Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm rời khỏi hoàng thành, xuôi theo ngự đạo đi về phía trước, trong lòng vẫn còn suy nghĩ về những rắc rối phức tạp của thời cuộc, rằng mình có nên cuốn vào đó hay không? Khi hắn đi qua cầu Thiên Tân, thì phía trước có xảy ra cảnh hỗn loạn. Một người đàn ông chừng 50 tuổi đang hốt hoảng kêu lên:
- Con mèo của ta, con mèo của ta. Ôi vị nhân huynh kia, cẩn thận cái xe kẻo đè lên nó.

Dương Phàm ngẩng đầu lên nhìn lại, thì thấy ven đường có một chiếc xe con. Trên xe có một chiếc lồng sắt. Cửa lồng không biết vì sao lại bị bật ra, mấy con mèo chui ra khỏi lồng chạy tán loạn trên mặt đất.

Ngoài gã đàn ông kia còn có hai người hầu, cả ba cuống quýt tay chân đuổi theo. Nhưng con mèo kia vô cùng linh hoạt, chạy tới chạy lui trong đám người, khiến cả ba đuổi theo rất vất vả. Sau một lúc, cùng với sự trợ giúp của người qua đường, bọn họ mới bắt được mấy con mèo. Đã có một con chui vào phòng một gia đình ven đường, nhanh đến mức cả ba đành bất lực đứng dẫm chân, bó tay đầu hàng.

Dương Phàm cưỡi ngựa, cũng định đi lướt qua bọn họ, đột nhiên hắn thoáng nhìn qua người đàn ông 50 tuổi kia thì thấy y trông rất quen, nên vội ghìm cương ngựa lại.

Mắt thấy con mèo kia nhảy lên nóc nhà, định trốn vào một góc. Gã đàn ông cuống đến nỗi dậm chân la toáng lên. Nhưng y lại không có bản lĩnh trèo lên nóc nhà. Trong lúc giận dữ, y không kìm nổi mà kéo lấy cổ áo của một tên người hầu, lớn tiếng nói:
- Đồ rác rưởi! Thật đúng là đồ rác rưởi. Ngay cả cái cửa lồng cũng buộc không chặt, thì còn có thể làm gì? Không bắt được con mèo về đây, ta trừ của ngươi ba tháng tiền công.

Dương Phàm nhìn thái độ cực kỳ hung hãn của y, càng thấy quen mắt. Bỗng nhiên, một cảnh tượng xẹt qua trong đầu hắn. Hắn chợt nhớ ra, hai năm trước, trong hội Đèn lồng hắn đã từng gặp người đàn ông này. Người này lúc đó đi bán pháo. Bởi vì Mã Kiều và nhóm nữ thị vệ đấu kèn cựa nhau làm cho cả xe pháo của y đổ tung tóe trên đường dẫn đến một trận cháy lớn.

Trí nhớ của Dương Phàm cũng không thật tốt, nhưng chuyện đêm đó quá ấn tượng khiến cho người chứng kiến khó có thể quên.

Nhất là đêm đó, hắn cùng bông hoa của thành Lạc Dương Lý Lệnh Nguyệt diễn cảnh hương diễm với nhau. Đây chính là lần đầu tiên hắn cảm nhận hương vị đôi môi nữ nhân.

Chuyện xảy ra đêm đó, hắn nào có thể quên? Ngày đó, người đàn ông này cũng như con chó giành ăn, nhào đầu về phía trước, cực kỳ hung hãn mà nắm lấy cổ áo hắn bắt bồi thường tiền. Lúc này, thấy hành động tương tự, vẻ mặt tương tự, Dương Phàm không kìm nổi mà bật cười, tâm tình có chút kích động.

Lúc ấy, hắn chỉ có một khát vọng, đó là trà trộn vào trong cung, bắt Thượng Quan Uyển Nhi ép nói ra tung tích Miêu Thần Khách. Mục tiêu sống duy nhất của hắn là báo thù. Có ai ngờ sau hai năm lại có biến đổi lớn như vậy?

Người đàn ông này hai năm trước muốn dựa vào hội Đèn lồng mà kiếm chác đôi chút qua việc bán pháo. Nên đêm đó, tổn thất của y có thể nói vô cùng lớn. Người gây nên rắc rối đã bỏ chạy rồi. Y lo mình bị quan sai tới bắt gánh tội thay. Mắt thấy tình thế không thể vãn hồi cũng chỉ còn cách chạy trốn.

Tuy rằng y kinh doanh pháo cũng có chút tên tuổi, nhưng đêm đó, pháo rơi đầy đường có quả chưa nổ hết, bị du khách bốn phía dẫm lên vỡ vụn, lộ ra ni-trát ka-li nhét bên trong. Bí mật này bị các tên buôn pháo khác phát hiện. Bọn họ lập tức học theo, thành thử ra thành Lạc Dương đã không còn cảnh Lục Mặc một nhà làm ăn phát đạt nữa.

Mầy ngày sau đó, y lại xoay xở buôn bán kiếm được một khoản, nhưng vẫn không thể cứu vãn tổn thất. Pháo là hàng hóa bán theo mùa. Sau thời điểm đó, Lục Mặc liền chuyển sang làm người thu mua, buôn bán thú nuôi. Sau hai năm kinh doanh dần dần phát triển vốn liếng. Tuy rằng hiện nay y không dược tính là thương nhân số một số hai ở thành Lạc Dương nhưng cũng thuộc hàng có tên có tuổi.

Hôm nay, y mua được mấy con mèo quý, không nghĩ tới còn chưa kịp đưa về nhà đã xảy ra chuyện như vậy. Mèo nhà bình thường tất nhiên không đáng giá là bao nhưng mấy con mèo này là mèo rừng thuộc dạng dị chủng. Một khi lọt vào mắt khách hàng thì có thể bán được giá tốt. Lục Mặc không sốt ruột sao được?

Dương Phàm quay đầu nhìn con mèo đứng trên nóc nhà, đột nhiên nhổm người dậy đạp chân lên lưng ngựa, giống như đại bàng bay vọt lên, một bước đã đến đầu tường. Mũi chân hắn đạp vào tưởng, lại vọt lên đỉnh, động tác nhanh nhẹn, cực kỳ mạnh mẽ.

Mấy viên ngói trên đỉnh này đã lâu năm, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ vụn. Nhưng Dương Phàm không chạm vào, mà chỉ lướt trên nóc nhà, chân không hề làm vỡ bất kỳ một viên ngói nào. Dân chúng qua đường thấy cảnh tượng đó không khỏi hiếu kỳ, xúm lại xem náo nhiệt.

Con mèo kia toàn thân màu vàng vẫn lười biếng đứng ngáp, lưng cong lại, uyển chuyển đi trên nóc nhà, không thèm để ý dưới đất có bao nhiêu người đang dõi theo nó. Cũng không thèm chú ý Dương Phàm đã nhảy lên nóc nhà. Dương Phàm rón rén, lặng lẽ nhích tới gần nó.

Con mèo này cực kỳ nhanh nhẹn, động tác linh hoạt lạ thường, ngay cả trên địa hình tốt nếu không dùng lưới cũng chưa chắc đã bắt được nó. Đám dân chúng như nín thở, căng mắt dõi theo. Dương Phàm đạp trên mái ngói lặng lẽ tới gần. Con mèo lông vằn vện màu vàng chợt có cảm giác khác thường, đột nhiên nhún người lên rồi chạy như bay về phía xa xa.

Dân chúng đang vây quanh liền suỵt một tiếng. Ai cũng cho rằng hắn sẽ không bắt được con mèo. Lục Mặc lại thất vọng tràn trề. Dương Phàm vừa thấy con mèo kia cảnh giác bỏ chạy, cũng tăng tốc đuổi theo.

Ngói trên nóc nhà này trơn tuột, hơn nữa, cái mái nhà này có thể tính là khá rộng, cho dù cẩn thận đi lại cũng khó đi đến cuối. Không ai ngờ Dương Phàm lại chạy nhanh như bay, động tác hồ như còn nhanh nhẹn hơn cả con mèo kia nữa.

Đây là nhà của một gia đình giàu có, nhiều gian phòng nối liền nhau, áng chừng hơn mười trượng. Dương Phàm âm thầm đuổi theo con mèo, chẳng khác nào một con báo đang săn mồi. Trong khoảnh khắc liền đuổi sát nó. Con mèo phát giác có người muốn bắt mình, liền chạy như bay đến một góc hiên nhà, kêu meo meo mấy tiếng, đuôi dựng lên, nhún người vọt lên chóp đỉnh.

Dân chúng vừa thấy Dương Phàm đưa tay ra không khỏi tán dương, ai ngờ lại bắt trượt, thất bại trong gang tấc, không khỏi ồ lên một tiếng nuối tiếc. Dương Phàm lúc này đã đuổi đến cuối dãy phòng, lại cũng nhún người nhảy lên, giống như một mũi tên vừa rời khỏi cung đưa tay chụp một cái.

Giữa không trung, Dương Phàm tóm lấy cổ con mèo, thân hình vẫn ở giữa không trung lộn hai vòng rồi vững vàng đáp xuống mặt đất. Dân chúng vây xung quanh liền hò reo ầm ĩ. Lục Mặc vui mừng khôn xiết, vội đi đến trước mắt Dương Phàm, vái chào rồi nói:
- Đa tạ Lang quân tướng đã trợ giúp, đa tạ đa tạ!

Dương Phàm khẽ mỉm cười, giao con mèo lại cho y, rồi nói:
- Không cần khách khí, chỉ tiện tay thôi mà.

Lục Mặc lại đưa cho mèo cho người hầu, rồi quay sang Dương Phàm rốt rít tạ ơn.

Dương Phàm nhìn cái lồng đang nhốt mấy con mèo dị chủng, lại hỏi:
- Ngươi làm nghề buôn mèo?

Lục Mặc đáp:
- Tiểu nhân ở kinh thành chuyên kinh doanh mấy vật nuôi nho nhỏ, không chỉ có mèo. Mấy con mèo dị chủng này là tiểu nhân phải bỏ ra số tiền lớn để mua về. Nên nếu bị mất một con cũng tổn thất không nhỏ. May nhờ có Lang tướng ra tay tương trợ.

Dương Phàm xua tay cười, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở trên người một con mèo rồi chặc lưỡi khen:
- Con mèo này nhìn rất uy vũ, cứ như là một con cọp vậy.

Lục Mặc luôn miệng nói:
- Lang tướng quả nhiên tinh tường. Con mèo này gọi là Ô Đồng Kim, lông đen mắt vàng, là loại mèo quý nhất. Ngài xem, cả người nó đen tuyền như than, sáng như tơ lụa, đặc biệt là từ hai mắt kéo dọc sống lưng, giấu trong đám lông đen tuyền lại có một đường chỉ vàng, phải nhìn kỹ dưới ánh mặt trời mới có thể phát hiện ra.

Dương Phàm cười nói:
- Đối với mèo, mỗ là người thường, chỉ là có chút hiếu kỳ mà thôi. Nhưng nghe ngươi nói cũng biết thêm đôi chút. Thế con mèo trắng kia thì sao?

Lục Mặc nói:
- Chỉ duy nhất một con, gọi là Thủy Hồ Lô. Lông trắng như tuyết, ria vàng óng ánh, đầu tròn móng ngắn, thân hình tròn lẳn. Loại mèo này giỏi nhất là bơi. Cho dù là sông dài sóng lớn cũng có thể dễ dàng bơi qua. Bởi vì thân hình nó tròn lẳn đáng yêu, nên rất được các cung nữ trong cung yêu thích.

Dương Phàm nghe nói cung nữ trong cung yêu thích, liền nhớ đến Tiểu Man. Thành thân lâu như thế, ngoài việc Tiêu Man chưa từng thực hiện nghĩa vụ người vợ ở chốn phòng the, mọi phương diện khác đều không thể chê trách. Lo liệu việc nhà, việc nhà hàng, hầu hạ trượng phu ăn uống, không hề thẹn với hai tiếng hiền thê. Mà bản thân hắn, ngoài việc cho nàng một danh phận thì đến tột cùng đã cho nàng được cái gì?

Cho tới nay, hai người vẫn tôn trọng nhau như khách. Tuy rằng Tiểu Man có chút cổ quái, nhưng hắn cũng không chắc mình không có một phần trách nhiệm. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không khỏi động tâm, cẩn thận nhìn đi nhìn lại con mèo trắng.

Lục Mặc là người làm ăn già đời, nhìn mặt đoán lòng, không kìm nổi hỏi:
- Lang tướng cũng thích mèo?

Dương Phàm đáp:
- Ta công vụ bề bộn, không thể thường xuyên ở nhà làm bạn với nương tử. Ta thấy con mèo này rất đáng yêu, muốn mua về tặng cho nương tử làm bạn giải sầu.

Lục Mặc nghe thế liền hỏi:
- Nếu như thế, ngài xem con Kim Ngọc Nô này thế nào? Lông của nó từ khi sinh ra đã có màu vàng tự nhiên. Da lông bóng loáng hai mắt sáng ngời, rất có thần thái. Từ đời Hán đến này, Kim Ngọc Nô chính là trân phẩm bậc nhất của loài mèo.

- Kim Ngọc Nô?

Vừa nghe đến chữ Nô, Dương Phàm lại chợt nhớ đến Thiên Ái Nô. Một con mèo nhưng lại có tên trùng A Nô. Dương Phàm thấy trong lòng không thoải mái, hắn lắc đầu, ánh mắt chợt dừng lại ở con mèo vân vàng mình vừa tự tay bắt về:
- Con mèo xảo quyệt này tên là gì?

Lục Mặc lại nói như hót:
- Lang tướng thật tinh tường. Con mèo này gọi là Thiên Văn Tiền, chiêu tài tiến bảo, vật cát tường.

Dương Phàm mỉm cười nghĩ bụng: “Thiên Văn Tiền?”. Con mèo con có mỹ danh như vậy, nhất định là hợp với cái tên ham tiền kia.
Nghĩ vậy, hắn nói:
- Tốt. Ta chọn con này.

Lục Mặc hoan hỉ:
- Vừa rồi Lang tướng giúp tiểu nhân, tiểu nhân còn chưa biết cảm tạ thế nào. Nếu Lang tướng thích, con mèo này tiểu nhân lấy giá tốt nhất, chỉ cần một xâu tiền.

Khi hai người nói chuyện, một con mèo con ở trong lồng mở to hai mắt tinh quái, đần độn nhìn Dương Phàm liếc mắt một cái, rồi lười biếng ngáp dài. Con quái mèo này đầu rất to, thân hình lại nhỏ, hình dáng nhìn rất lạ mắt. Dương Phàm buồn cười không kìm nổi hỏi:
- Con quái miêu này tên gọi là gì?

Lục Mặc cười lấy lòng:
- Loại mèo này mặt như La Hán. Từ nhỏ tính tình hiền lành như Phật, cực kỳ ôn hòa, chưa bao giờ phiền muộn. Tiểu nhân tuy là người buôn bán, chỉ cần khách ưng ý liền bán ngay cũng không nói nhiều. Nhưng Lang tướng có ân với tiểu nhân, có mấy lời này tiểu nhân phải nói. Loại mèo này có một tật xấu, đó là không hề kêu.

Dương Phàm ngạc nhiên:
- Mèo con sao lại không kêu? Hay là nó bị câm điếc?

Lục Mặc nói:
- Không phải là câm điếc mà nó không kêu. Nói nó chưa bao giờ kêu cũng không phải, nhưng quanh năm suốt tháng chẳng mấy khi nghe thấy nó gào lên một tiếng. Nghe nói, mèo này giỏi báo điềm cát hung. Nếu nó mở miệng, hẳn là cảnh báo cho chủ nhận chuẩn bị có họa lớn đổ xuống.

Dương Phàm nghe xong không khỏi buồn cười:
- Dương mỗ dù chưa đi khắp thiên hạ nhưng cũng coi như đã đi hơn ngàn dặm đường rồi, chưa từng nghe nói trên đời này có con vật nào có thể báo điềm lành dữ. Con mèo này ta ưng rồi, bao nhiêu tiền?

Lục Mặc nói:
- Mỗi người đều nguyện nghe báo tin vui, chẳng ai muốn báo tin dữ. Loại mèo chỉ biết báo tin dữ thì có ai thích? Người bán hàng cũng chỉ thuận tay bắt nó, sau đó còn muốn thả đi, tặng không cho tiểu nhân đấy. Lang tướng nếu chọn trúng nó, có thể bắt về, không cần tiền.

Dương Phàm vội nói:
- Ngươi là người buôn bán, làm thế sao được?

Lục Mặc nhìn sang hai bên, hạ giọng nói:
- Không dối gạt Lang tướng, tiểu nhân là nghĩ thành Lạc Dương này có ít người biết về loại quái miêu này. Nếu chẳng may có người thích hình dạng kỳ dị của nó, bán đi cũng có thể có chút tiền lời. Nhưng Lang tướng không giống người ngoài. Tiểu nhân vốn là đã bị mất một đống bạc, tặng lại cho Lang tướng là phải rồi, sao có thể lấy tiền chứ?

Dương Phàm lắc đầu, vẫn khăng khăng một mực:
- Nói thế không có căn cứ, Dương mỗ nhất định không tin. Con mèo này nếu thật có khả năng kỳ lạ như thế, cũng là giúp chủ nhân dự báo chuyện xấu, mà có phòng bị, có phải nó đem đến chuyện xấu đâu. Làm sao mà không chào đón nó? Trên người của ta chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy. Bây giờ ngươi cùng ta đi đến Nam thị, ta lấy tiền trả ngươi.

Tới Nam thị, Dương Phàm đi vào một cửa hàng của nhà mình, lấy từ chưởng quầy một ít tiền đưa cho Lục Mặc. Hắn cho không chỉ một quan hai hay quan tiền, mà ước chừng hai mươi quan. Khi mua mèo, Dương Phàm đã có ý định bồi thường cho Lục Mặc.

Lục Mặc không biết ngày đó, trong hội Đèn lồng, mấy thằng khốn đốt cháy xe pháo của y chính là bằng hữu của người này. Lục Mặc cầm hai mươi quan tiền, kinh ngạc đến tròn mắt há mồm. Y làm nghề buôn bán, gặp phải không ít khách nhân tính tình cổ quái nhưng chưa từng gặp người mua nào lại thích tăng giá lên cho người bán như vị khách nhân này.

Bên trong Bác Cổ Trai, một khúc “Phong nhập tùng” thoang thoảng như gió thu nhẹ nhàng lọt vào tai.

Một gường, một ghế, một bếp lò, hai mỹ nhân ngồi đối diện nhau.

Bên lò, một nồi súp đang sôi ùng ục, hơi nước bốc lên nghi ngút từng giọt nhỏ. Một mỹ phụ phong thái ung dung tao nhã xinh đẹp ngồi trên giường, dùng một thanh bạc kẹp khối trà hơ hơ trên lửa than, rồi lại thả vào bình trà đảo qua đảo lại, rồi lại để vào cái sàng, chỉ lưu lại chút trà vụn còn sót trên đĩa.

Tiểu Man mặc y phục màu trắng ngồi đối diện, hưng phấn nhìn theo từng động tác của nàng ta.

Mỹ phụ mỉm cười giải thích:
- Nước vừa sôi, đủ có hơi, thì cho muối vào, thông, hoa tiêu, phụ gia mỗi thứ một ít, chỉ cần thả chút muối đủ để tạo nên độ mặn, những tá vị khác không cần. Khẩu vị của ta so với gia phụ có nhạt hơn một chút, chỉ thích mùi trà thơm ngát, cho nên để có được nước dùng trong thì không nên thả nhiều gia vị. Nếu không ngại, ngươi có thể nếm thử, nước trà này có vị khác hẳn đấy.

Tiểu Man ôm đầu gối mỉm cười nói:
- Về trà đạo, thật ra Tiểu Man cũng đã gặp không ít quý nhân ưa chuộng. Tiểu Man chỉ nếm một lần, thật sự không chịu được hương vị của món súp. Tuy nhiên, như người ta hay nói thay đổi khẩu vị sẽ kích thích tinh thần, có lẽ cũng nên dùng lại một lần. Cách chế biến như của phu nhân, Tiểu Man chưa từng thử qua. Hôm nay nhất định phải nhấm nháp một chút.

Lúc này, nước đã sôi như suối, phụ nhân dùng một cái muôi tinh xảo múc một chút nước để sang một bên, dùng cái thanh bạc quấy quấy nồi súp. Cho đến khi nước trong nồi đảo theo một hướng ở giữa xuất hiện một vòng xoáy rất sâu mới đem trà vụn rắc vào vòng xoáy.

Phụ nhân mỉm cười:
- Đợi nước sôi ba lượt sẽ có thể thưởng thức được rồi.

Vị phụ nhân này là Thái Nguyên Vương thị được Lai Tuấn Thần lấy về nhà. Nàng xưa nay thích đến Nam thị mua sắm giải sầu. Bác Cổ Trai chuyên bán đồ cổ. Vương phu nhân đối với đồ cổ rất có hứng thú tìm hiểu nên chịu khó sưu tập. Trước kia thường đến tiệm của Tiểu Man, sau lại phát hiện tiệm này trang hoàng rất tao nhã hợp với nhãn quan của nàng nên dần dần thành khách quen lui tới thường xuyên.

Thường xuyên qua lại, Vương phu nhân là khách nhân tiêu tiền rất xa xỉ, liền làm quen với chủ tiệm Tiểu Man. Vương phu nhân ở trong quý phủ vắng vẻ vô cùng. Lai Tuấn Thần thường giao du với đám bạn bè hư hỏng nên nàng càng lười biếng đi ra ngoài. Mà Lai Tuấn Thần ở trong triều là một cô thần, cho dù nàng muốn kết giao với đám phu nhân quý tộc cũng khó. Hiện giờ chỉ có Tiểu Man làm bạn, dù không mua đồ, nàng cũng thích đến nơi này ngồi chơi.

Nước sôi rồi, Vương phu nhân múc nước ra chén súp, cầm lấy khăn mặt phủ lên chén súp rồi đưa sang một bên, dùng cái muôi nghiền nát, ưu nhã mà tách bã trà ra. Hai đầu lông mày của nàng mang theo chút bình thản ảm đạm:
- Tôn phụ thân là tướng lĩnh cấm quân, xưa nay khó được về nhà, cũng may hắn đối với cô tín nhiệm, đem cả gia nghiệp lớn thế này giao cho cô quản lý, bằng không, cả ngày nhốt trong quý phủ, chẳng khác nào con chim trong lồng, sống một đời cô tịch tẻ nhạt mà thôi.

Tiểu Man nháy nháy mắt nói:
- Tiểu Man là nương tử của hắn. Hắn không rảnh để xử lý việc này, giao cho ta, cũng là việc đương nhiên.

Vương phu nhân liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười nói:
- Tôn phu ưu ái cô như vậy, dĩ nhiên cô xem đó là chuyện đương nhiên.
Nàng quay sang Tiểu Man, nâng chén trà lên, nhẹn nhàng uống một hớp, nhắm mắt lại, thưởng thức tư vị rồi nói:
- Ngày hè nắng chói chang, uống loại nước khác lúc đầu cảm thấy mát mẻ nhưng về sau càng khô nóng không chịu nổi. Ngược lại, trà này có khả năng giải nhiệt rất tốt, rất kỳ diệu. Mời!

Tiểu Man nâng chén trà lên. Vương phu nhân lại sâu kín thở dài:
- Có những nam nhân, thích nắm mọi việc trong tay mình, không cho nữ nhân làm chủ, không muốn thê tử xuất đầu lộ diện, nhất là làm thương nhân, sợ ảnh hưởng thanh danh của hắn.

Lại có người không xem nương tử là người thân thiết, lúc nào cũng cảnh giác đề phòng. Cũng có những nam nhân ham của lạ rất sợ nương tử biết chuyện xấu của hắn. Nghe cô nói, thì tôn phu không chỉ tin tưởng năng lực kinh doanh của cô, mà còn tin tưởng vào đạo đức của cô.

Hơn nữa, điều đáng hâm mộ là hắn giao cả cửa hàng cho cô xử lý, không phải là vì không có ai để dùng nữa, mà là lo cô suốt ngày quanh quẩn trong phủ buồn bã ủ dột. Có một nam nhân như thế thật sự là đáng ghen tỵ. Nếu nam nhân đề phòng mình như đề phòng cướp, thì cho dù yêu thương cô, cũng sẽ nhốt cô như con chim trong lồng, xem cảnh cô sống đời chim lồng cá chậu như một khoái hoạt của hắn.

Tiểu Man không nói lời nào, chỉ chăm chú phẩm trà, quả nhiên là có một loại hương vị thơm ngọt khiến cho người ta thấy tinh thần thoải mái hẳn. Nàng đang định ca ngợi, chợt nghe Vương phu nhân nói lời ấy, lại như thoáng có chút suy nghĩ. Hai người tán gẫu một hồi, cho đến khi người hầu gái bước vào nói:
- Phu nhân, đã không còn sớm, chúng ta phải về phủ rồi.

Vương phu nhân hờ hững ừ một tiếng, rồi quay sang nói với Tiểu Man:
- Ta phải đi đây. Bộ dụng cụ pha trà này ta tặng cho cô.

Ngày mai, sau giờ ngọ, nếu có thời gian, ta lại đến uống trà với cô.

Tiểu Man đứng dậy tiễn khách, một lần nữa trở lại chỗ ngồi, đưa chén trà lên môi, nhớ tới lời Vương phu nhân, bỗng nhiên thất thần suy nghĩ: “Thật sự đúng như lời Vương phu nhân nói sao? Hôm qua ta còn giễu hắn không tốn phí thuê công nhân, giờ mới biết, rất nhiều bạc đều do ta nắm giữ, hắn chưa từng hỏi đến, thật sự là xem ta là người đáng tin nhất của hắn rồi ư? Ta đang có phúc mà không biết sao?

Tiểu Man miên man suy nghĩ. Dương Phàm ở trước chưởng quầy hỏi Tiểu Man, nghe nói Tiểu Man đang ở trong Bác Cổ Trai, liền ôm hai con mèo đi tới. Vừa thấy Tiểu Man đang ngồi thần người ở đó, hắn không kìm nổi cười hỏi:
- Nương tử!

- A, Lang quân. Chàng… sao lại trở về? Thiếp còn tưởng rằng còn phải mấy ngày nữa đấy.

Tiểu Man thấy Dương Phàm nhất thời vui mừng khôn xiết. Dương Phàm cười khổ:
- Nàng đã biết triều đình phát sinh chuyện gì rồi đấy. Lấy thân phận của ta đúng là chưa có khả năng được về nhà, chỉ là lúc này đang tạm thời thay quân, ở quân doanh đợi lệnh mới, ta lo lắng cho nàng, nên mới tranh thủ về đôi chút, sẽ đi ngay bây giờ.

Tiểu Man nghe xong, niềm vui trong lòng chợt tan biến thành hư không. Nàng cúi đầu, đảo mắt thấy Dương Phàm ôm hai con mèo trong ngực, không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lang quân, sao bỗng dưng ôm hai con mèo về nhà?

Dương Phàm đáp:
- Ồ, trên đường về ta thấy có người bán mèo, nhớ đến nàng ở nhà một mình, chỉ sợ không có ai làm bạn, nên mua hai con về, cho nàng nuôi giải sầu.

Nếu là bình thường, nghe mấy lời này Tiểu Man cũng không động lòng, nhưng hôm nay, nghe Vương phu nhân nói vậy, bỗng nhiên nàng thấy Dương Phàm đúng là rất quan tâm đến mình: “Nếu trong lòng hắn không có ta, sẽ không tranh thủ về nhà, chỉ để gặp ta vài phút. Nếu hắn không cần quan tâm ta, một đại nam nhân, cũng sẽ không nghĩ đến chuyện nhỏ nhặt là mua một con mèo về cho ta giải sầu đâu”.

Trong lòng Tiểu Man chợt dâng lên một cảm giác ấm áp, không nói lên lời. Lúc này, lại thấy con mèo mặt La Hán kia lười biếng meo một tiếng.

Dương Phàm cười nói:
- Nàng coi này, con mèo con này gặp chủ nhân liền lên tiếng chào hỏi ngay…

Dương Phàm đang cúi đầu, vẻ tươi cười chợt tắt lụi. Hắn còn tưởng rằng phát ra tiếng kêu là con Thiên Văn Tiền, đúng là không ngờ con mèo Thiên Diện La Hán chưa bao giờ lên tiếng, một khi lên tiếng sẽ báo điểm gở kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui