Say Mộng Giang Sơn

Dương Phàm còn không tự chủ được, hắn phủi ống tay áo, dùng những lời lẽ chính nghĩa mà nói:
- Yến Tử từng nói: “Nam kết bắc chỉ”, nếu quả thật như lời ngài nói, theo suy nghĩ nông cạn của ta, Phò mã hiện giờ của Thái Bình Công chúa, cần phải xem lại mình một chút, là y không chịu đựng nổi nữa, khó có thể xứng đôi với giai nhân! Ha ha, chuyện riêng của vợ chồng người ta, người ngoài không thể nào biết được, cho nên ngài không nên tuỳ tiện bình phẩm thì tốt hơn!

Về phần tại hạ, thì tại hạ phải nói tiếp, tại hạ đã từng đánh cầu cùng Thái Bình Công chúa, được Công chúa khen ngợi, rồi thành tri kỉ, không gì hơn. Còn về phần tình cảm, thì cũng chẳng có gì. Dương Phàm thân là một nam nhi, việc này mà truyền ra ngoài, nhất là cái khoản tình yêu, bản thân thì không sao, nhưng thanh danh của Công chúa sẽ bị huỷ hoại, thì là lỗi của Dương Phàm này, cho nên Dương Phàm phải nói cho rõ!

Bác sĩ tửu ôm hai bình rượu đứng trong góc tường, dựng tai lên nghe, tròng mắt thì cứ đảo tròn, nghĩ: “ Không hổ danh là người mà Thái Bình Công chúa chọn, đối diện với nhiều người của Võ gia như vậy, mà còn dám nói như thế, sự cam đảm này thật đáng để khâm phục! Theo như lời hắn nói, có khi nào Võ Phò mã bị bệnh gì không tiện nói ra, thậm chí không thể sinh sản?

Ai nha, vậy thì không thể trách Công chúa được rồi, đường đường là Công chúa, làm sao có thể trở thành thủ hoạt quả (một mình chờ chồng chết )? Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc như Công chúa, giống như một ruộng đất phì nhiêu, màu mỡ, ngươi không có khả năng canh giữ, thì người ta sẽ thay ngươi xới đất. Chỉ có điều không biết tên Dương Lang Tướng này, có phải dưới hàng đeo một “tảng đá lớn” có năng lực đâm chọc thật không đây... .

Võ Du Kỵ trợn trừng đôi mắt, run rẩy đứng lên, chỉ vào người Dương Phàm, tức giận nói:
- Ngươi dám tỏ vẻ khinh dễ như thế, nói như vậy, ngươi đã thừa nhận việc ngươi và ả tiện nhân kia tư thông phải không?

Dương Phàm nhẹ nhàng nói:
- Ngài là ai, nếu còn tiếp tục nói năng lỗ mãng như vậy nữa, Dương mỗ cũng có thể không khách khí!

Võ Du Kỵ giận dữ nói:
- Ta chính là Phò mã của Thái Bình, Võ Du Kỵ!

Dương Phàm kinh ngạc nói:
- Ai nha, thất kính thất kính, hoá ra tại hạ đang được nói chuyện cùng Võ Phò mã. Phò mã gia, chuyện này không liên can gì đến người, vốn dĩ có thể êm thấm trôi qua, nhưng ngươi sao lại tự mình đặt cái bô ỉa lên đầu mình chứ? Như tại hạ đã nói, Công chúa có chút ưu ái với tại hạ, đối đãi như những tri kỉ, cho nên qun hệ giữa tại hạ với Công chúa không khác gì là bạn tri kỷ. Nếu là tư thông, thì ít nhất chuyện này đã xảy ra một năm rưỡi rồi đấy, tại hạ luôn là người sống theo các chuẩn mực đạo đức, làm sao có thể tư thông cùng người.

Dương Phàm nói gần nói xa, rõ ràng là ám chỉ mình cùng Thái Bình Công chúa có tình cảm, chỉ có điều…Tư thông là phạm pháp, bị đem ra thẩm tra, cũng có thể ngồi tù, cho nên không thể thừa nhận được, vì thế lấy cớ là tri kỷ, làm cho Võ Du Kỵ đang tức đến đỉnh điểm, thì tức cho đến chết.

Võ Tam Tư thấy bộ dạng của hắn như thế thì liền muốn động thủ, y không muốn đứng ngoài xem nữa, liền ho khan một tiếng nói:
- Du Kỵ, những lời đồn đại mơ hồ trên phố có thể tin tưởng được sao? Dương Phàm là cao đồ của Tiết sư, làm sao có thể làm những chuyện như thế, hôm nay đại gia đình chúng ta được đoàn tụ, ngươi đừng ở đó quấy rối nữa, bảo đám huynh đệ đã chế giễu kia, ngồi xuống!

Võ Du Kỵ nghe đến hai chữ “Tiết sư”, liền nghĩ, bây giờ y nhất định không được động thủ, mà cũng không được bỏ đi, mà nhất định phải kiềm chế, y nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giỏi! Giỏi lắm! Dương Phàm, tốt nhất ngươi đừng để Võ mỗ tóm được nhược điểm của ngươi, nếu không thì, hừ hừ!.
Võ Du Kỵ cười lạnh hai tiếng, rồi giận dữ ngời xuống.

Võ Du Tự cùng Tam đệ (Võ Du Kỵ) vốn dĩ vô cùng thân thiết, thấy y ngồi xuống, liền ghé tai y nói nhỏ:
- Lão Tam, đệ còn nhớ câu chuyện xưa về Phòng Lăng không?

Võ Du Kỵ sửng sốt, chần chừ một chút rồi nói:
- Phòng Lăng? Có phải ý huynh là Phòng Lăng Công chúa?

Võ Du Tự nói nhỏ:
- Đúng vậy, chính là Phòng Lăng Công chúa! Chuyện này huynh đệ chúng ta nhất định phải ra mặt, sự tình đã đến nước này mà cũng nhịn được, thì sau này làm gì còn mặt mũi mà gặp ai nữa!

Võ Du Kỵ cúi đầu trầm tư một lúc lâu, rồi cắn răng gật đầu, thấp giọng nói:
- Đệ biết mình phải làm gì rồi!

Phòng Lăng Công chúa mà hai huynh bệ bọn họ nói đến là người con gái thứ tám của cao tổ Lý Uyên. Vị Công chúa này sau gả cho Đậu Hiếu Tiết con trai của Đậu Hoàng hậu Đườngf huynh Đậu Quỹ, hai người là anh em họ, sau đó Phòng Lăng Công chúa thông dâm với Dương Dự Chi, tên này là con trai của Trường Quảng Công chúa, chị ruột của Phòng Lăng Công chúa, Phòng Lăng Công chúa chính là dì của y.

Dì và cháu thông dâm, chuyện này không bàn, Dương Dự Chi lại là phu quân của con gái Lý Nguyên Cát huyện chủ Thọ Xuân, cô gái này lại là cháu ruột của Phòng Lăng Công chúa, như thế có nghĩa Phòng Lăng Công chúa đã dồn cháu ruột của mình vào chân tường.

Kết quả chuyện này bị Phò mã Đậu Hiếu Tiết phát hiện, Đậu Hiếu Tiết biết được là nhờ nghe lỏm từ một bà lão đứng canh ngoài phòng, biết được sự việc, Đậu Hiếu Tiết liền sai người bứt Dương Dự đến, cắt tai cắt mũi của y, rồi dụng hình, đánh y đến chết đi sống lại, rồi về nhà viết thư bỏ vơ, đưa Phòng Lăng Công chúa về với mẹ đẻ.

Theo luật pháp, thì thời gian ngồi tù nhiều lắm cũng chỉ đến một năm rưỡi nhưng vì Đậu Hiếu Tiết đã đánh chết Dương Dự Chi, như thế là phạm pháp, huống gì Dương Dự Chi lại là con trai của Trường Quảng Công chúa, là con rể của Tề Vương Lý Nguyên Cát, thân phận của người ta không hề nhỏ, nhưng kết quả thì như thế nào? Đây là cái cột Đại Sửu Văn của Hoàng thất, Lý Uyên chẳng những không đem y ra xét xử, còn cố gắng trấn an.

Võ Du Tự nói với Tam đệ y rằng, đệ chớ bận tâm đến việc hắn là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, cứ lấy chuyện luật pháp ra mà nói, chuyện này càng làm khó hắn, càng làm lớn chuyện được tý nào, thì hắn càng nhanh chết, rồi đến khi sự tình động tĩnh quá lớn, Hoàng đế nhất định sẽ ra mặt, và chỉ cần Hoàng đế ra mặt, Tiết Hoài Nghĩa cũng chẳng làm gì được chúng ta.

Hai huynh đệ thầm thì đắn đo, rồi lặng lẽ phái người trở về triệu tập các võ sĩ trong phủ, còn bên kia, Võ Tam Tư tưởng như đã giải quyết xong, Tiết Hoài Nghĩa thì gọi Dương Phàm đến ngồi cạnh cùng uống rượu.

Có lẽ vì đã từng ngồi tù, nên có khi lại thay đổi cách suy nghĩ một chút, so với trước kia, Dương Phàm hiện giờ còn phòng khoáng hơn, rõ ràng là đã đắc tội với một vị Đại tướng quân, hơn nữa lại là người của tộc họ Võ, hắn cũng không thèm quan tâm, chỉ chú tâm chuyện trò vui vẻ cùng Tiết Hoài Nghĩa, để tỏ lòng biết ơn, hắn còn kính Võ Tam Tư ba chén rượu.

Võ Thừa Tự căn bản thấy hắn không thèm liếm xỉa tới mình, thì vô cùng bực bội, nhưng cũng không nói gì, bởi vì từ lúc Dương Phàm đến, những người họ Võ bỗng giảm hẳn hứng uống rượu, Võ Thừa Tự miễn cưỡng uống thêm vài chén, thì cảm thấy không còn hứng uống rượu nữa, liền muốn tan tiệc.

Tiết Hoài Nghĩa thì lại đang cao hứng, không muốn tan tiệc tý nào, Dương Phàm thấy thế, liền nói:
- Hứng uống rượu của sư phụ vẫn không giảm chút nào, đệ tử đến bồi rượu cùng sư phụ, các vị quận Vương, các tướng quân đều bận công vụ trong người, cũng đừng chậm chễ nữa.

Võ Tam Tư hôm nay có thể thân thiết hơn với Tiết Hoài Nghĩa, thì tinh thần cao hứng vo cùng, lại thấy Võ Du Kỵ bị cắm sừng, còn nhiều người họ Võ khác cũng khó chịu khi Dương Phàm đến, trong đó có cả phe của y, thì liền nói:
- Nói đúng lắm! Hai sự đồ cũng đã lâu không có cơ hội gặp nhau thường xuyên, vậy thì uống thêm đi, chúng ta cũng phải đi rồi.

Tiết Hoài Nghĩa chỉ cần có người cùng uống rượu với y là tốt rồi, không quan tâm là ít hay nhiều, liền vẫy tay nói:
- Đi đi, đi đi, ta cùng đồ nhi uống rượu là được rồi!

Những người khác chẳng còn hy vọng việc tạo thêm quan hệ tốt với Tiết Hoài Nghĩa, thì liền cáo từ bỏ đi. Lúc đó hai huynh đệ Võ Du Kỵ và Võ Du Tự bí mật điều người đến, liền mai phục tại cạnh “Kim sai tuý”, hai người giả vờ như đã rời đi, khi khuất tầm mắt mọi người, lại lặng lẽ trở về, rồi tới một gian lầu của một quán rượu gần đó, nhìn từ trên cao xuống, quan sát động tĩnh phía bên kia.

Trong quán rượu, lúc mà chỉ còn hai người là Dương Phàm và Tiết Hoài Nghĩa.

Hai người uống thêm vài chén rượu, Dương Phàm định nói tạ ơn, chỉ có điền sợ nếu nói ra sẽ bị Tiết Hoài Nghĩa đánh gãy chân, thì cố gắng kìm xuống, không nói đến, rồi nói:
- Sư phụ, đệ tử có vài điều trong lòng, mong có thể giãi bày cùng sư phụ.

Tiết Hoài Nghĩa trợn tròng đội mắt say lờ đờ của y nói:
- Có lời gì, cứ nói đi, nhưng mà cấm không được đụng đến hai chữ tạ ơn, sư phụ vốn không có khả năng giúp ngươi nổi lên, đã mất mặt lắm rồi, ngươi còn muốn cảm tạ ta, thì thà đánh ta còn hơn.

Dương Phàm cười cười nói:
- Được, chuyện này sẽ không nói đến nữa, đồ nhi không nói nữa, đồ nhi sẽ để trong lòng vậy.

Vừa thấy Tiết Hoài Nghĩa muốn trừng mắt, Dương Phàm vội vàng hỏi:
- Dù có nói ra hay không, mà không nói cũng được, sư phụ, chuyện lần này khó khăn như vậy, mà cũng vượt qua được, đệ tử vô cùng cảm động, triều đình lộn xộn vì cái ngôi vị Thái Tử, bất kể là Vương hầu hay là các tướng, đều nhảy vào, bọn họ có những mưu đồ riêng, hoặc vì giang sơn xã tắc, hoặc vì danh vọng, hay vì cái ghế Chí Tôn Bảo kia, dù là vì công hay tư, đều thầm toan tính hết.

Nhưng sư phụ thì khác, sư phụ địa vị cao, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết, thực không cần phải…cùng đến chỗ này với bọn họ, sư phụ chỉ cần không quan tâm, lúc ở cùng bệ hạ, có thể vô tư bảo vệ người, sau khi bệ hạ băng hà, thì cũng chẳng có ai dám đụng chạm đến sư phụ. Đây chỉ là suy nghĩ nhất thời của đệ tử, có thể có chút không xuôi tai, mong sư phụ bỏ qua cho đồ đệ.

Lúc đầu Tiết Hoài Nghĩa nghe hắn nói, vẫn mồm to uống rượu, cũng không thèm để ý, sau khi Dương Phàm nói đến một nửa, y liền mở to đôi mắt, nhìn Dương Phàm bằng một loại ánh mắt vô cùng cổ quái.

Những lời này chính là những lời nói thật lòng của Dương Phàm, mà cũng là vì nghĩ cho Tiết Hoài Nghĩa. Hắn nhìn nhận, mặc kệ người khác vì công hay tư, thì họ đều có một mục đích riêng, chỉ có Tiết Hoài Nghĩa khi xen vào tranh giành, thì lại căn bản chẳng vì mục đích nào cả, mà cũng chẳng vì một yêu cầu nào cả, nhưng gió này lại quá hiểm độc, nếu quả thật là sợ Võ Tắc Thiên, thì chưa chắc sẽ thương tiếc mối thân tình này với hắn.

Đổi lại trước kia, Dương Phàm nhất định sẽ không thành thật nói với y như vậy, nhưng hôm nay hắn lại không chút do dự nói ra, không phải là vì có mục đích gì, chỉ vì mang ơn mà nói.

Tiết Hoài Nghĩa uống nhiều đến nỗi hai mắt đỏ lòm, yên lặng nhìn Dương Phàm một hồi lâu, rồi đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, vươn bàn tay to, thô kệch của mình, tóm lấy một bình rượu, ngửa cổ lên, mặc sức uống rượu, rồi đứng lên.

Dương Phàm nhăn mày, thấp giọng gọi:
- Sư phụ!

“Phanh” một tiếng, Tiết Hoài Nghĩa thả cái bình rượu ra, lau vết rượu đang vương lại nơi miệng, cười một tràng dài nhìn Dương Phàm, đôi bàn tay to vỗ vỗ lên vai hắn, rồi cười nói:
- Tiểu tử, trước kia ngươi rất sợ ta, vô cùng kính sợ, nhưng thật ra, ngươi không sợ nhiều đến vậy, đúng không?

Dương Phàm định giải thích, thì Tiết Hoài Nghĩa đã giơ tay lên nói:
- Ngươi không cần phải chối, ta biết rõ! Mấy tên Hoằng Nhất, đều muốn dựa vào ta để có cơm ăn, cho nên cứ tỏ vẻ thân thiết với ta; con cháu của Võ gia kia là muốn cầu cạnh ta, nên luôn muốn tiếp cận ta; còn những kẻ khác đều rất sợ ta, cho nên vô cùng cung kính.

Chỉ có ngươi, tuy rằng thường thường ta luôn khen ngợi ngươi, mà kỳ thật, ngươi cũng không thường xuyên đến chỗ ta, nếu như đổi lại có một người khác, muốn nhờ đến Tiết Hoài Nghĩa này, mà không thể lúc nào cũng đến nịnh bợ? Ngươi muốn thành công bằng chính năng lực của mình, ta biết chứ, tuy miệng chưa nói ra, nhưng trong lòng thì ta vô cùng khâm phục ngươi! Nhưng…ta với ngươi khác nhau a…

Tiết Hoài Nghĩa nói xong, ánh mắt đỏ lên, rồi bỗng rơi lệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui