Say Mộng Giang Sơn

Giang Húc Ninh chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, họ Liễu này đã hai mươi
sáu, hai bảy tuổi hơn nàng mười tuổi, nhưng ở triều Đường chuyện này rất bình thường. Người Đường có tập tục hôn nhân nam nữ đặc biệt chú trọng
nam phải hơn tuổi nữ giới, có câu “Nam lớn mười tuổi đồng trang lứa”

Nam nhân đại trượng phu nhất là người đọc sách thánh hiền đều lập gia
đình tương đối trễ. Cho nên Liễu Quân Phan hơn Húc Giang Ninh mười tuổi
là chuyện bình thường

Thấy tận mắt cảnh đáng xấu hổ như vậy, Mã Kiều vội khuyên nhủ:

- Tiểu Ninh, ngươi đừng có nghĩ nhiều, có khi là tỷ muội trong nhà hắn hay hàng xóm láng giềng …

Dương Phàm lạnh lùng thốt lên:

- Hai người này đều trạc tuổi ba mươi, cùng nhau chọn đồ trong tiệm
trang sức, cử chỉ lại thân mật suồng sã, nếu nói là giữa hai người không có tình ý gì, ngươi tin sao?

Mã Kiều quay qua hắn nháy mắt ra dấu, khuyên giải:

- Nam nhân mà, thỉnh thoảng ra ngoài chơi tí thôi. Cái ngươi nhìn nhìn
thấy chưa chắc là thật? Tiểu Ninh, ngươi còn là một cô nương chưa có
xuất giá làm vợ người ta, có lý gì mà chất vấn người ta... Đi được chưa.

Dương Phàm nói:

- Đã nhìn thấy rồi có thể coi như không thấy, chưa bao giờ xảy ra sao?

Mã Kiều vội kéo hắn qua một bên nhỏ giọng nói:

- Tiểu Phàm hôm nay ngươi sao vậy, như thế không sợ thiên hạ không loạn hay sao? Ngươi nói Tiểu Ninh phải thế nào, đến cãi nhau với hắn sao?
Sắp thành thân rồi, nên nhịn một chút, bỏ qua một lần rồi cũng qua thôi.

Dương Phàm nói:

- Như thế là lừa mình dối người, làm sao mà hạnh phúc?

Mã Kiều nóng nảy nói:

- Tiểu Ninh đã cùng hắn ký hôn thư rồi đấy, dù chưa bái đường nhưng
đương nhiên đã là vợ chồng, ngươi không khuyên giải thì thôi còn làm bọn họ đánh nhau túi bụi mới yên sao?

Dương Phàm mím môi
không nói, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm Giang Húc Ninh xem thái độ của
nàng ra sao. Hắn có thể dễ dàng tha thứ người khác lừa gạt, bắt nạt hắn, nhưng không thể bỏ qua chuyện người khác ức hiếp bằng hữu của hắn, dù
sao đây cũng là chuyện của Giang Húc Ninh nên hắn phải xem thái độ của
Giang Húc Ninh thế nào.

Giang Húc Ninh tâm tư rối
loạn, tuy rằng cảnh trước mắt khiến mình oán giận bi thương nhưng chính
mình còn chưa gả cho hắn, chẳng lẽ tiến đến chất vấn như vợ hắn sao?
Giang Húc Ninh khó xử trong lòng, sau một lúc lâu bùi ngùi thở dài nói:

- Thôi đi Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi.

Không ngờ ba người còn chưa bước đi thì trong quán lại xuất hiện cảnh
tượng khiến Giang Húc Ninh tức giận tím cả khuôn mặt xinh đẹp.

Hóa ra vị phu nhân kia không chọn cái trâm cài tóc đó, bước đến một
quầy khác, Liễu Quân Phan vội vàng đuổi theo, không ngờ con báo xa – li
trên vai hắn bất thình lình nhún mình một cái nhảy xuống mặt đất đuổi
theo nữ chủ nhân. Liễu Quân Phan cũng đang bước về phía trước, con báo
nhanh như cắt làm hắn phản ứng không kịp, chân đạp lên người con báo.

Cái con báo đỏ xa- li rít lên một tiếng chói tai, lăn lộn mấy vòng trên mặt đất, bổ nhào vào lòng nữ nhân nọ rên rỉ đáng thương. Nữ nhân mặt
biến sắc giơ tay lên tát liền một cái vào mặt Liễu Quân Phan mắng:

- Ngươi không có mắt, đồ chó!

Liễu Quân Phan che hai má ngượng ngùng nói:

- Ta… Động tác của nó nhanh quá, ta không kịp phản ứng.

Nữ nhân trở tay lại tát một cái nữa, mắng:

- Ngay cả tiểu bối của ta chăm sóc cũng không tốt, cái loại phế nhân như ngươi còn có thể làm gì!

Nữ nhân mắng xong Liễu Quân Phan cúi người ôm lấy con báo dỗ dành nói:

- Tiểu bảo bối của ta, mau để ta xem có bị thương không. Ôi, tiểu bảo
bối của ta, xem bảo bối đau quá này. Cái tên rác rưởi không có mắt để a
nương dạy bảo hắn, đừng kêu nữa.

Liễu Phan Quân cười theo nịnh nọt:

- Đúng vậy a, tiểu bảo bối ngoan, là ta không tốt, là ta có mắt không
tròng làm ngươi bị thương, nào, để ta xoa xoa cho ngươi nào.

Bàn tay vừa mới vươn ra đã bị vị phu nhân kia đánh cho phải rụt lại, lườm hắn rồi quát lên:

- Lấy tay chó của ngươi ra, tiểu bối không có thèm.

Giang Húc Ninh nhìn thấy một màn như vậy thì tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, cả người run lên. Nam nhân của nàng gặp dịp thì chơi
cũng được, tìm hoa hỏi liễu cũng thế nàng đều có thể nhịn, nhưng nam
nhân của nàng một chút khí phách cũng không có, căn bản không phải nam
nhân đại trượng phu, hỏi nàng làm sao nhịn được?

Giang Húc Ninh thấy trong lòng thấy bị xỉ nhục, mắt rơi lệ. Mã Kiều giữ chặt
kéo lại đã bị nàng giãy ra ngang nhiên đi vào cửa hàng, đứng trước mặt
Liễu Quân Phan trầm giọng hỏi:

- Liễu Quân Phan, nữ nhân này là ai, quan hệ thế nào với ngươi?

Liễu Quân Phan thấy nàng, không khỏi hoảng sợ mặt biến sắc nói:

- Húc Ninh, sao muội lại tới đây?

Giang Húc Ninh cười lạnh nói:

- Ta không đến làm sao thấy khí thế trượng phu của ta chứ?. Phu nhân này là ai, rốt cuộc quan hệ với ngươi thế nào?

Phu nhân kia thấy Giang Húc Ninh trách móc hỏi Liễu Quân Phan cũng ngẩn ra, rồi ngay lập tức trấn tĩnh lại, nàng liếc Giang Húc Ninh, nhẹ vuốt
ve bộ lông con báo chậm rãi hỏi:

- Quân Phan, nương tử chua ngoa này là ai?

Liễu Quân Phan ngượng ngùng nói:

- Vị cô nương này họ Giang tên Húc Ninh, Giang cô nương.

Giang Húc Ninh lạnh lùng thốt lên:

- Thế là thế nào, ngươi không dám thừa nhận ta là thê tử chưa bái đường của ngươi?

- Ô, đây chính là vị cô nương bán điểm tâm sáng mà ngươi nhắc đến sao.

Vị phu nhân nhướng lông mày, giọng điệu mỉa mai, nhếch môi cười lạnh khinh thường nói:

- Đi thôi, đi dạo phố cho vui vẻ một chút cũng không có. Thật sự là mất hứng.

- Đợi đã!

Giang Húc Ninh giơ tay ngăn lại không cho Liễu Quân Phan đi theo phu nhân kia, hỏi:

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết phu nhân này là ai?

Liễu Quân Phân bối rối nói:

- Vị nương tử này, là… là Diêu phu nhân cùng sống ở phường Vĩnh Thái với ta.

Giang Húc Ninh trừng mắt lên trầm giọng hỏi:

- Cô ta và ngươi quan hệ thế nào?

Liễu Quân Phan thẹn quá hóa giận mà nói:

- Giang Húc Ninh, ngươi còn chưa gả vào nhà ta, mà đòi quản ta rồi sao? Khi nào đến lượt ngươi hỏi chuyện của ta?

Lúc này, Diêu phu nhân đã đi ra cửa, ngoài cửa đỗ một cỗ xe nhỏ, người
đánh xe chính là nô bộc Côn Luân, bên cạnh còn có một hầu gái Triều
Tiên. Diêu phu nhân vén tấm màn chậm rãi nói:

- Liễu Quân Phan, ngươi còn không đi? Giờ không đi thì sau này không cần đến đây nữa.

Liễu Quân Phan dậm chân vượt qua Giang Húc Ninh đi ra ngoài. Giang Húc
Ninh tức giận đuổi theo kéo tay áo của hắn không buông tha mà nói:

- Liễu Quân Phân, ngươi nói rõ cho ta, rốt cuộc ngươi cùng cô ta là quan hệ thế nào!

Liễu Quân Phan cực kỳ bực bội mà nói:

- Họ Giang kia, ngươi quản quá nhiều rồi đấy, không cần nói ngươi sắp
gả vào nhà ta, cho dù ta với ngươi vào động phòng làm vợ chồng rồi,
ngươi cũng không quản được ta, buông tay ra!

Giang Húc Ninh cứng cỏi nói:

- Ngươi nói cho rõ ràng trước!

- Ngươi buông tay!

Diêu phu nhân khinh miệt mà nói:

- Thật là cái đồ vô dụng rác rưởi! Ngươi không nói, ta nói thay cho ngươi.

Diêu phu nhân ưỡn ngực liếc Giang Húc Ninh ngạo nghễ nói:

- Ngươi hỏi ta cùng Liễu Quân Phan quan hệ thế nào? Ta cho ngươi biết,
hắn ăn của ta, uống của ta đấy, tiêu sài cho lũ bạn bè hư hỏng, phí tổn
đánh bạc, tất cả đều là ta đấy, ngươi nói xem ta với hắn là quan hệ thế
nào?

Diêu phu nhân tay nắm khăn, nói một câu bước một bước tới cả vú lấp miệng em mà nói:

- À… ta còn quên nói cho ngươi biết, chi phí cho hôn lễ của hai ngươi
vào cuối năm đều là ta cho hắn đấy, tự ngươi đi hỏi vị hôn phu của ngươi xem bổn phu nhân ta với hắn rốt cuộc quan hệ thế nào?

Liễu Quân Phan mặt đỏ tía tai, đốimặt với ánh mắt nổi giận của Giang
Húc Ninh, y không biết làm gì hơn chỉ liếm môi đến trắng bệch, không có
dũng khí nói một câu nào.

Giang Húc Ninh tức giận cả người run lên chỉ vào Liễu Quân Phan nói:

- Ngươi… ngươi… nam tử hán đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất,
không ngờ ngươi như vậy, không có tiền đồ gì! Ta biết nhà ngươi gia cảnh sa sút, mấy năm nay trong nhà không được như lúc trước nhưng người giàu có đạo của người giàu, người ngèo có đạo của người nghèo, chí không thể ngắn, ngươi không muốn giữ thể diện, không ngờ làm trai lơ, ngươi còn
là một người đọc sách nữa đấy, ngươi có còn biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ không!

Liễu Quân Phan bị nàng mắng thẹn quá hóa
giận dang tay tát một cái như trời giáng vào mặt Giang Húc Ninh. Giang
Húc Ninh ôm lấy má ngạc nhiên nói:

-Liễu Quân Phan! Ngươi… ngươi dám đánh ta?

Liễu Quân Phan cười lạnh nói:

- Ta và ngươi tuy rằng chưa bái đường thành thân, cũng đã ký hôn thư.
Luật pháp Đại Đường đã thừa nhận là vợ chồng hợp pháp! Ta hôm nay dạy
bảo một chút, ngươi không hiểu đạo làm vợ như thế nào sao? Ngươi vốn dân thường lại làm nghề thấp kém, đầu đường bày quầy hàng buôn bán mì, phở, gả vào nhà của ta, không phải sẽ làm nhục thanh danh nhà ta sao?

Ta sớm có biết nhưng niệm tình ngươi gia cảnh khốn khổ, lần này đúng là bất đắc dĩ, cho nên không nói đến chuyện môn đăng hộ đối. Ta cùng Diêu
phu nhân… Đều thích thi phú, gặp nhau bàn luận dần là tri kỷ. Bởi vì nhà của ta nghèo khó được Diêu phu nhân thường giúp đỡ, chỉ vậy thôi. Không ngờ ngươi thật xấu xa, chẳng những ngang ngược chỉ trích, làm hỏng
thanh danh của ta lại lăng nhục ân nhân, tri kỷ của ta, ta liệu còn có
thể nhịn ngươi, loại nữ nhân hèn mọn, ngươi cút đi cho ta!

Diêu phu nhân nghe xong chỉ bĩu môi cười lạnh, cũng không nói lại hắn lời nào.

Mã Kiều chen vào nói:

- Cho phép ta được nói, hai vị xin bớt giận…

Liễu Quân Phan trừng mắt nhìn hắn nói:

- Vợ chồng chúng ta nói chuyện, ngươi là người phương nào?

Mã Kiều cười nói:

- Ta và Tiểu Ninh là láng giềng, hôm nay cùng nàng đến chợ Nam mua đồ trang sức…

Liễu Quân Phan cất lên một tiếng cười quái dị, nắm chặt lấy Mã Kiều chỉ vào Giang Húc Ninh nói:

- Phải a! Ta cùng Diêu phu nhân cùng đi chợ Nam, bị ngươi nói cho không chịu được, thế mà ngươi một nữ nhân đợi xuất giá mà không tuân thủ phép tắc, không ngờ cùng nam nhân đi chơi chợ, lại còn bảo hắn chọn trang
sức cho ngươi, vậy các ngươi là quan hệ thế nào? Gian phu dâm phụ!

Giang Húc Ninh mắt đỏ lên, nước mắt chảy ròng ròng nói:

- Ngươi… ngươi sao có thể trơ tráo vậy? Ngươi cũng biết ta mỗi ngày đi
sớm về khuya bán mì kiếm tiền, ngay từ đầu cũng biết nhà ngươi gia cảnh
không tốt, vốn định kiếm nhiều của hồi môn một chút, sau này lo liệu
việc nhà để ngươi an tâm đọc sách, có được công danh, ta thật không ngờ
hôn phu của Giang Húc Ninh ta lại là người như vậy…

Liễu Quân Phan ngang nhiên nổi giận mắng:

- Ta là người thế nào? Ngươi không tuân thủ phép tắc, hôm nay ta phải dạy bảo ngươi một trận mới được!

Nói dứt lới tay trái tóm búi tóc Giang Húc Ninh tay phải định tát nàng.

Dương Phàm không thể nhịn được nữa, cầm vạt áo “phật” một cái dắt ra sau lưng, vội xông tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui