Say Mộng Giang Sơn

Mười dặm trường đình, một đội binh tinh nhuệ đứng trang nghiêm bên đường, binh khí leng keng, tinh kỳ tung bay có một loại pháp độ dầy đặc.

Hà Nội Vương Võ Ý Tông, Hộ bộ thị lang Cừu Linh Chi, Công bộ thị lang Hầu Tông Du, Thiêm đô ngự sử Hồ Nguyên Lễ, Hình bộ lang trung Trần Đông, còn cả Liễu Tuẫn Thiên, đám quan văn võ Trường An này hoặc đứng hoặc ngồi trong sảnh chở, đang đợi vị quan khâm sai mới Phụng Thần Giám Trương Xương Tông.

Võ Ý Tông khuôn mặt đen xì, thần sắc không vui, y mới thật sự gặp phải đại họa tai bay vạ gió, Dương Phàm kia bị thích sát, để tránh trách nhiệm y phải giao ra chức Sai sứ của bản thân, hơn nửa năm nay ở Trường An, y thật sự lo lắng hết lòng, kết quả trớ trêu, cuối cùng thành toàn cho Trương Xương Tông, khiến tiểu tử Trương gia chưa đủ lông đủ cánh này tới hái quả ngon.

Còn y lúc này thân phận mẫn cảm, đặc biệt là y phải giao tiếp với Trương Xương Tông, còn không thể không tới nghênh đón, cảm giác thấp cổ bé họng này thật không dễ chịu. Võ Ý Tông lúc này không biết vì phỉ báng Trương Xương Tông, đứa con cả của Võ Thừa Tự đã bị Cô Mẫu hạ chỉ dùng gậy đánh chết, nếu biết, y tuy là đứng ở bên Võ Tam Tư, tranh đấu gay gắt với Võ Thừa Tự, nhưng người của Võ gia bị tai bay vạ gió, y cũng sẽ có cùng chung mối thù, lúc đó e là phải càng thêm khó chịu.

Cừu Linh Chi và Hầu Tông Du xì xào bàn tán, mặc kệ thế nào, Võ Ý Tông sắp đi, sau này người chủ trì cục diện vẫn là Trương Xương Tông, bọn họ suy nghĩ nên làm thế nào để có mối quan hệ tốt với vị tân nhiệm này, người này là người được Hoàng đế sủng ái nhất, so với các quan khâm sai bình thường quyền còn nặng ba phần, nghe nói lần trước gã xuất kinh, Hoàng đế còn lấy Tinh lễ đem tặng, có quyền tiền trạm hẩu tấu, chỉ e lần này cũng không ngoại lệ, nếu không tạo quan hệ tốt với người như vậy, hậu quả khó lường.

Các quan viên phía sau Liễu Tuẫn Thiên, bao gồm Thân sĩ, quyền quý, huân thích, trong lòng cũng đang nghĩ nịnh bợ vị quan khâm sai mới này thế nào, làm sao để có quan hệ tốt với hắn ta, làm sao để gặp may trong cuộc đại thanh lọc lần này, bọn họ đã có các loại biện pháp, tửu sắc tài vận, nhưng phàm là người có chỗ tốt, đều không dùng tới, không tin bắt được vị quan khâm sai đại nhân này.

Trong tiếng trống trận phía trước, mọi người đón khách đứng trong đình lại xôn xao, Võ Ý Tông cũng đứng lên, nghiêng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy một một đội kỵ binh xếp hảng chỉnh tề, binh khí đao thương lóng lánh, chiến bào giáp trụ đen đỏ giao tranh, cờ bay phất phới, to rộng oai hùng, bất động như núi.

Võ Ý Tông thở dài, nhanh bước lên tiếp đón, các quan viên lập tức theo sát phía sau, các quan viên ăn mặc chỉnh tề, cao thấp phân biệt trước sau.

Các võ sĩ mặc áo giáp trụ, yên ngựa chỉnh tề, cưỡi trên tuấn mã, đeo đao mang lá chắn, tay cầm trường thương, kiếm sắc sang lóe, uy vũ hung tráng. Quân kỳ phần phật, chợt giống như nứt ra, đội kỵ binh trái phải phân ra, để quan viên các đường tiến lên trước nghênh đón, từ hai bên đường xông ra, cưỡi ngựa liên miên không dứt, ít nhất có tới hai ngàn kỵ binh.

Phía trước có hai ngàn kỵ binh, phía sau lại có bao nhiêu nhân mã?

Võ Tắc Thiên đối với tiểu tình lang mà bà sủng ái nhất, thật sự là có tăng thêm sự che chở. Trương Xương Tông chủ động xin tới Trường An, tạm lánh ngọn lửa giận của hai nhà Võ Lý, Võ Tắc Thiên lại biết tin Dương Phàm bị người ám sát, tình hình trong quan trường phức tạp, e hắn xảy ra bất ngờ, liền phái một đội trọng binh bảo hộ, dường như hắn tới không phải là Trường An mà là cái gì biên thùy trọng trấn.

Đại quân lướt qua, thế như núi nghiêng, như Võ Ý Tông, Liễu Tuẫn Thiên và phần đông quan viên trong thành vẫn còn thản nhiên, nhưng nhiều quan lại ở các địa phương ở Trường An trong lòng rét run, bên cạnh vô số các chân ngựa thô ráp ồ lên mà qua, từng hàng từng hàng trường thương thô nặng tựa như rừng, trên mũi dao sắc bén dính máu, trong đó những người chột dạ trong lòng sẽ có chút cảm giác khó thở.

Phía trước xuất hiện một chiếc xe ngựa với bốn con tuấn mã trắng kéo theo một xe ngựa du bích lớn, màn che buông xuống, hoa mỹ tinh xảo, tự có một loại khí thế cực kỳ quý giá trong đó.

Võ Ý Tông dừng chân lại, mắt thấy xe ngựa kia lao tới trước mặt, phu xe ghìm cương ngựa lại, thùng xe chỗ màn che vén lên, liền thò ra một cái đầu.

Võ Ý Tông hai tay chắp lại, vừa muốn nói một tiếng “Trương phụng thần”, chợt ngưng động tác lại, người thò đầu ra có cằm nhọn, mắt tam giác, hai ria mép, mặt hồng hào tươi cười đầy mặt, xem ra cực kỳ đáng khinh, đâu giống như một thiếu niên tuấn tú“ Lục lang tựa hoa sen”.

Người này thò đầu ra, đôi mắt híp như gà con nhìn về phía các quan cười hì hì rồi gật đầu, lúc này mới đi ra, người này đầu đội khăn vấn lụa đen, trên người mặc bộ quan bào màu xanh nhạt thêu vân, eo thắt đai, dưới chân đi một đôi giầy đen, đây là một vị quan thất phẩm.

Quan này kéo màn che ra, nhảy xuống xe ngựa, đoạt lấy chân đạp từ tay phu xe, bắt lên càng xe, tất cung tất kính thi lễ vào trong xe, nói:

- Trương phụng thần, xin mời!

Trong xe xoay ra một người, thân mang triều phục, eo thắt ngọc phù, trong tay cầm một hộp vàng gấm vóc, phong thần như ngọc, dung nhan tuấn tú, chính là Trương Xương Tông Liên hoa Lục lang.

Võ Ý Tông bừng tỉnh, thầm nghĩ:

- Hóa ra người vừa rồi là một tùy tùng của Trương Xương Tông.

Lúc này mới không buồn liếc mắt với tên quan thất phẩm này, chỉ chắp tay với Trương Xương Tông, nói:

- Trương phụng thần, đi đường vất vả rồi.

Những quan viên này phần lớn không biết tiểu quan thất phẩm kia, cũng không nhìn y, các quan viên tại đây ai ai cũng có chức tước lớn hơn y, nhưng vị quan huyện lệnh Vạn Niên đứng cuối cùng thấy người này lại kinh ngạc:

- Văn Ngạo! Thôi quan Văn Ngạo của Ngự sử đài đây.

Văn Ngạo này ở huyện nha Vạn Niên hơn nửa tháng, cả ngày cầm lông gà làm lệnh tiễn, bận rộn vô cùng, thiếu bang chủ Thiên Ưng bang Văn Bân tại Bá Thượng chính là bị vị Văn phán quan này dẫn theo huyện úy Văn Niên và một đâm bộ khoái bắt trở về đấy. Văn Ngạo không phải điều trở về Ngự sử đài sao, sao lại ở trên xe của Trương Phụng Thần?

Trần huyện lệnh nhìn thấy Hồ Nguyên Lễ và Thời Vũ đứng phía trước, hai vị khâm sai Ngự sử đài này thần sắc ung dung, không có chút khác thường, trong lòng Trần huyện lệnh đột nhiên dâng lên một chút hàn khí.

*********

Ngàn buồm đua nhau, trăm thuyền tranh đấu.

Vận tải thủy thuyền Bá Thượng vừa được một vị đại quản sự của Thuận Tự môn chỉnh hợp xong đã trùng điệp kéo xuống phía nam.

Từ sáng sớm, chiếc thuyền thứ nhất đã đẩy màn sương sớm bắt đầu chạy về phía xa, cho tới khi mặt trời lên cao, con thuyền tiếp theo không ngừng lay động mái chèo, chạy nhanh khỏi bến tàu, mà con thuyền vận tải cuối cùng vẫn chưa xuất cảng.

Trên bến tàu, nhiều người già, phụ nữ mang theo trẻ nhỏ đang đi tiễn biệt người thân của mình, lần tiễn biệt này phải cách xa chín tháng bọn họ mới có thể đoàn tụ lại với người thân, chín tháng sau, có một số người có thể sẽ không trở lại, hoặc là mắc bệnh qua đời nơi đất khách, hoặc là gặp phải con nước hiểm mà chôn vùi tính mạng.

Năm qua năm, ngày lại ngày, đây chính là cuộc sống của những người trên sông tại Bá Thượng.

Tuy nhiên, năm nay các tào bang đã được chỉnh hợp lại, ít nhất không còn tồn tại những việc hao tổn máy móc nữa, các nhóm thủy phu đi vận tải thuận lợi hơn nhiều so với những năm trước, đợi tới lúc cuối mùa thu khi các thuyền vận tải lục đục trở về, bọn họ cũng có thể mang về cho người nhà một tập dày tiền lương, điều này khiến cho từng thủy đinh và người nhà của họ trong sự thương cảm phân biệt lại có thêm chút vui mừng.

- A, làn da trắng nõn của người kia, giống như là con cá nhả bong bóng vào lúc sang sớm, bộ ngực thẳng của người kia, giống như hai tảng đá lớn thành thục, cặp đùi ngọc của người kia, uốn éo tựa như suối nước, bảo bối kẹp ở giữa, giống như một cái tùi tiền đầy đặn, đôi chân tròn của người kia, khi muốn đứng lên, phải chuẩn bị rất lâu, rất lâu…

Có thể làm ra được bài thơ hay tuyệt diệu đến quỷ khốc thần sầu như vậy- thơ hay, ngoài A Bặc Đỗ Lạp ra thì còn có ai chứ?

Người này luôn ở lại Bá Thượng, bây giờ mỗi người trên Bá Thượng đều biết rõ gã, rằng có một A Bặc Đỗ Lạp xuất khẩu thành thơ.

A Bặc Đỗ Lạp ngay từ đầu đều lấy việc ca ngợi “gà rừng” của Bá Thượng để làm niềm vui, sau đó tình cảm của gã tăng dần, bắt đầu đùa giỡn sự vẻ vang của quả phụ.

Vị phu nhân được gã ca ngợi, chính là một quả phụ mở một quán ăn nhỏ trên song, da của người này trắng giống như là bơ, làn da nhẵn nhụi không có một nếp nhăn, nàng rất mập, mập gấp hai gấp ba A Bặc Đỗ Lạp.

Quả phụ đang lúc trông một nồi móng heo bị A Bặc Đỗ Lạp này quấy rầy làm phiền, nàng cũng không chuẩn bị lâu, vớ ngay một cây gậy trong bếp đuổi theo gã.

- Đừng đuổi ta. Lên cây hái quả, ta cũng không thể tay không mà quay về! Ta cũng từng nửa đêm gõ cửa, hẹn hò cùng phụ nữ có thai, ta cũng từng ở trong vườn quả, khiến một người mẹ trẻ để đứa bé đang bú sữa ở một bên, nàng ta nửa người trên dựa vào cây, nửa người dưới ở trong lòng của ta; ta cũng từng trèo lên….

A Bặc Đỗ Lạp vừa bước đi như bay, vừa tiếp tục xuất khẩu thành thơ, A Bạt Tư trung thành và tận tâm chạy bên cạnh chủ nhân của cậu! Vừa chạy như điên, vừa cổ động:

- Chủ nhân của ta nhiệt tình như lửa! Chủ nhân của ta phong lưu thành tính! Chủ nhân của ta tài học uyên bác! Chủ nhân của ta….ôi.

Thiếu phụ kia phi cây gậy trong tay, đánh thẳng vào cái ót phía sau A Bạt Tư, cũng may cây gậy không thô, A Bạt Tư kêu lên một tiếng, chạy đến phía trước chủ nhân của cậu để trốn.

- Ta cũng từng…hả?

A Bặc Đỗ Lạp vừa chạy vừa đọc tiếp thơ, chạy qua mấy cái án, chợt nhìn thấy Cổ Trúc Đình.

Cổ Trúc Đình và nguyên Hội chủ Ngũ hành hội Tần Tắc Viễn hiện giờ là một trong ba mươi sáu quản sự của Thuận Tự môn vừa mới đưa nhóm thủy thuyền vận tải đầu tiên đi, đang từ bến táu trở về Thuận Tự môn, A Bặc Đỗ Lạp vừa thấy Cổ Trúc Đình, lập tức bị kích động chạy đến ở trước mặt nàng, không đợi Cổ Trúc Đình kịp phản ứng, liền cầm đầu ngón tay của nàng.

- A, cô nương xinh đẹp mỹ lệ lung linh, A Bặc Đỗ Lạp lại gặp được cô rồi...

A Bặc Đỗ Lạp ca ngợi khụy gối, đang định quỳ xuống hôn tay, Cổ Trúc Đình lạnh lùng thốt:

- Ngươi dám hôn đi, ta cam đoan miệng của ngươi về sau sẽ không còn ngâm được thơ nữa, ngay cả cơm cũng không nuốt nổi!

Sống lưng của A Bặc Đỗ Lạp tựa như bị đạn bắn trúng dựng lên thẳng tắp.

Cổ Trúc Đình lại nói:

- Ngươi còn không buông tay, ta cam đoan từ nay về sau tay của ngươi cũng sẽ không cầm được bất cứ vật gì nữa!

A Bặc Đỗ Lạp như bị bò cạp chích, rụt vội tay lại.

Những hán tử tào bang đi theo sau Cổ Trúc Đình lập tức cười ha hả không ngừng, thật ra họ không ghét A Bặc Đỗ Lạp, thậm chí cảm thấy Bá Thượng có một kẻ dở hơi như vậy cũng thú vị.

Chẳng qua gã đui mù này lại đùa giỡn Đà Bả tử của họ, làm bộ hạ họ nên cũng có một chút tư thái.

Vinh Thụ nguyên thuộc Ngũ Hành Hội hiện giờ đã trở thành đệ tử của Thuận Tự môn nghênh ngang đi đến trước mặt gã, hai tay chống nạnh, vận đủ đan điền, quát:

- Còn không mau cút đi!

A Bặc Đỗ Lạp và tiểu người hầu A Bạt Tư của gã tức thì chạy trối chết.

Tần lão gia tử lắc lắc đầu, không biết nên khóc hay cười mà nói:

- Người Hồ Tây Vực này phong tục đúng là lộn xộn quá.

Cổ Trúc Đình hừ lạnh nói:

- Làm thương nhân mà ngốc như vậy sao? Gã ta rõ ràng là cố ý đùa giỡn mình, lần sau còn như vậy, ta lập tức đánh gãy chân gã.

Vừa nói, ngón tay thon mềm của nàng cuộn tròn lại hướng vào đáy tay áo, ngón tay nhỏ nhắn bắn ra, một tờ giấy thu vào trong tay áo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui