi lệ, uống rượu cũng nhanh hơn, còn Cổ Trúc Đình lại giống như một tỉ tỉ hiền dịu an ủi hắn.

Hắn nhớ rõ, hắn lảo đảo đứng lên, nâng chén tế hương hồn Ninh Kha cô nương sau đó liền ngã sấp xuống. Là Cổ Trúc Đình nửa kéo nửa túm dìu hắn lên giường, dường như còn gối lên cánh tay hắn, nằm cùng hắn rất lâu, nói chuyện rất lâu…

Thần trí Dương Phàm dần dần khôi phục lại tỉnh táo, ngoảnh đầu nhìn, chậu than lập lòe, y phục trên người vẫn còn nguyên, trên người còn phủ một lớp chăn lông Ba Tư mềm mại, bên trên lại có một lớp chăn dày ấm áp, chóp mũi có chút lạnh.

Dương Phàm rút tay ra sờ sờ cái mũi, trên tay vẫn còn mùi thơm, là mùi thơm của nữ nhân.

Dương Phàm lại kinh ngạc nằm một lúc, lúc này mới ngồi dậy, cầm lấy cái bình nước trên bàn, uống tu tu mấy ngụm, làm cổ họng dịu lại. lúc này mới xỏ giày, hai chân vừa chạm đất, liền lảo đảo, cảm giác chao đảo vẫn chưa mất hết.

Dương Phàm đầu óc quay cuồng mở cửa phòng, chỉ thấy Nhậm Uy đứng ngoài cửa, mặc một bộ đồ mới, phía sau là lớp băng như kiếm dưới mái hiên. Nhậm Uy nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng tinh, chắp tay cười với hắn:

- A Lang phúc khánh sơ xuân, thọ lộc diên trường!

Dương Phàm mở trừng hai mắt, lúc này mới phản ứng, vội vàng chắp tay đáp lễ:

- Nhất thuận bách thuận, đại cát đại lợi!

Mấy tên thị vệ đang hoạt động ở trong sân nghe thấy động tĩnh, liền lần lượt chạy đến chúc tết A Lang. Hai tay Dương Phàm để hờ trước ngực, đáp lễ:

- Nhất thuận bách thuận, đại cát đại lợi!

Búi tóc của hắn vì hôm qua ngủ say chưa cởi ra, sáng sớm ngủ dậy cũng chưa chải lại, bây giờ búi tóc bẹp nghiêng về một bên, lại kèm thêm động tác chắp tay trước ngực của hắn, cực kì giống một chú sóc con ôm quả tùng gật đầu liên tục.

Chúc tế nhau xong, Nhậm Uy mới cố nhịn cười nói:

- A Lang, búi tóc của ngươi!

Dương Phàm sờ sờ đầu, “a” lên một tiếng, nói:

- Lấy cho ta chút nước ấm!

Dương Phàm quay người trở về nhà, cửa vừa mở đã lóe bóng người, A Bặc Đỗ Lạp dẫn tiểu người hầu A Bạt Tư vui vẻ bước tới, hai chủ tớ đều mặc đồ mới đội mũ mới, vừa thấy Dương Phàm từ xa đã cao giọng cười nói:

- Nhất thuận bách thuận, đại cát đại lợi!

Dương Phàm giật mình, cái câu nói may mắn của hắn lại bị A Bặc Đỗ Lạp cướp mất rồi, Dương Phàm đầu tiên chắp tay, sau đó mới nghĩ ra mấy lời:

- Cung hỉ phát tài, cung hỉ phát tài!

Vừa nói xong, chợt nghe bên ngoài tường phía đông có tiếng ồn ào, có người nói chuyện với giọng điệu gay gắt, dường như đang lên tiếng tố cáo cái gì, có người lại giọng điệu phẫn uất, giống như đang không ngừng mắng chửi, tiếp sau đó là tiếng bước chân của đại đội nhân mã vội vàng bước qua từ trong ngõ.

Đứng ở trong sân, có thể nhìn thấy cảnh tượng những chiếc gậy, chiếc thương bay nhanh như con thoi trên đầu tường. Dương Phàm say rượu vừa mới tỉnh, dây thần kinh não còn chưa linh hoạt lắm, hắn kinh ngạc nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài, kinh ngạc hỏi:

- Xảy ra chuyện gì thế?

A Bặc Đỗ Lạp quay đầu nhìn nhìn tên đầu sỏ này, nói một cách kì quái:

- Không phải ngươi nói hôm nay phát động sao?

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Một câu của Dương Phàm trước khi say, Bá Thượng một đêm không yên tĩnh.

Trận hỗn loạn đêm giao thừa vẫn tiếp tục đến tận canh ba mới dần dần ổn định, lúc này Cổ Trúc Đình mới bố trí ổn thỏa cho Dương Phàm say mèm để trở về Thuận Tử Môn, Cổ Trúc Đình vừa quay về Thuận Tử Môn, liền cùng với ba vị huynh trưởng đang chè chén với đám người, dặn dò tỉ mỉ một phen.

Bên phía Tần phủ, A Bặc Đỗ Lạp lặng yên rời khỏi theo cửa nách, Tần Tắc Viễn lập tức gọi con cả và quản gia tâm phúc đến thư phòng, ba người mật nghị thật lâu, hai người rời khỏi, Tần Tắc Viễn liền gọi một vị thiếp, dìu lão nghỉ ngơi ở trên giường của thư phòng.

Thị thiếp của Tần Tắc Viễn trước khi xảy ra chuyện được lão dặn dò, trước canh năm nhất định phải gọi lão dậy, nhưng lão căn bản không dám ngủ, chỉ là dựa vào đầu giường chợp mắt. Canh năm, đầu đường vang lên tiếng pháo, người thị thiếp lập tức gọi lão dậy, hầu hạ rửa mặt thay quần áo.

Tần Tắc Viễn đã rửa mặt xong, thay quần áo chỉnh tề, đại quản sự lập tức đi tới, dọc đường cẩn thận bẩm báo cái gì đó, sau khi Tần Tắc Viễn đi tới đại sảnh, cả nhà theo thứ tự con trai con dâu, cháu trai cháu gái, quản sự kế toán, nô bộc nô tì cùng dập đầu chúc tết ông cụ.

Sau khi cả nhà dùng đồ ăn sáng, uống rượu, ăn bánh chưng, lập tức mở rộng cánh cửa tiếp đón người thân bạn cũ đến chúc tết. Môn chủ Quyển Tử Môn là người đầu tiên đến Tần gia chúc tết, Tần lão gia đích thân ra ngoài cửa lớn nghênh đón, không ngờ lại gặp thích khách ở trước cửa phủ.

Thích khách thân thủ cực kì cao mình, vẫn may là mấy ngày hôm nay các cao thủ giang hồ võ nghệ cao cường của bang phái Bá Thượng đến trợ giúp, Tần lão gia và Quyển tử môn Môn chủ đều có hai bảo tiêu võ nghệ cao cường bên cạnh, mấy người ra tay đúng lúc, thích khách chỉ làm thương một cánh tay của Tần lão gia liền bỏ trốn mất dạng.

Gần như ngay lúc đó, Kiều bang chủ của Thuận Tử Môn lại gặp thích khách ở trên đường lớn. Kiều Bang chủ là đi chúc tết Tam Hà Hội Hội Chủ Hoàng Vân Sơn. Bây giờ Thuận Tử Môn và Nhật Nguyệt Minh, Tam Hà Hội đều là đồng minh, ba đại bang phái có Hoàng Vân Sơn của Tam Hà Hội là tuổi tác cao nhất, xét về cấp bậc cũng đáng kính nhất.

Không ngờ Kiều Mộc đi được nửa đường, liền gặp thích khách ngay trước con mắt của bao nhiêu người. Chúng đệ tử che chở cho Kiều Mộc vừa đánh vừa rút lui, con phố dài đẫm máu, vừa hay gặp người của Nhật Nguyệt Minh cũng đến chúc tết Hoàng Hội Chủ, lập tức xông vào đoàn chiến, sau khi tổn thất mấy tên cao thủ, lúc này bọn thích khách mới sợ hãi rút lui.

Bên Tây Minh, bởi vì Tần lão gia bị thương, trên dưới Ngũ Hành Hội đều tức giận vô cùng, lại gặp Quyển Tử Môn Môn Chủ cũng là lòng sợ hãi, thẹn quá hóa giận, hai người lập tức đem chuyện này báo cáo cho đồng minh của mình là Thái Bình bang, chuẩn bị sẵn sàng, định lấy máu đền máu.

Bên phía Đông Minh, bởi vì Thuận Tử Môn môn chủ gặp thích khách, Nhật Nguyệt Minh cũng hao tổn mấy tên cao thủ, thủ lĩnh hai bang lại đang trên đường đi chúc tết Tam Hà Hội Hoàng Lão Hội chủ thì gặp thích khách, Hoàng Vân Sơn nghe được tin này giận tím mặt, lập tức đích thân đi thăm Kiều Mộc và Nhật Nguyệt Minh, đồng thời điều binh khiển tướng, định ăn miếng trả miếng.

Trận hỗn loạn đêm qua vẫn tiếp tục đến canh ba, lúc này trời vừa sáng, đệ tử của hai bên tham gia vào đánh nhau lòng dạ chưa bình tĩnh, vừa nghe nói tin tức thủ lĩnh gặp thích khách, thù hận và mâu thuẫn mà hai bên không ngừng tích tụ, rốt cục đã không thể khống chế.

※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※※

Nếu có người vẫn luôn theo dõi động tĩnh của các bang phái ở Bá Thượng và hành động của đám khâm sai Hình bộ Ngự Sử Đài trong thành, hắn sẽ phát hiện ra một hiện tượng kì lạ, giữa hai cái không hề liên quan gì đến nhau, dường như có một sự liên hệ kì lạ.

Hành động mà mỗi bên áp dụng, luôn hô ứng lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau. Nếu như nói đây chỉ là một sự trùng hợp, vậy thì hôm nay chắc chắn cũng là một sự trùng hợp, lúc hai đại bang phái Bá Thượng bởi vì chuyện thích khách mà xảy ra xung đột, Hình Bộ và Ngự Sử Đài lập tức có hành động.

Một buổi sớm tháng giêng, Liễu Tuẫn Thiên mặc bộ quần áo đỏ sẫm, áo choàng bào màu hoa tím, mặt đầy hào quang ngồi sửa sảnh chính, người trong nhà lần lượt tiếng lên lễ bái A Lang, nói lời chúc năm mới.

Đợi đến người thiếp thứ sáu của lão ôm đứa con gái vừa đầy một tuổi lên hành lễ, tiểu nha đầu trắng ngần nói câu chúc mà mẫu thân dạy nói với giọng như trẻ đang bú:

- Phụ thân tân xuân cát tường, tiền đồ vô lượng!

LIễu Tuẫn Thiên mặt mày hớn hở, dang hai tay ra ôm con gái, quản gia bỗng nhiên thở hồng hộc chạy tới bẩm báo, nói Ngự Sử Đài Hồ Nguyên Lễ, Hình Bộ Trần Đông đến thăm. Liễu Tuẫn Thiên cảm thấy kì lạ, sáng sớm thế này, hai vị này còn tích cực hơn cả những quan lại của bản phủ nữa!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui