Say Mộng Giang Sơn

Liễu Tuẫn Thiên nghẹn lời tức giận ra cửa, y ở cạnh lò sưởi, trong phòng ấm áp như xuân, chỉ mặc phong phanh một bộ quan bào, hiện giờ chưa thay quần áo, ngay cả áo khoác cũng chưa kịp khoác, vội vội vàng vàng xông ra ngoài, trên đường hắn giục ngựa chạy nhanh tới Hình Bộ nha môn, bị gió thổi lạnh thấu xương, run lẩy bẩy.

Đợi cho tùy tùng vào trong thông báo, đến lúc Hình Bộ Trần Đông và Tôn Vũ Hiên khoan thai ra nghênh đón, Liễu Tuẫn Thiên đã đông cứng rồi. Trần Đông và Tôn Vũ Hiên đối với học sinh ở trước cửa kêu gào, các gia quyến phạm nhân khóc rống đều không để ý, chỉ có tươi cười chân thành hướng về phía Liễu Tuẫn Thiên hỏi mục đích đến.

Những gia quyến nghi phạm kỳ thật đều là bị người giật dây mà đến, kì thực không có gan chạm quan viên, huống chi có hơn hai mươi quân giáo đằng đằng sát khí cầm đao canh giữ bên cạnh các vị quan Hình Bộ, bởi vậy bọn họ chỉ ở một bên kêu oan.

Về phần những học sinh Quốc Tử Giám và trường thái học kia, tuy rằng ttinh thần quần chúng mãnh liệt, nhưng trong đó phần lớn là bị người bịt mắt, chỉ có vài người dẫn đầu mới biết nội tình, nhưng cũng bởi vì đã được chỉ bảo, phải đợi đám người thầy trò Tế tửu đến mới xông vào nha môn, bởi vậy án binh bất động.

Liễu Tuẫn Thiên trầm mặt nói:

- Hai vị Tuyển lang nói nhận đơn kiện, phải nghiêm khắc tra xét vụ tào phu ở Bá Thượng ẩu đả, quan viên nhận hối lộ dung túng án, bản quan không biết nội tình, cũng không muốn hỏi đến, trong trường hợp đó hai vị tuyển lang lại phái người bắt Thiếu Doãn Tề An Nhuận và Ti Mã Triệu Hạo Thần của bản phủ Huyện hầu Vương Thế Tu, người ở Quốc Tử Giám là Tế Tửu Lý Kiếm Bạch..., đây là duyên cớ gì? Chẳng lẽ hết thảy quan thân với bản phủ đều có liên quan đến tào vận Bá Thượng ?

Trần Đông kinh ngạc nói:

- Liễu phủ lệnh cớ sao nói ra lời ấy? Bản quan nhận được tố cáo, nói là Bá Thượng có tào phu kéo bè kết phái, ẩu đả sinh sự, làm cho tào vận phải tạm dừng, nhiều người bị thương, bên trong còn có quan thân nhận hối lộ, che giấu cường hào, nên mới sai người đem những người xung quanh đến tra hỏi. Hiện giờ chỉ có vụ án liên quan tới Cao tham quân, Ngô huyện úy, Lang huyện úy ở nha môn Hình Bộ, vả lại chưa bị ngược đãi gì, về phần Liễu phủ lệnh nói về các vị quan viên, thực sự không phải bản nha bắt.

Liễu Tuẫn Thiên ngẩn ra nói:

- Người thật sự không phải là Trần tuyển lang bắt hay sao?

Trần Đông không vui nói:

- Liễu phủ lệnh, Trần mỗ cần thiết phải che che lấp lấp, giảo hoạt nói xằng bậy sao?

Tôn Vũ Hiên vuốt râu cười nói:

- Liễu phủ lệnh lần này thật sự lỗ mãng rồi, ngươi xem trước nha môn chúng ta người đông nghìn nghịt, tình cảm quần chúng phẩn nộ, không cần nói nhiều quan viên ra vào như vậy, cho dù chúng ta chỉ có dẫn vào một người, có thể dấu diếm được ánh mắt mọi người sao?

Liễu Tuẫn Thiên tức giận nói:

- Ý của Tôn tuyển lang là bản quan nói dối hả?

Tôn Vũ Hiên cũng không giận, cười khẽ nói:

- Liễu phủ lệnh sao không đến Ngự Sử Đài xem sao, trong thành Trường An này có quyền bắt người, không chỉ có Hình Bộ chúng ta!

Liễu Tuẫn Thiên tỉnh ngộ: không sai! Còn có Ngự Sử Đài, chẳng lẽ những người này là bị Ngự Sử Đài bắt hay sao? Liễu Tuẫn Thiên lập tức hướng bọn họ chắp tay nói:

- Hai vị tuyển lang, Liễu mỗ này đến Ngự Sử Đài để hỏi, nếu đối với hai vị nếu có chút chỗ nào mạo phạm, sau này tạ lỗi!

Liễu Tuẫn Thiên nói dứt lời quay người bước đi, vội vàng lên yên ngựa, lại hướng Ngự Sử Đài vội vã đi. Y mặc quần áo vốn ít, y lại bị sức ép một hồi, đã bị lạnh xanh cả mặt, trước ở Hình Bộ nha môn trì hoãn một chút, cơn tức trong lòng biến mất dần, lý trí cũng dần dần khôi phục.

Ngự Sử Đài bắt người sẽ không giống Hình Bộ bắt người đơn giản như vậy, Ngự Sử Đài sẽ không cần biết đến vụ án hình sự bình thường hoặc dân sự, bọn họ chỉ cần ra tay nhất định là có liên quan tới quan viên vi phạm kỷ luật pháp luật, Liễu Tuẫn Thiên càng nghĩ trong lòng càng nghi ngờ hơn, khi y chạy tới Ngự Sử Đài đã hoàn toàn không còn thái độ mà y mới vừa rồi chạy tới Hình Bộ nữa.

- Hồ mỗ không biết phủ lệnh đến, không từ xa tiếp đón, ha ha ha, Liễu phủ lệnh, mời!

Hồ Nguyên Lễ ra nghênh đón ở Ngự Sử Đài, chưa nói đã cười trước, khách khí mời Liễu Tuẫn Thiên vào Ngự Sử Đài Nhị Đường, sau khi hai người phân chủ khách ngồi xuống, Liễu Tuẫn Thiên lập tức nói với gã mục đích đến đây của mình, chỉ có điều trong giọng nói không còn tiếp tục ý chất vấn, lời nói cẩn thận rất nhiều.

Hồ Nguyên Lễ nghe y nói xong, mặt lộ vẻ khó khăn mà nói:

- Đúng vậy, người đúng là bị bản quan giữ, chỉ có điều án này bên trong còn đang thẩm lý, những điều có liên quan đến vụ án vốn không nên nói ra cho người khác, tuy nhiên thôi •••

Hồ Nguyên Lễ hướng Liễu Tuẫn Thiên khẽ mỉm cười, lại nói:

- Phủ lệnh thân là Trường An thủ mục, trọng thần của thiên tử, hiển nhiên không nằm trong luật lệ này. Người đâu!

Hồ Nguyên Lễ gọi một tiếng, một tiểu quan lại lập tức đi đến trước mặt gã, khom người đứng trang nghiêm. Hồ Nguyên Lễ nói:

- Đem hồ sơ đã chỉnh lý mang đến đây!

Thời gian một lát sau, một chồng hồ sơ đã ở trước mặt Liễu Tuẫn Thiên, Liễu Tuẫn Thiên cẩn thận đem hồ sơ vừa thấy mở ra, càng xem trong lòng càng sợ, vốn một đường bôn ba, thân thể của đông lạnh có chút cứng ngắc lại, lúc này ngón tay dường như cứng hơn, hồ sơ liên tiếp lật ra vài lần cũng lật không được một tờ.

Phần trên tập hồ sơ này, đều là quan thân phạm bị bắt và các hành vi phạm tội, như là tham ô, nhận hối lộ, như là các huyện Hầu vương ỷ thế hiếp người, chiếm lấy ruộng của dân..., mỗi một cái đều được tra rành mạch, có nhân chứng, có vật chứng, hoàn toàn có thể định tội rõ ràng.

Tư liệu đầy đủ như vậy, tuyệt không thể nào là vừa mới đem những quan viên này bắt về quy án hỏi có thể sửa sang lại rõ ràng, nói cách khác, mấy thứ này đã sớm có, cho tới hôm nay chính thức làm bằng cớ, bắt lấy quan thân này quy án để hỏi.

Hồ sơ này, phải sử dụng bao nhiêu người, hao phí bao nhiêu thời gian mới có thể hoàn thành? Mà quan viên Ngự Sử Đài đến Trường An mới hơn một tháng, hơn một tháng này lại trực tiếp cùng Hình Bộ sửa trị trị an, bọn họ điều tra được việc này từ lúc nào vậy?

Bọn họ từ Lạc Dương đến, ở Trường An toàn bộ không có căn cơ, cho dù trong khoảng thời gian này tất cả mọi việc đều không làm, chỉ gióng trống khua chiêng điều tra những người trong án này, cũng không thể có được chứng cớ xác thực rõ ràng như vậy, trừ phi ở địa phương nhân vật tai mắt toàn lực hiệp trợ, người này là ai?

Quan trọng nhất là, bọn họ hành động rầm rộ như thế, chẳng lẽ là ý của triều đình? Vì sao chuyện này ta trước đđó một chút phong thanh đều không nghe được chẳng lẽ... Triều đình đối với ta có lòng nghi kỵ?

*********

Liễu Tuẫn Thiên từ Ngự Sử Đài uổng công mà về, đối với người nhà Thiếu Doãn Tề An Nhuận, Tham Quân Cao Kinh Tiềm, Huyện Hầu Vương Thế Tu thúc giục hỏi, Liễu Tuẫn Thiên hàm hồ suy đoán, thủy chung không có một câu trả lời rõ ràng.

Giờ phút này tâm tư của y căn bản không còn để tâm những người bên cạnh nữa, y đang nóng lòng muốn biết đến là quan trường ở Trường An rung chuyển lớn như thế, cuối cùng là có phải bày mưu đặt kế xuất phát từ thiên tử không, vì sao tâm phúc của y ở bên cạnh thiên tử trước đó một chút phong thanh cũng không nghe được, có phải là y đã mất đi sự tín nhiệm của thiên tử. Cho nên sau khi Liễu Tuẫn Thiên trở lại phủ nha, lập tức phái tâm phúc đi Lạc Dương, tùy cơ tìm hiểu tin tức.

Phần đông quan viên đều mong chờ vào Liễu Tuẫn Thiên, mà từ Liễu Tuẫn Thiên lại không đạt được gì, sau khi từ Ngự Sử Đài trở về liền cố thủ ở phủ nha, đối với sự việc lần này rốt cuộc chẳng quan tâm, các gia quyến quan viên thất vọng • nhưng người làm quan hay hoàng thân quốc thích trong người có thế tập tước vị đều nhiều mạng lưới quan hệ trong tay, đều không chỉ có một mình y để phó thác.

Con đường Liễu Tuẫn Thiên này đi không thông, vì nghĩ cách cứu thân nhân, mọi người lại “Bát Tiên quá hải” mỗi người đều tự thể hiện thần thông của mình, đi phó thác những người chung quanh, phát huy tác dụng cực lớn của mạng lưới quan hệ mà họ nhiều năm xây dựng, thế gia, nhà quyền quý, quốc thích, quyền quý, quan viên... , toàn bộ bên trong Trường An đều lâm vào sự không ổn định.

Một vài tai mắt thậm chí đã phái người đi tới Lạc Dương hoạt động, lợi dụng mạng lưới quan hệ bọn họ ở kinh thành trực tiếp tiến hành công kích buộc tội đối với khâm sai hai đường Hình Bộ và Ngự Sử Đài, Võ Ý Tông tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, gã một mặt âm thầm châm dầu vào lửa, một mặt phái người trở về Lạc Dương, đem tình hình bên trong kể lại tỉ mỉ cho Võ Tam Tư biết.

Thế gia, nhà quyền quý, quốc thích, quyền quý, quan viên, thân sĩ ở Trường An, tựa như một giao lộ, cùng đan vào như một tấm lưới khổng lồ, trên tấm lưới lớn này lớn chứa đựng tất cả nhện lớn nhện nhỏ, Huỳnh Dương Trịnh Vũ chính là con nhện cái chiếm cứ ở trên, y ngồi xổm trên mạng nhìn chằm chằm vào con nhện họ Dương ở một góc khác, nhưng con nhện kia vẫn không nhúc nhích.

Giờ đây mạng nhện đột nhiên kịch liệt nổi lên sóng gió, dao động kịch liệt dường như muốn xé tấm lưới lớn khiến cho Trịnh Vũ hoảng sợ không ngừng và cũng mờ mịt không ngừng, y nhìn thấy mỗi người đều luồn lên nhảy xuống, duy chỉ có người mà y vẫn nhìn chằm chằm kia vẫn chưa hề nhúc nhích.

Nhưng các dấu hiệu cho thấy trận rung chuyển này dường như có liên quan đến người kia, Trịnh Vũ không biết tình thế phát triển như thế nào, cũng không biết người kia đến tột cùng tính toán cái gì ở đây và đợt rung chuyển này người kia đến tột cùng sắm vai nhân vật nào.

Trịnh Vũ vốn muốn nhìn chằm chằm người kia, địch không động ta không động, nhưng tấm lưới này dao động càng ngày càng kịch liệt, y không thể không hành động, bởi vì người nhờ vả quan hệ đã tới trước mặt y rồi. Đồng thời vô số người ở quan trường Trường An bị liên lụy trong đó, trong những người này có không ít người nhận sự bồi dưỡng của thế gia, nếu những người này tổn thất hầu như toàn bộ, thì những khổ tâm kinh doanh của các đại thế gia ở Trường An nhiều năm đều bị mất hết, y nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn lại cuộc phong ba này!

*********

Lạc Dương, Võ Tam Tư nhận được mật báo của Võ Ý Tông như nhặt được của bảo, lần này vì Hoàng đế dời đô triều quan tiền trạm Trường An chia làm hai phái, pháp ti nha môn rõ ràng không phải là cùng một đường với Võ thị, nếu y có thể dựa vào nguyên do này lật đổ được Hình Bộ và người của Ngự Sử Đài, thế lực Võ gia có thể độc chiếm Trường An.

Trước kia Võ thị chỉ chú ý tiến hành kinh doannh ở Lạc Dương, ánh mắt không khỏi thiển cận một chút, nhưng ai nghĩ tới Võ Tắc Thiên lại dời đô bất thình lình như vậy? Hiện giờ nếu có thể lợi dụng tốt cơ hội này, bọn họ có thể đoạt lại tiên cơ. Nhưng mà, Dương Phàm sớm có chuẩn bị và đa mưu túc trí như Trần Đông sao có thể không có phòng bị? Bọn họ ở Trường An hô phong hoán vũ, sao không suy xét khả năng can thiệp từ Lạc Dương chứ?

Quan trọng hơn nữa là, Võ Tắc Thiên sở dĩ quyết định dời đô, ngoài uy hiếp lũ lụt ra, một phần nguyên nhân là bởi vì tuổi già trong đầu nẩy sinh ra ý niệm lá rụng về cội, muốn trở về nơi bà sống hơn nửa đời người ở thành Trường An, nhưng không hề nghi ngờ, mục đích chủ yếu nhất của bà là để bảo đảm thế lực hai nhà Võ Lý có thể đạt thành thế cân bằng. Xuất phát từ mục đích này, bà sẽ ngồi xem bộ tộc Võ thị sẽ thâu tóm Trường An trong tay sao?

Lạc Dương, Lệ Xuân Đài.

Võ Tắc Thiên híp mắt, chăm chú xem mật báo của Dương Phàm. Dương Phàm trong mật tấu trình bày tỉ mỉ tình hình hắn đi khảo sát ở Trường An, ước tính chi phí lương thực Hoàng đế hàng năm dời đô về Trường An cùng với trừ ra ở Quan Trung tự cấp còn cần số lượng thủy vận cung cấp ở bên ngoài, sau đó lại tính toán năng lực vận chuyển lương thực bằng đường thủy trước mắt.

Trong tấu chương của hắn không có từ hoa lệ nào, nhưng lời nói có vật, rất có sức thuyết phục. Dương Phàm cuối cùng đề xuất đào đường sông, sau đó đề nghị bảo đảm thủy vận, lại trọng điểm đưa ra việc đinh phu tào thượng kéo bè kết phái, tình hình hao tổn máy móc nghiêm trọng, đề nghị phía chính phủ ra mặt, chỉnh hợp thủy vận, giảm bớt hao tổn máy móc, đồng thời còn nhắc tới thủy vận ven đường bị quan lại các nơi bóc lột nghiêm trọng, tình hình số lượng lớn quan viên ở giữa mưu lợi bất chính, đề nghị triều đình nghiêm khắc sửa trị.

Võ Tắc Thiên xem xong mật tấu, nói với Phù Thanh Thanh đang đứng trang nghiêm trước mặt :

- Trẫm sắp tới dời đi, vận chuyển lương thực bằng đường thủy là một chuyện rất quan trọng, Dương Phàm sở tấu tất phải lập tức giải quyết, Uyển nhi đâu rồi, nhanh chóng gọi nàng tới gặp trẫm.

Phù Thanh Thanh một chút chần chừ, nói:

- Đãi Chế... Đãi Chế nàng...

Võ Tắc Thiên lông mày nhướng lên, không vui nói:

- Ấp a ấp úng! Nàng làm sao vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui