Say Mộng Giang Sơn

Các đệ tử Ngũ Hành Hội, Thái Bình Bang giống như được mùa huênh hoang khoác lác.

Vinh Thụ của Ngũ Hành Hội gọi bằng hữu tới một quán rượu, thấy chủ quán rượu vẫn đóng cửa như cũ, liền gõ cửa rầm rầm, gọi:

- Mở cửa, mở cửa! Lão Hồ, giờ này mà vẫn còn chưa chịu dậy làm ăn à?

Một lát sau, cửa sổ mở ra một nửa, ông chủ Hồ Hùng ngái ngủ lim dim ló đầu ra. Thấy bộ dạng này của lão, Vinh Thụ không khỏi bật cười, chỉ vào lão Hồ nói:

- Nhìn bộ dạng sợ hãi của ông kia, mau buôn bán lại đi. Thủ lĩnh của Thuận tự môn, Tam Hà Hội, Nhật Nguyệt Minh đều bị quan phủ bắt đi rồi. từ nay về sau chúng ta sẽ lên làm thống lĩnh, hiểu không? Mau mở cửa buôn bán lại, chúng ta phải ăn mừng một trận, mang rượu ngon nhất ra đây!

- Ồ ồ! Được được!

Ông chủ Hồ mừng rỡ, vội vàng nói rồi đóng cửa sổ, thay quần áo, lại thuận tay vỗ vào mông người phụ nữ còn nằm ở trên giường một cái, quát:

- Mau dậy đi, đừng ngủ nữa. Bá Thượng thái bình rồi, ha ha ha…

Trên sông, lão lái thuyền Lý Tình Xuyên kích động nhảy lên boong tàu, yêu quý vuốt ve mép thuyền của mình, nhìn thấy trên thuyền đầy tuyết, liền quát mấy thủ hạ:

- Đừng có lười biếng nữa, mau dọn dẹp đi, phải mau chạy đi Dương Châu. Từ nay trở đi chúng ta độc chiếm đường sông. Tất cả mọi người đều phải làm việc cho tốt, tên nào muốn lười biếng thì lão tử sẽ không dùng nữa.

Lúc này, thuyền trưởng của một chiếc thuyền khác một mình đứng ở đầu thuyền với bộ dạng hồn bay phách lạc. Lý Tình Xuyên ghé vào mép thuyền, cất giọng hô:

- Dương Giang Ba, Dương lão tứ, ha ha, Tam Hà Hội của các người sắp tiêu đời rồi, sau này các người định thế nào?

Dương lão tứ hung hăng nhổ về phía lão, không nói gì.

Lý Tình Xuyên cười hê hê nói:

- Huynh đệ, ta phải thừa nhận, bản lĩnh đi thuyền của ngươi rất tốt. Tuy rằng chúng ta đã ẩu đả vài trận, ngươi còn đả thương người của ta, nhưng Lý mỗ vốn khoan dung độ lượng, sẽ không so đo với người. Sau này làm việc trên thuyền của ta, thế nào? Ta cho ngươi cơ hội kiếm sống!

Dương lão tứ phẩy tay áo bỏ đi, Lý Tình Xuyên cười ha ha.

Đệ tử của các bang Tây minh ở khắp nơi đều dương dương tự đắc, còn đệ tử của Đông minh hoặc là đóng cửa không ra ngoài, hoặc là tập trung ở phủ bang chủ. Tuy rằng bang chủ đã bị bắt nhưng hai chưởng đà và phần lớn quản gia vẫn còn, một đám người bọn họ âm trầm đứng ở đó, không nói gì chờ những người này đưa ra chủ ý.

Gần như tất cả các phủ đệ của các thủ lĩnh đông minh đều đóng chặt cửa. Có quản gia đi tới, các đệ tử liền im lặng không nói gì, nhìn theo quản gia vội đi qua. Đúng lúc cánh cửa mở ra, đợi hắn đi vào lập tức lại đóng cửa, các nhân vật quan trọng trong bang đều đang khẩn cấp bàn bạc đối sách.

Đúng lúc này, một hồi âm thanh người ngựa ồn ào, rất nhiều các binh sĩ mặc bì giáp màu đen, cung đao mũi tên đầy đủ đang xuất hiện ở Bá Thượng, họ cầm trong tay thương có rải tua rua dài màu đỏ nặng trịch, trên thân sơn nước sơn màu đen, mũi đao được chế tạo bằng thép tinh vô cùng sắc bén, còn được khắc đường rãnh máu, tua thương đỏ rực hừng hực như lửa cháy, sát khí bức người.

Đám đông tại Bá Thượng đang reo hò nhất thời im lặng. Bao nhiêu năm rồi, người của quan phủ rất ít khi tới Bá Thượng, nhưng hôm nay chẳng những người của quan phủ tới thậm chí cả binh lính cũng tới, rất nhiều người đều luống cuống.

Một vài kỵ sĩ bên yên ngựa treo lá chắn da trâu màu đen, mặt trên có vẽ mãnh thú, mặc thiết giáp uy vũ, nửa cánh tay khoác chiến báo, lưng đeo hoành đao, hiển nhiên là chỉ huy của nhiều đội kỵ binh, bọn họ mỗi người suất lĩnh chín tên kỵ sĩ phân chia nhằm về phía ngõ nhỏ hẹp dài giống như ruột dê, lớn tiếng quát:

- Mọi người lập tức về nhà, không ai được tự tiện đi lại. Ai vi phạm giết không tha!

Sở Cuồng Ca và Độc Cô Húy Chi mặc áo giáp màu vàng, đằng đằng sát khí xuất hiện ở đầu phố. Ánh mắt của Độc Cô Húy Chi nhìn qua một lượt, thấy Vinh Thụ đang ở trong quán rượu, Độc Cô Húy Chi chỉ gã, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi ở bang nào?

Vinh Thụ nhìn hai bên, đồng bọn hai bên đều dãn ra xa, Vinh Thụ lúng túng nói:

- Tiểu… tiểu dân là người của Ngũ Hành Hội.

Độc Cô Húy Chi nói:

- Tốt! Bản tướng quân Độc Cô Húy Chi, phụng chỉ bắt Ngũ Hành Hội, Quyển tử môn, Thái Bình Bang và những người tụ tập gây chuyện, gây rối loạn an ninh trật tự, ngươi dẫn đường cho bản tướng quân!

Độc Cô Húy Chi?

Người nghe thấy lập tức sẽ nghĩ đến Tào Khẩu chưởng đà Độc Cô Văn Đào của Thuận tự môn, người của Độc Cô gia tới rồi! Đông minh trả thù thật là nhanh! Bọn họ mới ăn mừng được một khắc, tình thế đã xoay chuyển hoàn toàn. Tây minh nhờ tới hai huyện Vạn Niên, Trường An liên thủ chấp pháp, còn Đông minh… không ngờ mời tới cả quan binh!

“Rầm!”

Hồ Hùng vừa mới mở hai cánh cửa luống cuống đóng lại, nhìn người phụ nữ vẫn còn đang đứng ngẩn người ở giữa nhà nhìn chồng, thấp giọng quát:

- Mau trở về phòng đi. Trông chừng Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cho cẩn thận, đừng để chúng ra đường!

Dương lão tứ từ bến tàu trở về ngơ ngác đứng ở cuối phố. Sau khi đã hiểu rõ mọi chuyện, đột nhiên cười ha hả, quay người chạy như điên về phía bến tàu. Lý Tình Xuyên từ xa nhìn thấy Dương lão tử chạy lại, cười hê hê trêu chọc:

- Thế nào, nghĩ thông rồi? Muốn làm việc trên thuyền của Lý mỗ thì trước tiên quỳ xuống cho lão tử rồi dập đầu ba cái!

- Ta nhổ vào!

Dương lão tứ ưỡn ngực, ngạo nghễ nói:

- Mời được vài sai dịch là giỏi sao? Bang chủ của chúng ta mời được cả quan binh tới rồi, ha ha. Đấu với Tam Hà Hội chúng ta à, các người không có cửa đâu!

Lý Tình Xuyên ngây người, buông sợi dây thừng ở trong tay ra rơi xuống sông…

*************

Huyện Vạn Niên và huyện Trường An liên kết chấp pháp, bắt Kiều Mộc của Thuận tự môn, Cảm Thiên Hồi của Nhật Nguyệt Minh, Hoàng Vân Sơn của Tam Hà Hội lại bị Hình bộ Trần Đông dẫn người tới chặn người của hai huyện, với danh nghĩa là người làm chứng để cướp đi ba người họ, lại với danh nghĩa liên kết với cường hào ức hiếp dân lành để bắt Cao Kinh Tiềm, Huyện úy huyện Vạn Niên Lang Ôn, huyện úy Ngô Lạc của huyện Trường An và hơn một trăm công sai giao cho Thôi Quan Văn Ngạo trông giữ.

Cái này cũng chưa tính, lang trung Tôn Vũ Hiên của Hình bộ còn dẫn theo cả lang tướng Độc Cô Húy Chi của Thiên Kỵ tới Bá Thượng bắt tất cả thủ lĩnh Tần Tắc Viễn của Ngũ Hành Hội, Viên Chí Hằng của Thái Bình Bang, Phó Thái Nghiêu của Quyển tử môn, Ngụy Dũng Đường của Thiên Ưng Bang. Tin tức truyền ra, quan trường ở Trường An liền nổ ra một trận sóng gió.

Lý Kiếm Bạch Tế tửu Quốc tử giám, tư mã Triệu Hạo Thần của phủ Trường An, Khai quốc huyện hầu Vương Thế Tu cùng nhau tới tìm Thiếu doãn Tề An Nhuận. Tề An Nhuận vô cùng căm tức hành động của Hình bộ. Tuy rằng y cũng không liên quan gì tới các bang phái của Bá Thượng, nhưng hành động lần này là do y đã cho phép. Đây không nghi ngờ gì là một hành động khiêu chiến với quyền uy của y.

Tề thiếu doãn lập tức dẫn người tới gặp Liễu Tuẫn Thiên. Liễu Tuẫn Thiên cũng không muốn xung đột với khâm sai, nhưng điều này không có nghĩa là có danh phận là quan khâm sai thì có thể muốn làm gì thì làm, gây ảnh hưởng nghiêm trọng tới quyền uy của gã, chắc chắn Liễu Tuẫn Thiên sẽ không ngồi nhìn. Bây giờ tìm được người của gã, có trợ thủ của gã, thân tín của gã, có người ủng hộ gã, gã không thể không tỏ thái độ.

Huống hồ, trước khi Hình bộ làm chuyện này cũng không hề thông qua gãđây là sự khiêu chiến với gã. Mà những quan lại ở Trường An bị ảnh hưởng thì ảnh hưởng cuối cùng cũng là lợi ích của gã.

Toàn bộ quan trường giống như một bộ rễ cây của một cây đại thụ. Liễu Tuẫn Thiên là rễ chính, các quan lại phía dưới là các chi, phía dưới mỗi quan lại là là vô số các chi nhanh nhỏ, từ đó cấu thành một mạng lưới đầy đủ ích lợi.

Rễ bị tổn thương thì rễ chính đương nhiên là cũng bị tổn thương, dinh dưỡng đến rễ chính đương nhiên cũng bị giảm đi. Liễu Tuẫn Thiên là phủ lệnh của phủ Trường An, bản thân quyền cao chức trọng, sẽ không trực tiếp qua lại với đám người ở Bá Thượng.

Nhưng các quan lại này lại thu lợi từ các tào bang. Mỗi người chia ra một phần lợi nhuận cho cấp trên, cấp trên lại chia lợi nhuận cho cấp trên hơn, rồi được chuyển tới tay gã, gã ở kinh thành có chỗ dựa càng mạnh, ngày lễ tết, có chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải có lễ vật. Đây chính là một sợi xích lợi nhuận.

Trần Đông và Hồ Nguyên Lễ đã đả kích mạnh mẽ tới Trường An. Chỉnh đốn trị an là danh phận đại nghĩa, gã có thể bỏ qua nhưng chuyện gây ảnh hưởng tới toàn bộ lợi ích quan chức ở Trường An thì gã nhất định phải ra mặt. Bình thường người khác đem lợi tới cho gã không phải là vì lúc quan trọng có thể có được sự che chở của gã sao?

Nhưng hai vị quan khâm sai Hình bộ đưa ra lý do khiến cho gã không dám hành động thiếu suy nghĩ. Gã không biết hai người họ cụ thể nắm giữ chứng cớ gì, lại nhận được tố cáo của người nào mới quyết liệt hành động như vậy. Liễu Tuẫn Thiên cân nhắc hồi lâu, nói Thiếu doãn, Lý giám tửu tùy cơ hành động. Mấy người ngầm hiểu, lập tức rời đi

Liễu Tuẫn Thiên lại phái người tới Hình bộ thám thính tin tức, lập tức rời khỏi phủ Trường An, tới hành dinh khâm sai của Hà Nội Vương Võ Ý Tông. Khâm sai hai bên luôn không hợp nhau, lúc này không rõ tình hình, mình tự ra mặt thì không tránh khỏi bị động. Từ sau khi Võ Ý Tông đến Trường An, gã luôn phối hợp với chuyện của Võ Ý Tông. Giờ là lúc Võ Ý Tông nên có qua có lại rồi.

Tranh giành của một đám thảo mãng ở Bá Thượng đã tiến nhập vào tầm mắt quan trường ở Trường An, một hồi phong ba nhỏ nhoi trên giang hồ rốt cục lại có thể làm nổi lên một cơn sóng gió to lớn trong quan trường Trường An.

Chư bang Tây minh lợi dụng thế lực của họ trong quan trường để tấn công Đông minh, còn chư bang Đông minh lại phản kích nhanh như vậy, mạnh mẽ như vậy. việc đã tới nước này, tranh chấp giữa hai bên đông tây Bá Thượng đã không còn quan trọng nữa. Tình hình đã biến thành sự tranh đấu gay gắt giữa hai bên quan viên.

Quan lại địa phương ở Trường An phản kích cũng nhanh không kém. Sáng hôm sau, rất nhiều đệ tử của chư bang tây minh bị họ khuyến khích tập trung tới nha môn Hình bộ khóc lóc, kể lể kêu oan, làm lớn chuyện.

Sau một canh giờ, mười mấy học sinh Quốc tử giám đã bị Lý Kiếm Bạch khuyến khích đi tới trước phủ Trường An thỉnh nguyện, rồi lại tới nha môn Hình bộ, nhìn dân chúng diễn thuyết, nghiêm túc công kích quan chức kinh thành tới quấy rầy Trường An, phá hủy vận tải đường thủy. Học sinh vì dân mà hành động, không phải là danh chính ngôn thuận sao?

Trên đỉnh tháp Đại Nhạn, Dương Phàm mỉm cười quan sát thành Trường An ngay ngắn như một bàn cờ.

Khi còn chưa tới Trường An, hắn đã ở trong một bàn cờ bày sẵn. Hiện giờ cuối cùng đã tới lúc tới nước cờ quyết định rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui